“Ngươi! Tiêu phủ chúng ta đường đường là phủ của nhất phẩm tướng quân Trung Tử quốc, với ngươi không cừu không oán, ngươi đừng khinh người quá đáng! Đừng khinh thường coi Trung Tử ta không có người như thế!” Tiêu Diệp Nhi lại khó nhịn, cắn môi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Phượng Đế Tu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lửa giận thiêu hồng, làn da sáng láng, hai tròng mắt nhẫn nhịn e ngại trong lòng lên án nhìn chằm chằm Phượng Đế Tu mà quát.

Bộ dáng hờn dỗi kia của nàng ta, ánh mắt long lanh nén giận, chỉ sợ đa số nam nhân nhìn vào xương cốt đều mềm nhũn, cảm thấy không nên khiến mỹ nhân khó xử như vậy. Nhưng vào tai Phượng Đế Tu, lại khiến hắn liếc cũng không liếc Tiêu Diệp Nhi một cái, cánh môi giương lên liền có tiếng cười réo rắt từ hầu kết tràn ra: “Ha ha...” Tiếng cười này hắn mang chút lạnh lẽo cùng mỉa mai.

Tiêu Diệp Nhi chỉ cảm thấy một cỗ uy áp truyền đến, tiếp đó, đôi khuyên tai ngọc bích trên hai tai nàng ta, ngay cả dây chuyền ngọc trai từ thời thượng cổ, trong thời gian ngắn như bị trọng lực ép chặt, xuất hiện một vài vết nứt. Vết nứt kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được xuất hiện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn!

Từ vết nứt kia lại có tiếng vang kẽo kẹt truyền ra, Tiêu Diệp Nhi cúi đầu nhìn dây chuyền trên cổ, liền cảm thấy giống như có người nắm chặt cổ nàng ta, một khi ngọc trai kia vỡ vụn, đồng nghĩa với việc tới lượt xương cốt của nàng ta bị chèn ép. Thanh âm vỡ vụn vang lên, giờ nàng ta cảm thấy không thể hô hấp, chỉ có thể hoảng sợ nhìn dây chuyền ngọc trai kia. Cho đến khi có một trận gió thổi qua, ngọc trai biến thành bụi bặm, hôi phi yên diệt.

Đồng thời, mũ phượng bằng vàng ròng trên đầu Tiêu Diệp Nhi cũng đột nhiên oành một tiếng, vỡ thành vạn mảnh nhỏ, đổ rào rào từ trên tóc nàng ta xuống dưới. Nháy mắt, tóc tai Tiêu Diệp Nhi bù xù, trông rất chật vật.

Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhi trắng bệch, khí thế cố gắng chống đỡ nhất thời sụp đổ, nàng ta không tự chủ được kinh hãi ôm cổ lùi lại phía sau hai bước, đặt mông ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy.

Nam nhân này... Thật đáng sợ! Nếu hắn muốn giết nàng ta, giờ phút này nàng ta... Nàng ta không thể tưởng tượng được nữa. Hai mắt nàng ta vô thần, một đầu tóc đen bay tán loạn, sắc mặt trắng bệch, run rẩy như bị si ngốc, giờ đây nào còn nửa điểm dáng vẻ của đệ nhất tài nữ nữa!

Mọi người nhìn Tiêu Diệp Nhi trước mắt, chỉ cảm thấy trước kia quả thật là không nhìn rõ con người nàng ta, làm sao có thể đem nữ tử như vậy tôn sùng thành tài nữ, nàng ta như vậy thật là không xứng. Mọi người quay sang nhìn Thịnh Y Diễm đang ngồi trên lưng Tử Điện kia, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, lại dịu dàng tao nhã, liền cảm thấy Tiêu Diệp Nhi càng khó coi hơn, quả thực chính là khác nhau một trời một vực.

Trước kia mắt bọn họ bị mù, nhưng bọn họ là dân chúng bình dân, không quen biết Tiêu Diệp Nhi cùng Thịnh cô nương, phân không rõ minh châu cùng sỏi đá cũng thôi đi, như thế nào mắt Dực vương này cũng bị mù, đuổi dưa hấu đi để kiếm hạt dưa đâu?

Nghĩ như vậy, mọi người đều nhìn về phía Quân Khanh Duệ, ánh mắt kia muốn bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu phức tạp cùng quái dị. Lúc này, Quân Khanh Duệ sớm đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, gân cốt bạo liệt, lại bị thế nhân vừa châm biếm vừa trêu cợt, dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu phức tạp nhìn chằm chằm, cả người cơ hồ mỗi một cái lỗ chân lông đều cứng ngắc.

