" Ta cắt, ta cắt."
" Ai da công tử, người tha cho chúng đi được không?" Cả người Niệm Vân từ trên xuống dưới đều là đất bùn, cậu bò lăn cả một buổi sáng ở hoa viên, tay còn ôm cả đống thảo dược vừa mới cắt đưa sang cho tên thái giám trông coi vườn luôn miệng than lên than xuống bên tai mình: " Tất cả thảo dược ở dược phòng của ta đều đã hết cả rồi, rất may ở hoa viên hoàng cung thứ này lại không thiếu a." " Đây là những thảo mộc được tiến cống do chúng nô tại ngày đêm chăm sóc, cho dù rất nhiều nhưng nếu công tử cứ thế này thì." Cái dao nhỏ này của cậu cũng thật tiện lợi nha, bây giờ còn có thể dùng để cắt thảo mộc nữa: " Mọi người trồng cũng là để dùng làm thuốc không phải sao?" " Công tử không biết đó thôi, các loại dược thảo trồng ở hoa viên chỉ có thể ngắm chứ không thể hái, đây là quy định ở trong cung." " Đây không phải nhà của hoàng thượng sao? Người cho phép ta hái thì ta có thể hái rồi.....a bên kia cũng có." " Niệm Vân công tử cái đó là....!" " Phựt!" Tay vừa cắt bụi hoa mà Niệm Vân đã thấy trong sách có vẽ, cậu làm lạ quay đầu: " Cái đó gì?" Nhìn bụi hoa Linh thủy chi mà thái giám bọn họ phải thức đến nửa đêm hàng ngày để tưới nước chỉ mới nở vài cánh hoa bị tàn sát mà vị thái giám trẻ muốn rơi nước mắt: " Oa....!" " Ngươi....ngươi sao vậy?" " Niệm Vân công tử, hôm nay người không cùng hoàng thượng dùng bữa sao? Hay là trở về đi tránh hoàng thượng không vui." " Ngươi đừng lo, mấy ngày này hoàng thượng có nói sẽ bận tiếp sứ thần các nước đến dự lễ tế thiên của Hàn Long nên không thể dùng bữa với ta." " ....!" Nô tài như vậy mới lo nhiều hơn đây, hoàng thượng đúng là hại chết lũ chúng nô tài mà. " Ngươi dám nói ta như vậy tên nhãi ranh." " Ngươi gọi ai là nhãi ranh?" " Không gọi ngươi thì còn ta còn gọi ai, nhãi ranh, nhãi ranh." " Ngươi lớn hơn ta được bao nhiêu chứ, ta là nhãi ranh thì ngươi cũng là nhãi ranh." " Ngươi có mắt mà không biết nhìn lão tử bao nhiêu tuổi đời sao hả?" Tiếng cải nhau khá rỏ để Niệm Vân nghe thấy, cậu vội vàng chạy tới chỗ Uyễn Đình tại hoa viên đã thấy hai dáng người nhỏ chỉ tay đá chân mà mỗi người một câu: " Ân...mọi người sao vậy?" Vừa thấy Niệm Vân thì Ân Ly kéo tay cậu: " Ngươi xem, cái tên này gây khó dể ta. Ta chỉ muốn đến tham ngươi thôi, hắn đã không cho còn đánh ta nữa." " Là ai dám nói lão tử là tiểu tử thúi hả, không chỉ đánh ngươi ta còn đá ngươi đây này." An Vinh giơ cái chân của mình lên như muốn đe dọa, chỉ có hành động đó nhìn sao cũng không có chút uy lực nào với cái dáng người của cậu. Ân Ly núp ra sau Niệm Vân: " Đây ngươi xem, hắn hung dữ như vậy. Ta sẽ nói với phụ hoàng ngươi bắt nạt ta." " Ngươi núp cái gì, tiểu yêu cũng không cứu được ngươi đâu. Phụ hoàng ngươi là ai mà lão tử phải sợ chứ. Tiểu yêu ngươi tránh qua một bên." Niệm Vân khó xử chen vào giữa: " Hai ngươi