Tỉnh lại lần nữa Niệm Vân cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với lần trước, dù căn phòng khá cũ nhưng không phải nhà giam, cậu cũng được nằm trên giường và đã xử lý vết thương, chỉ có là hiện tại không thể nhúc nhích, cả người không có một chút khí lực, cái đầu nhức như búa bổ. Thuốc được để bên cạnh cũng chẳng thể tự uống, ngày hôm qua cậu còn bị chị cung nữ chửi vào mặt: " Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh, ba bốn ngày nay bắt ta phải hầu hạ ngươi. Nếu đã tỉnh rồi thì tự mình uống thuốc đi đừng có hành hạ ta." Nói xong chị để luôn chén thuốc rồi đi mất tâm, chén thuốc để đến giờ không uống được, người không tắm rửa thì ngứa ngáy. Từ nhỏ đến giờ mình toàn được cưng chìu thôi, sao lại lâm vào cái cảnh này chứ, thật là muốn khóc quá đi. Tự nghĩ nước mắt cậu cũng đã trào ra rồi, mình không muốn làm nhân vật phản diện nữa đâu mà hu hu hắn làm nhiều việc ác như vậy làm sao mình trả nợ hết đây hic.

" Ngươi tỉnh rồi sao?"

" Hức....hức....!"

Minh Cung Nhĩ cứ cách một ngày lại đến xem tình hình của Niệm Vân ra sao, cậu lúc thái y đến gần như đã chết, cũng là nhờ hoàng đế vận khí giữ lại một chút hơi thở cho hắn, cho dù cứu lại được cái mạng nhưng chịu phải một chưởng của Ngạo Khiết trong lúc còn đang bị thương như vậy thì cậu cả đời đừng mong sức khỏe hoàn toàn bình thường. Vừa vào tời thấy hắn đã tĩnh, nước mắt nước mũi lại tèm lem Cung Nhĩ làm lạ: " Ngươi làm sao?"

" Tôi....tôi....đau....hu...hu!" Thấy Cung Nhĩ như thấy cứu tinh Niệm Vân gào khóc càng lớn hơn.

Cung Nhĩ khoanh tay tựa lưng vào cửa thở dài: " Ngươi đau là đương nhiên, không chết là may mắn rồi, ngươi khóc cái gì."

" Nhưng ngay cả đầu tôi...cũng đau lắm...người .....cũng đau....mà còn dơ nữa!"

" Muốn cứu ngươi thái y đã dùng loại thuốc có dược tính rất mạnh nên đau đầu sau khi ngủ bốn ngày không có gì lạ, chẳng phải đã cho người mang thuốc giảm đau đớn cho ngươi rồi sao?"

Niệm Vân mắt rưng rưng nức nở nhìn chén thuốc còn để trên cái bàn ngay đầu nằm: " Nhưng tôi...không thể uống được...hức...!"

Minh Cung Nhĩ nhìn chén thuốc còn nguyên cũng ngạc nhiên: " Không ai giúp ngươi uống sao?"

" Chị cung nữ đó....bảo đừng làm phiền chị ấy...!"

Cung Nhĩ nhăn mặt bước tới cầm chén thuốc lên, đã nguội rất lâu rồi, không chừng phải xem lại đám cung nữ này: " Ngươi chờ một lát, ta hâm nóng lại rồi giúp ngươi uống."

" Ân...!"

Chờ một lúc rất nhanh Cung Nhĩ thật đã quay lại trên tay là chén thuốc mới còn bốc hơi nóng, Niệm Vân được đỡ dậy cho uống, dù rất đắng nhưng so với đau cũng chẳng là gì, cậu uống thẳng một hơi rồi hít hít cái mũi: " Cảm ơn huynh."

Cung Nhĩ nhìn cậu không biết là nghĩ gì mới nói: " Ngươi chưa thể tắm được, ta sẽ gọi thái giám giúp ngươi lau mình sơ qua."

" Vậy là rất tốt rồi, thật sự rất cảm...!"

