“Gia Huy, anh về rồi.” Đường Gia Bảo chờ ngoài cổng nhà, vừa nhìn thấy Đường Gia Huy xuống khỏi taxi thì lôi kéo tay cậu: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên anh lại biến mất trong bữa tiệc, mà còn qua đêm ở ngoài không về nhà nữa.”

“À, chuyện này.” Đường Gia Huy hướng mắt đi nơi khác không dám nhìn thẳng Đường Gia Bảo, cậu cũng không thể nói ra rằng anh trai của em đêm qua lập mưu bỏ thuốc kích d*c cho một gã đàn ông, sau đó lén theo sau vào phòng hắn giả vờ làm người bị hại rồi lên giường luôn.

Đường Gia Huy và Đường Gia Bảo hiện giờ đều đang mười chín tuổi, là anh em sinh đôi giống nhau như đúc, nếu có cách để người không thân quen phân biệt hai anh em bọn họ, thì chỉ có thể dựa vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt.

Nốt ruồi của Đường Gia Huy nằm ở đuôi mắt trái, còn của Đường Gia Bảo lại nằm ở đuôi mắt phải.

Đường Gia Huy nhìn cậu em trai có gương mặt giống y như lúc mình soi gương trong phòng tắm ở khách sạn, dù giống nhau nhưng trông Đường Gia Bảo có tính cách trẻ con lại đáng yêu hơn.

Khác với vẻ bề ngoài, cậu nhóc này trong truyện lại bị mọi người xem là kẻ đáng ghét nhất.

Bởi vì Đường Gia Bảo chính là người bạn đã phản bội nhân vật thụ chính, cũng là người hại chết cậu ta ở kiếp trước, mục tiêu báo thù lớn nhất của nhân vật thụ chính.

Đường Gia Bảo lo lắng nhìn anh trai mình từ đầu đến chân, đôi mắt cậu hiện lên quầng thâm rất rõ: “Anh thật sự không sao chứ, không thể nói với em sao?”

Nhìn cậu em trai đáng yêu đang lo lắng cho mình như vậy, Đường Gia Huy thật không thể liên tưởng đến một kẻ độc ác, tìm đủ mọi cách hãm hại và gi3t chết người bạn thân của mình như trong truyện.

Lại thêm đôi mắt gấu trúc này nữa, chắc là đêm qua cậu không về nhà cũng không liên lạc được, cho nên cậu nhóc này mới lo lắng đến không thể ngủ.

Đường Gia Huy bắt đầu hiểu được tại sao nhân vật “Đường Gia Huy” lại yêu thương em trai mình đến vậy, cậu đưa tay xoa mái tóc rối của Đường Gia Bảo: “Thật sự không có việc gì, tối qua anh uống hơi nhiều nên rời khỏi bữa tiệc trước, sau đó tìm đại một phòng ở khách sạn đó nghỉ ngơi nhưng không ngờ lại ngủ quên luôn tới giờ.”

“Thật sao?”

“Ừ.” Đường Gia Huy cười gật đầu xong lại hỏi: “Ba và mẹ có biết đêm qua anh không về nhà không?”

“Không biết, tối qua em nói dối rằng anh đã về trước và ngủ say rồi.

Em cũng canh cửa đợi anh về nên chắc chắn không có bị phát hiện, giờ ba mẹ vẫn còn chưa dậy nên anh mau trở về phòng đi.”

“Em trai ngoan.” Đường Gia Huy lại không kiềm lòng được mà xoa đầu Đường Gia Bảo lần nữa, ra đây là cảm giác khi có một đứa em trai.

Đường Gia Bảo lôi kéo tay anh mình vào nhà, cậu còn không an tâm ngó trước ngó sau: “Mau vào nhà đi anh, nếu đề bị chụp được hình ảnh tới bây giờ anh vẫn còn mặc bộ đồ trong bữa tiệc hôm qua, chắc chắn sẽ bị báo chí thêu dệt tin tức lung tung.”

“Được.”

Ba của hai người là ông chủ của một công ty vừa chuyên phát hành các loại game online, còn có một công ty chi nhánh sản xuất mô hình đồ chơi cho trẻ em.

Tuy vậy nhưng cả hai anh em đều không muốn kế nghiệp công ty của gia đình, mà lựa chọn theo những ngành nghề mà mình yêu thích.

Đường Gia Huy là ca sĩ chính trong một nhóm nhạc vừa mới ra mắt, mà Đường Gia Bảo lại bước vào ngành diễn viên trong cùng một công ty điện ảnh Thiên Hành.

Thật sự cũng bởi vì là người của công chúng nên đối với việc nhân vật thụ trả thù, kết quả của họ lại càng thê thảm hơn kẻ khác.

Thử nghĩ xem khi đoạn video cảnh Đường Gia Huy bị mười mấy tên khốn c**ng bức đến chết, cùng với việc Đường Gia Bảo bị ép phải liên tục rút tủy hiến cho nhân vật thụ chính, xong bị đưa vào viện tâm thần rồi tự sát tung lên mạng.

Thế nhưng tới một lời cảm thông cũng không có, trái loại chỉ toàn là những lời lẽ phỉ báng và khinh thường, thậm chí cho rằng họ bị như vậy là để trả giá cho tội lỗi của mình thì cảm giác sẽ như thế nào?

