Ông nội Trang đi rất lâu, chờ lúc ông đi ra, lại là Trang Bằng tới gần đầu tiên.

Cậu ta vừa nhanh chóng lật xấp hình, vừa giải thích với Khương Ngọc, "Mắt ông nội không tốt, em xem thử trước xem có cầm nhầm hay không, ngộ nhỡ cầm nhầm ảnh lúc nhỏ của em thì thật xấu hổ."

"Ảnh lúc nhỏ của cậu không thể để người khác nhìn à?"

Trang Bằng nói: "Lúc còn nhỏ em chụp rất nhiều ảnh không có mặc quần áo."

Khương Ngọc: ". . . . . ."

Ông nội Trang bị cướp ảnh trợn mắt nhìn Trang Bằng một cái, ngược lại không nói gì, chỉ kéo Khương Ngọc ngồi xuống, "Đều là vài tấm ảnh lúc trước của bọn chúng, ông lưu làm kỷ niệm. Không biết lúc nào mới có thể gặp lại tiểu Diệp, không bằng để thằng bé mang đi."

Khương Ngọc hiểu, gật gật đầu.

Trang Bằng kiểm tra xong, xác định không có gì không thể cho Khương Ngọc xem, lúc này mới đưa một xấp hình thật dày vào tay Khương Ngọc, "Được rồi, chị xem đi."

Khương Ngọc nhận lấy, nhưng lật liên tục vài tấm lại cũng không có ảnh Diệp Duy Trăn?

Diệp Duy Trăn nhận thấy tầm mắt đầy nghi vấn của cô, nói: "Khi đó thích chơi đùa không thích chụp hình, cho nên người phụ trách chụp hình là anh."

"À." Khương Ngọc có chút tiếc nuối, cô muốn nhìn thử bộ dáng khi còn trẻ của Diệp Duy Trăn. Nghiêm túc tính toán, thời gian anh tới nơi này cách lúc cô biết anh rất gần. . . . . .

"Đây là ai?" Ánh mắt của cô chợt bị hình ảnh một cô gái đứng giữa hấp dẫn, hơi cau mày.

Diệp Duy Trăn nhìn thoáng qua, vừa định trả lời, bỗng Khương Ngọc lại nói: "Nhìn hơi quen, từng gặp qua thì phải?"

"Em từng gặp cô ấy?" Diệp Duy Trăn hơi sửng sốt, ngay sau đó lại nói, "Không đâu, hai người không có liên hệ gì."

Khương Ngọc suy nghĩ thấy cũng đúng, cô làm sao có thể biết bạn của Diệp Duy Trăn?

Lúc cô ngẩn người, Diệp Duy Trăn đã cất ảnh vào trong túi xách, "Được rồi, không có gì hay đâu, về đưa ảnh này cho Lê Trí Kiệt."

"Anh không tự đưa cho họ?"

"Rất nhiều người lâu không liên lạc." Diệp Duy Trăn nói: "Lê Trí Kiệt có phương thức liên lạc với họ."

Khương Ngọc không lắm mồm nữa, dù sao đến bây giờ cô cũng không quá thân quen với bạn anh.

Ngồi ở nhà họ Trang một lúc, hai người quyết định rời đi, ông nội Trang muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, cuối cùng vẫn bị bọn họ uyển chuyển từ chối.

*

Trên đường trở về, hai người tay nắm tay, đi được một đoạn đường, gần như là đồng thời mở miệng.

"Em có chuyện ——"

"Anh muốn ——"

Bọn họ bèn nhìn nhau cười. Diệp Duy Trăn nói: "Em nói trước đi."

Khương Ngọc đưa tay khoác lên cánh tay anh, "Vừa nãy ông nội Trang vẫn kiên trì nói mắt không có việc gì, nhưng thật ra là không muốn phiền phức cho anh, có điều mắt cụ già không tốt thật bất tiện. Em biết một người bạn, cô ấy vừa hay đang làm việc ở trung tâm điều trị nông thôn, em sẽ liên lạc thử xem, nhưng có thể sẽ phải tới nông thôn."

