" Niệm Vân ngồi yên nào."
" Huynh làm gì vậy?" " Huynh chỉ xem một lát thôi." Vén lên mái tóc đen dài của Niệm Vân, Niên Du tỏ ra nghiêm trọng, đến khi nhìn thấy nốt ruồi sau gáy của đệ đệ mình vẫn ở đó cậu mới an tâm: " Qủa nhiên nó vẫn ở đây." " Huynh xem cái gì?" " Không có gì." Niên Du xoa đầu cậu, thói quen này trước kia luôn bị Niệm Vân chán ghét, bây giờ lại tỏ ra thích thú giống như con mèo nhỏ thích được cưng chìu vậy: " Rất may đệ vẫn là Niệm Vân, đệ đột nhiên thay đổi nhiều việc cũng không còn nhớ nữa làm huynh lo rất lo lắng." " Đệ như vậy không tốt sao?" " Tốt lắm, vì vậy huynh rất vui. Hiện giờ huynh không cần cả ngày phải lo cho đệ nữa." Niệm Vân tròn mắt nhìn Niên Du, ca ca yêu thương nhân vật phản diện như vậy, nếu biết mình không phải Niệm Vân thật thì sao? " Cho dù rất tốt đi nữa, nhưng lỡ như đệ không phải là Niệm Vân." " Nốt ruồi sau gáy đệ thì không sai được phải không? Đây chắc chắn là đệ đệ của ta." " Huynh nói vậy chỉ càng khiến đệ thêm cảm thấy không vui thôi." Niệm Vân buồn bã cúi đầu ủ rũ không con mèo cụp tai lại khi bị bỏ rơi vậy. " Đệ dường như quên khá nhiều chuyện, trước đây đệ rất thích pha chế thuốc. Còn bây giờ phòng dược liệu cũng không đến." " Phòng được liệu, có nơi đó sao?" " Căn phòng đó là do đệ yêu cầu hoàng thượng để cho mình còn gì, vì y thuật của đệ rất cao rất cần thiết nên hoàng thượng đã đồng ý." Niệm Vân hứng thú níu kéo tay Niên Du: " Đưa đệ đi xem đi, đệ muốn đi."Gần đây cậu thường thấy những ký ức lạ giống như một đoạn phim vậy, cậu tin đó là ký ức của nhân vật phản diện, không biết vì lý do gì nhưng Niệm Vân tin mình cũng biết cách chế thuốc và chữa bệnh, thật vậy thì rất hữu dụng cho việc làm người tốt của cậu sau này lắm a. " Cũng được, ta đưa đệ đi." " Ca ca không sợ đệ lại hạ độc huynh sao?" Niên Du mỉm cười lại xoa đầu Niệm Vân: " Ta tin đệ sẽ không làm vậy nữa." " Huynh dễ tin người quá a." " Ta tin vì ta chỉ có một người đệ đệ này thôi." Niên Du thật sự cảm thấy rất vui, tiểu đệ của mình cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu cha và phụ thân thấy Niêm Vân của bây giờ cũng sẽ an tâm hơn, sau khi đưa Niệm Vân đến dược phòng cậu dự định trở về phòng thì lại gặp phải Ngạo Khiết trên đường đi, cậu đỏ mặt cúi đầu: " Niên Du tham kiến hoàng thượng." Ngạo Khiết đối với mọi người đều trầm tĩnh, với Niên Du lại không hề có sự nghiêm nghị uy nghi đó: " Niên Du, lại đến chỗ của Niệm Vân?" " Vâng hoàng thượng." " Hắn không gây rắc rối cho ngươi?" Niên Du lắc đầu rồi cười thật vui vẻ: " Không có hoàng thượng, Niệm Vân thay đổi rất nhiều. Đệ ấy còn biết lo lắng cho Niên Du nữa." " Hắn quả thật thay đổi rất nhiều." " Vừa rồi đệ ấy còn đến dược phòng, nói là