" Không cần nói cảm ơn, đừng tưởng ngươi như vậy đã thoát tội. Tuy Niên Du công tử đang dần hồi phục lại nhưng cũng là do ngươi gây ra. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không nương tay với ngươi."

Niệm Vân gật đầu: " Làm chuyện ác thì phải trả thôi, chỉ mong không phải tốn máu nhiều như vậy nữa, đáng sợ."

" Nhưng ngươi thật sự sợ máu sao?"

" Lúc bé nghịch phá bị té từ trên cây xuống, trán va vào đá chảy rất nhiều máu xuống mắt, thấy toàn là màu đỏ. Từ đó tôi rất sợ máu, nhất là máu của mình."

" Có chuyện đó sao?"

" a....!" Nhớ ra mình kể chuyện của Bảo Quân chứ không phải Niệm Vân, cậu cười giả ngơ: " Cái đó là chuyện lâu lắm rồi nên ít người biết...!"

" Không nghĩ tới ngươi từng giết người nhiều như vậy cũng sợ máu, thảo nào ngươi chỉ dùng thuốc giết người. Chuyện hạ độc người khác đúng là đê hèn, là đáng chết."

" Ha....ha....huynh đâu cần chửi tôi ngay trước mặt vậy chứ." Thật ra mình cũng nghĩ như vậy, thay vì dùng y cứu người nhân vật phản diện lại dùng độc giết người nhiều hơn, chỉ có là bây giờ ta không phải là hắn a. " ọt...ọt...!" Tiếng động từ bụng cậu phát ra, Niệm Vân muốn đỏ hết cả mặt, từ khi làm Niệm Vân tới nay cậu vẫn chưa có gì vào bụng: " Cái...cái này."

" Ngươi hiện giờ ăn cũng chưa thể đâu, cho người mang cháo cho ngươi."

" Cảm.....cảm ơn....hì hì." Cậu ngại ngùng, xấu hổ thật.

Nghe kể lại việc Niệm Vân giải độc cho mình Niên Du vẫn không dám tin: " Niệm Vân thật sự làm vậy?"

" Đúng vậy công tử."

Niên du nghi ngờ: " Đệ ấy vì lý do gì phải hạ độc rồi lại giải độc cho ta chứ."

" Nô tỳ chỉ nghe những người có mặt kể lại, sau khi công tử trúng độc hoàng thượng rất tức giận lập tức cho người điều tra, khi phát hiện là do Niệm Vân công tử thì người đã được Bá Dương công tử cứu đi. Sau khi bị bắt trở lại ngài ấy liền muốn giải độc cho người."

" Niệm Vân lúc nào cũng rất căm ghét ta, không ngờ lại.....có khi nào là vì hoàng thượng?"

" Nô tỳ không rõ." Cung nữ lắc đầu.

" Vậy hoàng thượng thì sao, người nghĩ thế nào?"

" Ban đầu khi truy bắt người Hoàng thượng đã nói sẽ giết Niệm Vân công tử, nhưng sau đó lại đổi ý, hiện giờ ngài ấy đang dưỡng thương ở nơi ở của các thái giám."

" Hoàng thượng cũng thay đổi chủ ý sao?.....cũng tốt, đệ ấy là đệ đệ ta, có làm gì đi nữa ta cũng không mong Niệm Vân bị hoàng thượng giết chết."

" Hoàng thượng có căn dặn công tử cần nghỉ ngơi nhiều hơn, khi xong việc người sẽ đến thăm công tử, công tử có việc gì xin cứ sai bảo."

Niên Du cười nhẹ nhàng: " Ta cảm thấy tốt lắm, vì vậy không cần nghỉ ngơi thêm nữa. Hoàng thượng đang thượng đang phê tấu chương sao?"

" Dạ không, nghe nói Niệm Vân công tử đã tĩnh lại nên hoàng thượng muốn tra hỏi."

Niên Du trầm ngâm: " Vậy sao?"