Một người là càng nói ra càng mạnh mẽ, như ánh sáng của trăng rằm, một người chẳng qua là cậy mạnh, biết vài động tác võ thuật đẹp mắt, ngay cả một đống cứt chó hôi thối cũng không bằng.

Trước mắt Phượng Đế Tu hiện lên đôi mắt tràn đầy lửa giận như hàn tinh của Thịnh Y Diễm khi ở phủ thái phó, thủy chung chưa từng liếc mắt nhìn Tiêu Diệp Nhi một cái, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Quân Khanh Duệ đang ngồi trên lưng ngựa, thu lại nụ cười. Lười biếng đổi cánh tay trái chống thân thể, hắn không chút để ý nói: “A, ta giáo huấn người của Tiêu phủ, cùng Trung Tử quốc có quan hệ gì đâu? Ta thật không biết giờ đây một cái phủ tướng quân nho nhỏ cư nhiên có thể đại biểu toàn bộ Trung Tử quốc! Tiêu gia thật là cuồng vọng, lại không biết là người phương nào cho Tiêu gia tự tin như vậy...” Hắn còn chưa dứt lời, đã cười cười nhìn về phía Thịnh Y Diễm, một bộ dáng chờ Thịnh Y Diễm mở miệng nói tiếp.

Thịnh Y Diễm sớm đã bị một thân công phu quỷ dị của nam tử này khiến cho ngây ngốc, nàng lại lần nữa chứng kiến sự cường đại của nội lực thời cổ đại, giờ phút này mới hồi phục tinh thần, hận Phượng Đế Tu nói đến mấu chốt lại không nói nữa. Nàng trừng mắt ảo não nhìn hắn, nhưng thấy hắn như vậy, biết hắn sẽ không nói tiếp, rốt cuộc vẫn không cam lòng buông tha cơ hội đả kích Quân Khanh Duệ tốt như vậy, thản nhiên cười, tiếp lời: “Đương nhiên là Dực vương cho Tiêu cô nương tự tin, phải biết, trong tay Tiêu tướng quân cầm mười vạn đại quân cực kỳ oai vũ, trong tay ngoại tổ phụ của Dực vương là quốc trượng đại nhân lại cầm hai mươi vạn tinh binh a. Lại nói tiếp, phủ tướng quân cùng Dực vương mới chân chính là môn đăng hộ đối đâu, ba mươi vạn trọng binh này hợp thành một thì đã là một nửa binh lực của Trung Tử quốc rồi, muốn Trung Tử quốc đổi chủ đều có thể làm được a. Trong cảm nhận của Tiêu cô nương, phủ Tiêu tướng quân có thể đại biểu toàn bộ Trung Tử quốc thì có cái gì không được?”

Lời nói này của Thịnh Y Diễm vừa dứt, sắc mặt của Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Hổ thay đổi liên tục. Mà ở bên kia, Tiêu Diệp Nhi vừa được tỳ nữ nâng dậy, thấy thần sắc hai người đại biến lại còn có chút ngây thơ không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tư Đồ Hiên nhìn Thịnh Y Diễm vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói vừa thản nhiên hạ mi mắt, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiêu Diệp Nhi, sau đó, lại nhìn Quân Khanh Duệ đang nắm chặt hai tay, cả người cứng ngắc, hắn liền yên lặng nhếch khóe môi một cái.

Quân Khanh Duệ cưới Tiêu Diệp Nhi đơn giản chỉ là nhìn trúng binh quyền của Tiêu gia, nhưng hôm nay vì một câu nói của Thịnh Y Diễm mà hắn liền mua dây buộc mình, chọc phải lòng nghi ngờ của hoàng đế cùng người trong thiên hạ thì không nói, lại có hành động ngu ngốc vứt minh châu mà cầm hạt cát. Một nữ tử thông thấu trí tuệ như vậy thì hai mươi vạn tinh binh trong tay Tiêu Hổ kia sao có thể so sánh? Trí tuệ cùng cơ mẫn của nàng đã sánh bằng mưu sĩ tốt nhất, lương tướng mạnh nhất, chiến lực của nghìn quân, chắc chắn không lâu sau, Quân Khanh Duệ sẽ hiểu rõ sai lầm của bản thân có bao nhiêu thái quá!

Phượng Đế Tu thấy Thịnh Y Diễm quả thực nói tiếp lời của hắn, tâm tình gợn sóng rung động, khóe môi nhướng cao. Đúng lúc đó, đôi mắt sáng ngời của Thịnh Y Diễm nhìn về phía hắn, hắn lập tức sung sướng mở rộng ý cười, hướng Thịnh Y Diễm chớp chớp hai mắt. Hành động ấy giống như đang nói: nhìn đi, chúng ta tâm ý tương thông biết bao a.