bình tĩnh, có gì từ từ nói được không?" " Bây giờ ngươi muốn giúp hắn chống lại ta có phải không?" " Ân Ly là ân nhân cứu mạng của Niệm nhi, không thể không giúp a." An Vinh ngạc nhiên: " Hắn là ân nhân của ngươi?" " Niệm Vân, là hắn đánh ta, ngươi giúp ta đánh hắn đi." " Người này là phụ thân của ta, ngươi nói ta làm sao ra tay đây?" " Tên tiểu tử thúi này là phụ thân của ngươi? Đang đùa ta chắc. " Nhãi ranh!" " Ngươi." Niệm Vân thở dài: " Được rồi, sao bỗng nhiên ngươi lại đến đây, lại còn cùng phụ thân ta tranh cãi như vậy nữa." " Nếu không phải phụ hoàng phải cùng với Hàn Long hoàng đế bàn chuyện đại sự ta cần buồn chán đến chỗ ngươi sao? Làm sao ta biết phụ thân của ngươi lại có bề ngoài nhìn trẻ con như vậy." " Tiểu yêu, hắn là ai?" An Vinh khoanh tay trước ngược nghiêm mặt. " A phụ thân, hắn là thái tử của Vinh Bích Quốc. Lần này bị bắt cũng là do Ân Ly phát hiện giúp Niệm nhi thoát ra ngoài." " Hắn chính là tiểu hài tử của Minh Hạo?" Vừa nghe An Vinh gọi thẳng tên Minh Hạo thì Ân Ly không vui: " Ngươi quen phụ hoàng?" An Vinh nhận ra tên nhãi ranh này là đang có mùi giấm chua, cậu che miệng cười: " Hắn ngày trước lúc nào cũng đi theo ta, muốn thân thiết với ta nên đương nhiên là quen. Hắn chưa nói với ngươi sao?" Ân Ly tức đến đỏ bừng mặt: " Ngươi và phụ hoàng...?" " Ha ha....!" " Cửu thúc, người đừng trêu Ân nhi nữa." " Phụ Hoàng....!" Vừa thấy Minh Hạo xuất hiện cùng vài người nữa Ân Ly uất ức chỉ tay vào An Vinh: " Có phải người thật sự từng với hắn?" " Ân nhi nói bậy cái gì?" Bế lên Ân Ly, Minh Hạo nhéo cái mũi đo đỏ của cậu: " Cửu thúc ngày trước đã từng chăm sóc qua phụ hoàng, làm sao có chuyện đó được. Ân nhi đừng vô lễ với cửu thúc biết không?" ".....!" " Vinh nhi, chỉ mới rời đi một lát lại chọc phá kẻ khác sao?" " Là hắn gọi ta là tiểu tử thối!" An Vinh giận hờn xoay mặt đi không thèm nhìn Triệu Tất " Vậy ta giết hắn giùm Vinh nhi?" " a?" Niệm Vân phát hoảng khi Triệu Tất nói với vẻ đương nhiên như vậy: " Phụ hoàng, cái này không được a, Ân Ly hắn....!" Chưa nói hết câu cậu đã bị người nào đó ôm luôn vào lòng: " Hoàng thượng....?" " Niệm Vân ngươi cứ mặc kệ họ đi." " Nhưng mà...!" " Ngươi tự xem mình đi, cả người đều là bùn đất. Ngươi xem mình là gì đây?" Niệm Vân vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay Ngạo khiết: " Hoàng thượng, bây giờ không phải là lúc lo mấy chuyện đó, nếu không ngăn lại thì...!" " Bọn họ lúc nào cũng như vậy, ngươi không cần phải lo. Cho dù phụ hoàng ngươi muốn ta tay thì Minh Hạo chưa chắc đã đồng ý." " Ân?" Qủa thật Minh Hạo không thích thú gì với câu nói của Triệu Tất, hắn gắt giọng: " Ngươi đang dọa nhi tử của ta biết không?" " Là nhi tử của ngươi vô lễ với hoàng hậu của ta." " Nếu muốn ngươi cứ thử xem." " ta cũng thật muốn thử xem thế nào." " Ngươi thấy rồi chứ?" Lau