Niệm Vân không thể xuống giường nhưng vẫn phải ngồi dậy, cậu khá ngạc nhiên khi Ngạo Khiết không phải gọi mình ra hỏi tội mà lại tự đến chỗ ở của thái giám này: " Ân...tôi không cần quỳ cũng được chứ?"

" Nếu bây giờ ta muốn giết ngươi thì sao?"

Niệm Vân ngớ ra, ngơ ngốc vài phút cậu mới phát hoảng: " Đừng nha....chúng ta không thù không oán sao lại muốn giết người chứ." Chúa ơi tên này đáng sợ hơn mình nghĩ.

" Ngươi phải nên nói câu này ngay khi ta vừa bắt được ngươi không phải sao?"

Lại ngạc nhiên một lần nữa, nhớ lại lúc hoàng đế kề kiếm vào cổ mà cậu thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng: " Người không phải muốn bắt tôi về giải độc mà muốn giết sao?" Niệm Vân lui lui nép vào gốc giường.

Hành động của Niêm Vân bị Ngạo Vân thu vào trong mắt, cậu là nhi tử thứ hai của Cửu thúc An Vinh, người luôn đứng về phía sau hỗ trợ hắn lên ngôi. Cùng với Niên Du lại là huynh đệ, chính vì thế dù biết rõ cậu luôn từ xa lén nhìn hắn, âm mưu hại chết nhiều phi tần trong cung hắn đều nhắm mắt làm ngơ. Khi cậu ngay cả Niên Du cũng ra tay hắn cho rằng đã đến lúc trừ khử cậu thì Niệm Vân cư xử như một người khác, nếu không phải lúc cậu bất tỉnh hắn đã kiểm tra nốt ruồi sau gáy Niệm Vân thì thật khó tin đây là một người: " Không giết ngươi cũng được!"

" Thật sao?" Ngạo Khiết tiến đến gần làm Niệm Vân có phần lo sợ: " Gì...làm gì?" Không phải vừa bảo không giết sao?

Ngạo Khiết đến thật gần cậu lạnh lùng rút ra con dao nhỏ mà cậu từng sử dụng ném về phía cậu: " Ta cho ngươi ba cơ hội, chỉ cần ngươi hoặc là chạy thoát khỏi hoàng cung hoặc là có thể gây tổn thương cho ta!"

" ức....!" Mình cái gì cũng không biết chui đường nào thoát được chứ, tuyệt đối không thể. Hắn là nhân vật chính tài mạo vẹn toàn mà tác giả tả không một sơ hở muốn động được vào hắn càng không thể hơn, huống hồ mình cầm dao giết gà còn không được nữa là: " Còn thứ ba thì sao?"

" Ngươi dùng nó mà tự sát."

" Vậy thì có khác việc bị người giết chỗ nào chứ?"

" Khác ở việc ngươi sẽ trở thành một vật để ta lấy máu mà chết dần."

".....!" Cái mặt tỉnh bơ của hắn là sao chứ? Hắn là ác quỷ, chắc chắn là ác quỷ. Trở về, tôi lập tức muốn trở về.....làm ơn cho tôi trở về hiện tại đi.

Một tuần nằm dưỡng thương đã qua, vừa có thể đi lại Niệm Vân liền nhảy xuống giường, chỉ có 2 tháng để trốn thoát không làm được thì trở thành cái thùng hiến máu di động. Thu thập tin tức từ Cung Nhĩ biết được hôm nay hoàng đế xuất cung săn bắn, bây giờ không trốn còn đợi tới lúc nào chứ. Tất cả những gì cần làm là lót đệm giả như đang ngủ, thay bộ đồ thái giám trộm được, rồi mang con dao phòng thân duy nhất tìm đường rút lui an toàn. Lén lút mở cửa đi ra rồi đóng lại cẩn thận, Niệm Vân nhìn trước nhìn sau dãy hành lang không có người mới lựa đường mà đi: " Đường nào mới ra ngoài được đây?"