Thịnh Y Diễm thấy hắn lười biếng dựa vào kiệu hoa hướng mình nháy mắt, thầm nghĩ hắn không đơn giản, chỉ cần vài câu nói hắn đã khiến mọi người chú ý tới trọng điểm. Người này có thể dễ dàng thay đổi toàn bộ lực chú ý của mọi người, lại thành công ẩn giấu bản thân, không người nào tiếp tục truy cứu lai lịch của hắn, người này rốt cuộc là ai?

Tiêu Diệp Nhi là khuê nữ, ngay cả có cái danh hiệu tài nữ, thì nàng ta mới chỉ giỏi về vấn đề cầm kỳ thư họa mà chúng nữ tử hay chơi đùa mà thôi, làm sao hiểu được chuyện chính sự trên triều đình. Nàng ta nghe Thịnh Y Diễm nói xong còn ngây thơ không hiểu, căn bản là không biết có điểm nào không đúng. Nhưng đám người Tiêu Hổ sao lại không biết thâm ý ẩn chứa trong lời nói của Thịnh Y Diễm chứ?

Thịnh Y Diễm này quả thực chính là đang nói Tiêu gia cùng với Dực vương hợp mưu tạo phản, lời này nếu truyền đến tai hoàng thượng, hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn Tiêu gia gặp phải hậu quả bị tịch thu tài sản cùng họa diệt môn.

Phượng Đế Tu cùng Thịnh Y Diễm kẻ xướng người hoạ quả thực muốn đem Tiêu phủ đẩy vào cảnh vạn kiếp bất phục! Đem Dực vương Quân Khanh Duệ đặt trên lò lửa nướng chín!

Nay Cố hoàng hậu là chính cung, lại có nhà mẹ đẻ cầm trọng binh trong tay, Dực vương cũng được hoàng thượng sủng ái, thế lực sau lưng có thể chèn ép thái tử. Nếu Dực vương lại cùng Tiêu phủ kết thành thông gia, vị trí thái tử đông cung nhất định sẽ dao động. Mấy đạo lý này, nhóm dân chúng thường thích xem náo nhiệt, cũng thích xem chuyện tình của vương gia cùng tài nữ, không hề nghĩ sâu xa gì, nhưng trong lòng các đại thần cùng hoàng đế của Trung Tử quốc đều hiểu rõ. Các đại thần không nói, chẳng qua đều xem thái độ của hoàng thượng đối việc này mà hành động. Hoàng thượng nếu là không coi trọng Dực vương, vậy đó là muốn ủng hộ thái tử, nhưng nếu hoàng thượng muốn Dực vương cưới Tiêu Diệp Nhi, vậy chỉ sợ vị trí ở đông cung kia sẽ phải đổi chủ.

Nay Thịnh Y Diễm nhẹ nhàng đâm thủng tầng giấy mỏng manh này, còn có lời nói của dân chúng, đối với Dực vương cũng không phải là chuyện tốt a. Mặc dù hoàng thượng cố ý muốn phế thái tử mà đứng về phía Dực vương, một khi lời đồn đãi lan truyền, hoàng thượng cũng phải thay đổi ý định mà đi bảo vệ thái tử. Chỉ vì hiện nay, thái tử không phạm phải lỗi lầm nặng nề gì, ngược lại, cực kỳ xuất chúng, được vạn dân Trung Tử quốc kính yêu, thái tử là hoàng thượng khâm định, có người công khai mưu đoạt vị trí thái tử đó là hành động ngỗ nghịch với hoàng thượng, hoàng thượng vì bảo hộ quân uy của chính hắn, nên nhất định phải trông coi Dực vương kĩ càng, tạm thời bảo vệ thái tử.

Có điều, từ xưa tới nay đế vương đều có lòng đa nghi, vốn tâm hoàng đế như gương sáng, nhưng lời đồn đãi nổi lên, hoàng đế cũng là người, nghe nhiều, mọi người lại trăm miệng một lời, hoàng đế cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ lời đồn đó. Một khi hoàng đế sinh lòng nghi ngờ Dực vương cùng Tiêu gia liên thủ tạo phản bức cung, vậy không riêng gì Tiêu phủ, cho dù Dực vương là nhi tử thân sinh, chỉ sợ cũng gặp phải đại họa!

Thịnh Y Diễm, nữ tử này, không đơn giản a!