Diệp Duy Trăn không có nói gì.

Khương Ngọc nói tiếp: "Em đã hỏi Trang Bằng rồi, nơi này trừ cậu ta là cô nhi ra, còn có rất nhiều trẻ em và cụ già. Rất nhiều gia đình chỉ còn mình cụ già và trẻ nhỏ, lúc ngã bệnh cũng không kịp thời chạy chữa, bệnh nhẹ có thể trở thành bệnh nặng."

"Mọi người trong đội ngũ này đều tự nguyện tới ủng hộ, vô cùng yên tâm, ở nông thôn sẽ không có vấn đề gì." Thấy anh vẫn nhìn mình không nói lời nào, Khương Ngọc không nhịn được dừng lại, "Anh cảm thấy không tốt?"

Diệp Duy Trăn im lặng chớp mắt, bỗng đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy bàn tay thon dài ấm áp của anh nhẹ nhàng che bên tai mình.

Anh nói: "Làm sao có thể không tốt, anh cũng muốn chữa mắt cho ông nội, nhưng không chu đáo như em. Khương Ngọc, cám ơn em."

"Em vừa may có chỗ nhờ vả được mà thôi, nếu như không có, có lẽ cũng chỉ có thể tận tâm giúp ông nội." Khương Ngọc ngửi hơi thở nhẹ trên người anh, từ từ ngẩng đầu mở trừng hai mắt với anh, "Mặc dù trên thực tế bạn em rất ít, nhưng thông qua Nhị Thứ Nguyên biết được rất nhiều người tốt."

"Nhị Thứ Nguyên?" Diệp Duy Trăn không hiểu.

Khương Ngọc lắc đầu một cái, "Ông chú như anh sẽ không hiểu đâu."

Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."

*

Trở lại khách sạn, Khương Ngọc lập tức gửi tin nhắn cho người bạn kia. Sau khi đối phương nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bày tỏ đội viên cần thời gian sắp xếp.

Khương Ngọc nằm lỳ ở trên giường gửi một tin nhắn cuối, ngẩng đầu làm một thủ thế "OK" với Diệp Duy Trăn đang dọn dẹp hành lý.

Diệp Duy Trăn đang nhấc vali hành lý, sau đó đứng yên, đưa tay nâng cằm của cô, khẽ cúi người xuống cọ mũi cô, "Bà xã lao tâm lao lực như thế, muốn anh thưởng thế nào?"

"Ừm. . . . . ." Khương Ngọc suy tư, "Tốt nhất là cả đời làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó, vâng lệnh nghe theo sự sai bảo của em."

Diệp Duy Trăn cười ra tiếng, một vòng tay rắn chắc đè người cô ở trên giường lớn, "Cộng thêm một việc nữa, lấy thân báo đáp thì như thế nào?"

"Đừng dùng thân thể của anh dụ dỗ em."

"Rốt cuộc bà xã có thích hay không?"

". . . . . ."

"Hử?"

"Ừm, tạm được."

"Tạm được?"

". . . . . ."

"Được rồi, chuyên tâm chút." Diệp Duy Trăn hôn cô, đôi tay dịu dàng vuốt ve trên má cô.

Rõ ràng là chính anh không chuyên tâm được không? Khương Ngọc hừ nói: "Lần này đến lượt em ở trên."

Diệp Duy Trăn bị cô chọc cười, "Được."

Căn phòng kiều diễm.

*

Thời gian trăng mật một tuần trôi qua rất nhanh, khi hai người bay trở về thành phố B, suýt nữa không quen chênh lệch thời tiết.

Thật may là Diệp Duy Trăn sớm có chuẩn bị, anh đưa áo khoác trong tay cho Khương Ngọc mặc vào, nhắc nhở: "Bà nội vừa gọi điện thoại dặn về nhà ăn cơm, em có cần điện thoại trước cho bác gái hay không?"