" Ngươi."

Niệm Vân giật mình khi nghe tiếng gọi, là một lão công công. Cậu đã bôi đen mặt nhưng vẫn lo lắng cúi đầu xuống dự định bỏ đi như không nghe thấy.

" Ngươi đứng lại, ta gọi ngươi đó."

Bị chặn trước mặt hết đường lui cậu đành đánh liều: " Vâng."

" Ngươi là người mới đúng không, ở đây là hoàng cung ngươi lại để cho mặt mày dơ bẩn như vậy còn ra thể thống gì?"

" Xin lỗi công công, là do dậy muộn vì quá vội nên nô tài không kịp rửa mặt."

" Nhanh đi, đừng để đến lúc bị phạt tội sẽ không ai cứu nổi ngươi biết chưa? Vào cung rồi thì phải chú ý một chút."

" Vâng vâng!" Cậu vội vội vàng vàng chạy đi rồi thở phào. Trong cung nhiều thái giám như vậy cậu tới tới lui lui cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ, chỉ có điều đi nhiều vòng khá lâu cũng khá xa rồi cậu mới ngồi bệt xuống: " Vì sao cuối cùng lại trở về chỗ cũ vậy nè? Các người tiền nhiều quá hay sao mà xây cung vua cũng phải rộng như vậy, như cái mê cung thế này thì ta chui đường nào thoát trừ khi có cánh chứ." Khoan.....: " Có cánh?" Niệm Vân cười cười rồi tìm một cái cây thật cao nhìn lên: " Trèo lên trên thì nhìn được hết đường đi rồi, sợ gì bị lạc nữa chứ?" Cậu hí hửng xắn tay áo mà trèo cây, lúc bé mình là thiên tài về lĩnh vực này à nha, lâu rồi không trèo không có nghĩa là không trèo được nữa. Đu đưa một hồi cũng trèo lên được cành thứ nhất, không nghĩ là chỉ mới như vậy đã không còn hơi rồi, không chịu thua ta lại trèo trèo trèo. Hết sức Niệm Vân ha hả cười: " Tới đây chắc là được rồi, chỉ cần nhìn....! Cái gì vậy nè.....?" Trước mắt Niệm Vân vẫn chỉ là một bức tường đá che khuất ngăn cách nơi ở của thái giám và nơi khác, vậy cuối cùng là nó cao bao nhiêu? Cách này xem ra cũng không ổn: " Xuống thôi, tìm đường khác.....!" Nhìn xuống từ độ cao hiện tại cậu phát hoảng, chóng mặt ôm cứng luôn cành cây không dám nhìn xuống nữa: " Cao quá....!" Mình có bệnh sợ độ cao sao? Mở một mắt ra nhìn xuống lần nữa kết quả vẫn vậy Niệm Vân nhanh chóng nhắm lại: " Rồi bây giờ làm sao xuống?....Có ai không....cứu ta....!"

Những thái giám đi qua đi lại nhìn nhau: " Ngươi có nghe tiếng gì không?"

" Không có."

" Ta vừa nghe hình như có tiếng người kêu cứu."

" Chắc là ngươi nghe nhầm rồi, mau đi thôi."

Mặt trời bắt đầu xuống núi, tay chân thì mỏi nhừ vẫn bu cứng cành cây, cái bụng thì đói meo vì mấy cái bánh bao dự phòng đều để trong gói đồ cùng con dao giấu dưới gốc cây trước khi trèo lên, Niệm Vân đúng là thảm mà, nói không chừng chết đói trên này mất: " Ai mau đến cứu tôi đi."

" Ngươi làm gì trên đó?"

Nghe tiếng nói Niệm Vân mừng rỡ: " Cung Nhĩ...Cung Nhĩ mau cứu tôi xuống, tôi ở trên này."

" Đây là cách mà ngươi trốn sao?"

Lại một giọng khác khiến Niệm Vân tái mặt: " Cả Hoàng thượng cũng ở đây sao?"