muốn chế nhiều loại thuốc phòng khi cần đến. Bình thường vì buồn chán mà chạy khắp nơi, khi thấy dược phòng thì đã rất chuyên tâm chế thuốc, sẽ không còn thời gian gây rối nữa." Hai chân mày Ngạo Khiết trùng xuống: " Hắn lại đến đó?" " Hoàng thượng xin đừng lo lắng, Niên Du tin đệ ấy sẽ không còn như trước kia nữa." Biết Ngạo Khiết đang nghĩ gì, Niên Du liền thay đệ đệ giải thích. " Ta biết rồi, Niên Du quay về nghỉ ngơi đi. Khi xong việc ta sẽ đến thăm ngươi." Niên Du e thẹn, không còn nét gì của một vị huynh trưởng luôn giáo huấn lo lắng Niệm Vân: " Vâng hoàng thượng." Cách đó không xa có người nhìn lại với ánh mắt đầy ghen hờn và căm tức. " Nương nương, người không phải nói muốn đi dạo hay sao?" " Câm miệng." " Nương nương tha tội." Siết chặt cây quạt trong tay Nương My tức giận: " Con hồ ly tinh đó, hắn lại muốn quyến rũ hoàng thượng." Lạc Mai hầu hạ Nương My đã lâu vì vậy hiểu rất rõ nàng đang ganh tị với Niên Du: " Nương nương đừng tức giận, để người khác nhìn thấy thì không hay." " Hắn mạng thật lớn, bị độc như vậy cũng không chết được. Ta không thể để tiếp tục để như vậy được nữa." " Nương nương tuyệt đối không thể làm chuyện hồ đồ, hắn là hoàng tử của Bất Xích, là nhi tử của Cửu gia An Vinh còn rất được lòng hoàng thượng. Nếu tự mình ra tay chỉ sợ rất nguy hiểm." " Cái tên Niệm Vân đó, chỉ mỗi việc giết một người cũng làm không xong, vốn tưởng rằng có thể lợi dụng tình cảm của hắn dành cho hoàng thượng, khiến huynh đệ chúng tự giết hại lẫn nhau, không ngờ lại thất bại." " Nô tỳ thấy chuyện này cũng rất lạ, mọi tin tức về việc Niên Du làm sao được cứu đều được dấu kín. Trước nay độc do Niệm Vân hạ chắc chắn không ai có thể giải, trừ khi....!" " Không thể có chuyện đó, hắn làm gì bỏ lỡ cơ hội giết người mà hoàng thượng yêu chứ, ta không tin hắn vì tình cảm huynh đệ với con hồ ly kia mà giải độc cho hắn." Nương My cắn cắn móng tay suy nghĩ: " Đợi thời điểm thích hợp lén báo với Niệm Vân bản cung muốn gặp hắn." " Vâng nương nương." Lục đục trong một đống chai lọ, cả căn dược phòng bây giờ rối tung cả lên, nhiều loại sách ném lung tung, thuốc đổ đầy ra nền, cái tủ đựng thuốc thì bị sụp một bên vì vừa chịu một sức nặng không nên có. Niệm Vân cầm một cái chày giả thật mạnh: " Ta giả ta giả, không ngờ mình có thể thông minh đến vậy. Cũng may tên phản diện này về mặt y thuật thật có hữu dụng nha." Với tay lấy cái lọ rỗng chuẩn bị trước rồi đổ thứ thuốc cậu vừa chế ra vào đó. " Trời ơi, cái gì đây?" " Xoảng!" Niệm Vân đứng hình vì lọ thuốc mình chế cả nửa ngày vừa rơi xuống đất vì kẻ nào đó làm cậu giật mình: " Thuốc....của ta." Minh Cung Nhĩ bước vào nhìn khắp căn phòng mà sợ hãi: " Đây thật sự là dược phòng lớn nhất hoàng cung sao? Ngươi làm thế nào mà nơi này trở thành đống bỏ đi thế này." " Huynh....tất cả là tại huynh....