đi vết bẩn trên mặt Niệm Vân, Ngạo Khiết dường như đã khá quen với cảnh này. Vừa rồi là hai hài từ đấu khẩu, bây giờ chính là hai trưởng tử đấu võ. Niệm Vân đúng là nên nghe lời Ngạo Khiết không để ý đến họ thì tốt hơn: " Hoàng thượng nói đúng a. Nhưng nhìn Ân Ly với phụ hoàng hắn....có gì đó...!" " Theo ngươi thì sao?" " Nhưng họ là phụ tử?" Cậu đoán đúng rồi sao? " Cho dù là vậy thì có gì quan trọng ?" " Cái này....!" Không hiểu nổi cậu vô tình tới cái thế giới gì đây, tại sao mấy vị vua chúa một người bình thường cũng không có vậy: " Không nói, không nói nữa. Ta đi chế thuốc của ta a." " Trước tiên đi thay y phục của ngươi trước." " Ân hoàng thượng, ta vừa lấy được rất nhiều thứ cần thiết a. Lần này thu hoạch lớn." Niệm Vân hớn hở chạy đi, cậu vừa phát hiện nhân vật phản diện trước đây từng nghiên cứu về một loại dược đặc biệt nên thật muốn thử. Hiện tại lại được Ngạo Khiết đồng ý cho tùy tiện sử dụng dược liệu trong cung thì tại sao không thử chứ. " Cửu thúc, bảo bối của Ngạo Khiết là nhi tử của thúc sao?" Minh Hạo nhìn theo Niệm Vân. Đúng là bề ngoài có phần rất giống, nhưng nói là huynh đệ còn có thể tin được. An Vinh thở dài: " Minh Hạo, ngay cả ngươi cũng không tin?" cậu liếc mắt Triệu Tất: " Tất cả cũng là tại ngươi ép ta ăn cái gì Tuyết Sinh Linh." " Ha ha đã lâu như vậy thúc nhìn vẫn chẳng khác xưa, khó trách Ân nhi lại nhầm lẫn mà gọi người như vậy." " Ngươi còn dám nói?" Minh Hạo lại chuyển sang Ngạo Khiết: " Ta từng nghe nói về y thuật của hắn, vấn đề lúc này của chúng ta ngươi nghĩ hắn sẽ giúp được gì không?" " Nếu là Niệm Vân thì rất có thể." " Vậy thì ngươi còn chờ gì nữa, ngươi không muốn giúp?" Ngạo Khiết lạnh giọng: " Ta sẽ không yêu cầu Niệm Vân phải làm gì, hắn sẽ chỉ cần phải làm khi hắn muốn." " Ngươi thật là, trước kia còn nghĩ ngoài cửu thúc ra thì người chẳng cần để tâm tới người khác muốn hay không muốn gì." An Vinh an lòng khi nghe Ngạo Khiết nói vậy, cậu có vẻ như không còn cần phải lo lắng cho hài tử của mình phải chịu thiệt thòi nữa: " Tiểu tử, sau khi buổi lễ tế thiên kết thúc ta cùng Triệu Tất sẽ trở về Bất Xính quốc." " Người đi ngay sao?" " Phải rồi, ta ở lại cũng chẳng làm được gì còn sẽ gây ra một số rắc rối cho ngươi. Huống hồ Triệu Tất cũng còn rất nhiều việc cần xử lý phải không?" "....!" Ngạo khiết im lặng không nói gì nhưng từ dáng vẻ của hắn Triệu Tất có thể đoán hắn đang nghĩ gì: " Đừng lo, mới đầu chúng ta dự định sẽ mang theo Niệm nhi cùng trở về, hiện tại có muốn ngươi cũng không đồng ý phải không?" Minh Hạo lấy một mẫu bánh trên đĩa đưa vào tay Ân Ly rồi để cậu ngồi một mình, cậu cũng chẳng để tâm đến mấy việc của hắn: " Ngạo Khiết, ý của ngươi ta rất rõ nhưng ngươi phải biết cẩn thận hơn, dẹp bỏ thế lực của một gia tộc đã khó muốn khống chế càng khó hơn." " Đương nhiên ta sẽ biết!"