Lúc này Khương Ngọc mới có cảm giác gia đình, cô đã có người thân bên nhà chồng rồi, không thể tùy ý đi chỗ mình muốn.

Diệp Duy Trăn nói chuyện điện thoại với trợ lý, Khương Ngọc cũng gọi điện thoại cho bác gái, nhưng trong nhà vẫn không ai nhận.

Bây giờ là lúc ăn cơm, theo lý thì trong nhà không thể không có ai, trong lòng cô bỗng sinh ra dự cảm xấu.

Diệp Duy Trăn đã kết thúc trò chuyện, đi tới bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi: "Sao thế?"

"Gọi mấy lần đều không có ai nghe." Khương Ngọc nhíu mày, "Không phải có chuyện gì chứ?"

Trong hai năm qua tình trạng cơ thể Kiều Mộng Tiệp vẫn không tốt lắm, nhất là năm nay, đã đi bệnh viện vài chuyến rồi. Trong lòng cô lo lắng, trên trán cũng hiện đầy mồ hôi hột.

Diệp Duy Trăn nắm bả vai cô, "Gọi cho Văn Thanh."

"Dạ." Khương Ngọc nghe lời gọi qua, một lát sau Văn Thanh mới bắt máy.

Quả nhiên như Khương ngọc nghĩ, Kiều Mộng Tiệp nhập viện. Khương Ngọc vừa nghe tin tức này, mắt nhanh chóng đỏ, "Nghiêm trọng không? Tại sao không ai nói cho em biết!"

Văn Thanh nói: "Mẹ nói không muốn làm em mất vui. Em đã về rồi à? Qua đây đi."

Cô ấy nói địa chỉ bệnh viện, Khương Ngọc ghi nhớ rồi vội vàng cúp máy, xoay người nhìn Diệp Duy Trăn, chần chừ nói: "Em phải đi thăm bác gái, bên bà nội ——"

"Không có việc gì, anh đi cùng em, anh sẽ giải thích với bà nội." Diệp Duy Trăn khép lại áo khoác trên người cô, nhỏ giọng an ủi, "Đừng có gấp, nếu như có chuyện, khẳng định Văn Thanh đã sớm nói cho em biết."

Khương Ngọc thở ra, nhưng tóm lại trong lòng vẫn lo lắng, cô nhìn Diệp Duy Trăn, gật đầu một cái không nói thêm nữa.

*

Kết quả Diệp Duy Trăn vừa đưa cô đến bệnh viện, lại nhận được điện thoại của trợ lý. Khương Ngọc dừng ở cửa chờ anh, nhưng xa xa cũng có thể nghe được giọng Diệp Duy Trăn, âm lượng không nhỏ, "Tôi nói không nhận đơn này, tự cậu làm đi!"

Trợ lý cũng sắp khóc, "Nhưng đã ký hợp đồng."

Diệp Duy Trăn cười lạnh nói: "Ai cho cậu lén lút nhận, tự mình giải quyết."

Trợ lý: ". . . . . ."

Diệp Duy Trăn rất bực bội, anh nhìn Khương Ngọc đứng ở cách đó không xa, cảm thấy cô sốt ruột, vì vậy nói với đầu kia điện thoại: "Bồi thường tiền vi phạm, cô ấy muốn bao nhiêu trả bấy nhiêu."

Trợ lý hoảng sợ, "Ông chủ!" Nào có ai thoái thác chuyện làm ăn lớn đưa tới cửa chứ? Lại còn bỏ tiền ra thoái thác?

Không để ý trợ lý ngạc nhiên, Diệp Duy Trăn định cúp điện thoại. Ai ngờ bên kia chợt truyền đến một giọng nữ, lâu ngày và xa lạ, "Anh sợ em ư?"

Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."