đền lại thuốc cho ta." Niệm Vân tức đến ứa nước mắt, nhào tới đánh đấm Cung Nhĩ, chỉ là sức của cậu chỉ là gãi ngứa cho một võ tướng như Cung Nhĩ. " Ngươi làm gì vậy?" " Huynh làm ta giật mình, thuốc cả ta đổ hết rồi đền cho ta...đền cho ta." Niệm Vân thật muốn đánh chết cái tên phá đám này. Nắm lấy hai tay đang đánh loại của Niệm Vân: " Biết rồi biết rồi, là tại ta được chưa đừng khóc." " Đền lại cho ta đi." Nhìn cái lọ vừa vỡ Minh Cung Nhĩ dò xét: " Ngươi vừa chế cái gì?" Không lẽ hắn lại? " Thuốc trị thương không để lại sẹo chứ gì, huynh xem đi....xem đi!" Niệm Vân tỉnh bơ cởi áo ngoài chỉ cho Cung Nhĩ xem chỗ bị tên bắn trên vai còn để lại vết sẹo trên làn da trắng nõn: " Liên tục bị thương, nếu không chuẩn bị trước có ngày ta sẽ thành Chí Phèo mất, ta không muốn không muốn." " Ngươi...!" Cung Nhĩ nhanh tay kéo lên áo Niệm Vân, quay đi nơi khác mặt cũng đỏ lên: " Ngươi làm gì vậy, sao có thể tùy tiện muốn cởi là cởi." " Nếu không cởi làm sao cho huynh xem vết sẹo đó chứ." " Ngươi chỉ cần nói là được rồi." Tại sao mình lại có cảm giác khi nhìn hắn chứ? Nhìn ra Cung Nhĩ đang đỏ mặt Niệm Vân cười cười có ý muốn trêu hắn: " Chúng ta đều là nam nhi huynh mắc cỡ cái gì chứ." " Ta mắc cỡ? Làm gì có!" " Mặt huynh đỏ hết rồi đừng có chối." Niệm Vân nhón chân chọt chọt ngón tay lên má Cung Nhĩ: " Đỏ hết thật rồi này!" " Ta...ta việc cần làm còn rất nhiều, ngươi cứ tiếp tục việc của ngươi đi." Bị Niệm Vân tấn công như vậy là điều hắn không ngờ tới, Cung Nhĩ nhanh chóng chạy lấy người. " Không ngờ huynh cũng có mặt dễ thương vậy nha!" Niệm Vân ha hả cười: " Không được, không có thời gian đùa nghịch, máu của mình tuy có thể giải độc nhưng không thể chữa bệnh. Muốn làm người tốt phải biết y thuật cứu người, phải học hết lại từ những ký ức của Niệm Vân mà mình thấy được." Niệm Vân lại xắn tay vào đống lộn xộn còn bầy bừa trên bàn, cậu dường như quên hẳn thời hạn hai tháng mà Ngạo Khiết đưa ra. Ngạo Khiết ngừng lại tay đang phê tấu: " Ngươi thấy thế nào?" " Bẩm hoàng thượng, Niệm Vân thật sự đã có sự thay đổi rất lớn." " Cứ nói đi." Cung Nhĩ kể lại những gì mình thấy khi cùng Niệm Vân tiếp xúc những ngày qua: " Hắn trong sáng thật thà, tuy đôi khi lời nói có chút kỳ quái nhưng không có chút ám muội, có thể nói hiện tại và trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau." Nghĩ tới những lúc cạnh cậu đều cảm thấy rất dễ chịu Minh Cung Nhĩ đều để lộ cả ra ngoài mặt: " Thần cảm thấy hắn không phải là đang diễn một màn kịch cho chúng ta xem, Niệm Vân thật sự rất ngây thơ hồn nhiên còn có....!" " Chính vì vậy ngươi đã có