[Kịch.]

Đường Gia Bảo chỉ vừa nắm vào tay nắm thì bên trong đã có người vặn chốt cửa mở ra, đứng sau cánh cửa là một người con trai cao ráo bảnh bao.

Cậu nhóc vừa nhìn thấy đã tươi cười rạng rỡ với hắn: “Anh dậy rồi sao?”

“Ừ.”

“Vậy đợi một lát chúng ta cùng dùng bữa sáng có được không?”

“Anh không biết em đã thức dậy nên đã ăn trước rồi, bây giờ anh phải đến công ty.” Hòa Trí Dương mỉm cười dịu dàng nói chuyện với Đường Gia Bảo, hắn vuốt lại mái tóc rối của cậu sau đó chuyển mắt sang Đường Gia Huy, nhìn bộ đồ tây trên người cậu xong vẫn không biểu hiện ra thái độ gì nói: “Em cũng vào thay đồ ăn sáng rồi đến công ty đi, nếu còn chậm chạp mà đến muộn sẽ chọc cho Xuyên Nhị tức giận đấy.”

“Vậy anh đi trước đây.” Không đợi cho Đường Gia Huy trả lời, Hòa Trí Dương lại mỉm cười nói với Đường Gia Bảo rồi bước qua hai người đi đến tầng hầm để xe.

Ngay ở nơi không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nhau, nụ cười dịu dàng của Hòa Trí Dương lập tức biến mất không chút dấu vết.

Đường Gia Huy nhìn theo bóng lưng của hắn mà khẽ nhếch môi cười, tên này chính là một trong hai nam chinh công trong câu truyện.

Hắn ta hiện thời chính là người yêu của Đường Gia Bảo, nhưng sau này lại quay sang yêu đương với nhân vật thụ chính rồi ép em trai của cậu phải hiến tủy cho cậu ta.

Khác với tên mà cậu đã cùng lăn giường tối hôm qua, Hòa Trí Dương là nhân vật mà Đường Gia Huy vô cùng căm ghét khi đọc truyện, tên khốn này đã phía sau lưng ngủ với thụ chính khi vẫn còn là người yêu của Đường Gia Bảo, vậy mà vẫn còn mặt mũi căm hận em ấy vì đã hãm hại cậu ta.

“Những tên khốn như vậy nên chết sớm mới tốt.”

“Anh đang nói tên khốn nào đáng chết vậy?” Đường Gia Bảo ngạc nhiên anh trai mình lại nói mấy lời khó hiểu: “Có phải lại có người đắc tội với anh không?”

“Không có.” Đường Gia Huy giọng khó chịu nói, cậu đi vào nhà rồi bảo người giúp việc chỉ phòng của mình.

Chẳng còn hơi sức đi quan tâm ánh mắt kỳ lạ người giúp việc nhìn mình, Đường Gia Huy quyết định không thể chỉ tự mình tránh khỏi rắc rối, cậu còn phải kéo cả Đường Gia Bảo ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của ba tên nam chính kia.

Hiện giờ Đường Gia Bảo cũng là một đứa em trai ngoan ngoãn hiền lành của cậu, nếu như không phải tên khốn kiếp kia ngoại tình bên ngoài, mà thụ chính còn cố tình để lộ liên tục việc hai người đã lên giường nhiều lần thì thằng bé cũng sẽ không thay đổi.

Nếu có thể giúp em trai cậu sớm nhìn thấy bộ mặt thật của tên khốn Hòa Trí Dương, cũng ngăn cản thụ chính gây sức ép tinh thần lên nó, như vậy thì cứ để mặc cho ba tên đó muốn yêu đương thế nào.

Như vậy cả cậu cùng Đường Gia Bảo đều thoát khỏi số phận bi thảm kia.

***

Tại tầng cao nhất của công ty điện ảnh Thiên Hành, Du Định Thiên ngồi sau bàn làm việc lại liên tục nện ngón trỏ trên mặt bàn vang lên tiếng “cộc cộc” đều đặng.

Đôi mắt chằm chằm nhìn vào cánh cửa văn phòng vẫn nằm im bất động, không khí trong lúc này khiến người ta cảm thấy khó thở.

“Cậu đã thông báo chưa?”

Đột nhiên Du Định Thiên lại lên tiếng khiến Lâm Thanh Hùng cảm thấy căng thẳng, làm thư ký cho Du tổng đã lâu, hắn bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy có người trong công ty này để cho hắn đợi lâu đến vậy: “Đã thông báo cho người đại diện của Đường Gia Huy, nhưng tôi nghe nói là cậu ta vẫn chưa đến công ty thưa Du tổng.”

Sắc mặt Du Định Thiên lại càng trở nên tối đen, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc mình sẽ phải ngồi ở đây, đợi một kẻ đã từng dùng đủ mọi thủ đoạn để có thể trèo được lên giường của hắn như Đường Gia Huy.

Thế nhưng trái lại cái tên đã từng đeo bám hắn này lại không chủ động đến tìm hắn sau những gì xảy ra đêm hôm qua, mà còn không hề xuất hiện cho dù hắn đã bảo người gọi đến..