tình cảm với hắn?" Cung Nhĩ giật mình thấy hoàng đế đang nghiêm nghị nhìn mình, cậu vội quỳ xuống: " Hoàng thượng thần không dám có ý nghĩ đó." " Cho dù ngươi có ý nghĩ đó ta cũng khuyên ngươi nhanh chóng quên nó đi." " Thân biết rõ thân phận mình." Đúng vậy, Niệm Vân là ai chứ? Cậu là nhi tử của Cửu vương An Vinh cũng có thể nói cậu chính là kim phụng. Cho dù Ngạo Khiết không có ý định gì với Niệm Vân, dù Ngạo Khiết đã chọn Niên Du thì kim phụng vẫn la kim phụng, nếu có tình ý với cậu thì chính là tội khi quân. Truyền thuyết kim phụng chính là mẫu nghi thiên hạ, người muốn lấy kim phụng chính là kẻ muốn trị vị thiên hạ. Hắn có gan đó sao? " Ta biết ngươi hiện tại đối với hắn không chỉ xem là bằng hữu thông thường, hơn hết ngươi nên giữ khoảng cách với hắn." " Thân đã hiểu." " Chuyện hiện tại ta muốn ngươi đi đón họ." " Người đã tới?" " Nhanh đi đi!" " Thần tuân lệnh." Ngạo Khiết ngẩng đầu: " Niệm Vân, Ngươi thật ra là ai đây?" Trên phố đông người tụ tập lại một chỗ có tiếng ồn ào đổ vỡ la mắng, một tên mặt mày bầm tím bò lăn trên đất: " Ngươi dám đánh ta." " Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngay cả lão tử cũng dám sờ mó. Ngươi đúng là chán sống rồi." " Đại gia thấy ngươi có chút nhan sắc mới để ý là phúc phận của ngươi còn dám ra tay đánh ngươi." An Vinh rút kiếm ra: " Lão tử không chỉ đánh mà còn móc mắt ngươi cắt lưỡi ngươi." " A mau cứu ta....!" " Ai đó ngăn vị kia lại đi, sẽ có án mạng mất." " Tên già lắm của đó là đồ háo sắc ai cũng biết, để người kia dạy hắn một bài học cũng đúng." " Nhưng làm vậy hơi quá rồi." Từ đám đông một người anh tuấn sang trọng đi đến bên An Vinh: " Vinh nhi đang làm gì vậy, không phải nói đừng gây chú ý quá sao? Ta chỉ mới đi một lát thôi đã xảy ra chuyện." An Vinh tức giận dùng mũi kiếm chỉ vào tên già đang run bò trên đất: " Triệu Tất ngươi đừng cản ta, tên khốn này dám sờ mó ta, ta phải giết hắn." Liếc nhìn kẻ kia Triệu Tất đoạt lại thanh kiếm trên tay An Vinh: " Ngươi không nên làm những việc như vậy, bởi vì!" Chỉ trong một khắc không ai nghĩ tới vừa xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng hét to rồi thanh kiếm trên tay Triệu Tất đã dính đầy máu. Kẻ kia vật ra đất rồi không còn cử động nữa: " Nếu Vinh nhi giết hắn sẽ làm bẩn tay ngươi. Ta không thích như vậy!" " Giết người....giết người rồi...!" " Nhanh đi thôi, người đó đáng sợ quá." An Vinh ngạc nhiên rồi thở dài: " Ai cần ngươi xía vào chuyện của ta chứ? Ta chỉ muốn dọa hắn thôi." " Bởi vì hắn dám chạm tay vào ngươi." Tiện tay Triệu Tất ôm luôn cái eo nhỏ của An Vinh. " Ở đây là Hàn Long, không phải Bất Xích. Ngươi kiềm chế một tí đi." " Chỉ cần là điều ta muốn làm thì ở đâu cũng như nhau thôi."