Hắc Phong thành này là tòa thành gần Yêu Quái trấn nhất, nơi này người sống không nhiều, trừ khi vì tìm kiếm tiên tài đặc thù hoặc là có mục đích đặc biệt, người thường cũng không dám tới gần nơi hung hiểm này. Bởi vậy sau khi khí tức của năm người bọn họ biến mất, tất cả hung thi đều hướng về một nơi mà đi. Ngay cả hung thi bị chém hai chân mà vẫn còn hai tay, cũng lấy tay bò tiếp tục tiến lên.

Đoàn người Trưởng Tôn Tử Quân liền đi theo sau đám hung thi, nhìn xem đến tột cùng bọn nó muốn đi đâu.

Lục Tử Hào đi ở trước nhất, mà Công Tôn Địch thì lại đi theo phía sau cùng. Những người khác đều theo hung thi, chỉ có hắn ta nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, chỉ lo hai người này làm ra hành động gì bất lợi với sư huynh đệ. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng lười quản hắn ta, chỉ đi theo hung thi.

Không bao lâu, bọn họ liền tìm được mục tiêu của đám hung thi.

Phía nam Hắc Phong thành có một toà đại viện, tường viện đã bị đám thi thể đẩy ngã, đầy đất đều là gạch bể ngói vỡ, đám hung thi cuồn cuộn không ngừng đi vào trong viện.

Lục Tử Hào nói: “Bên trong có người sống!” Bọn họ đều cảm thấy trong viện có hơi thở người sống.

Mọi người vội vã vọt vào viện.

Chỉ thấy một đám hung thi đang bò tới một gian phòng trong viện. Hung thi không có linh lực trong người, không biết ngự kiếm phi hành, bọn nó muốn lên nóc nhà, chỉ có thể dùng cả tay chân mà bò tường. Mà trên nóc nhà có một nam nhân trung niên và một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi đang đứng. Nam nhân kia quơ kiếm, xua đuổi hung thi, quát: “Cút ngay! Tất cả đều cút ngay!”

Mà thiếu niên kia lại không một chút sợ sệt, hưng phấn đánh giá đám hung thi, tựa như nhìn thấy thứ gì rất thú vị. Cậu còn quá nhỏ tuổi, trong tay cũng không có vũ khí, nhưng lại gia nhập trong cuộc chiến, chỉ thấy cậu vung cánh tay tinh tế lên không ngừng đem đám thi thể bò lên đẩy xuống, hung thi chen rất chật, té xuống một cái liền giống như từng chuỗi kéo theo từng chuỗi, lăn thành một đống trên đất.

Thiếu niên nhìn thảm trạng của đám hung thi, khanh khách nở nụ cười.

Nam tử và đứa nhỏ đó đều là người sống, đám hung thi hiển nhiên là hướng về phía bọn họ mà tới.

Nam tử kia liên tục xua đuổi hung thi, hung thi mới vừa bò lên trên đỉnh liền bị hắn dùng kiếm quét xuống, trong lúc nhất thời khó có thể tới gần bọn họ. Thiếu niên kia bởi vì trẻ tuổi khí lực nhỏ, mặc dù cũng đang giúp đỡ, nhưng có thể giúp đỡ dù sao cũng có hạn, có một con hung thi từ bên cạnh cậu bò lên trên, cậu không lo để ý, chỉ đẩy hung thi trước mặt mình, vì vậy hung thi lọt lưới kia liền lảo đảo đi tới sau lưng nam tử, mà nam tử kia sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không phát hiện nguy cơ sau lưng mình.

“Cẩn thận!” Lúc Lục Tử Hào xông vào chính là nhìn thấy tình cảnh này, vội vã lên tiếng nhắc nhở.

Nam tử kia theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy cánh tay xương cốt bạc trắng của hung thi đang hướng về sau lưng hắn, hắn sợ đến mức dưới chân trượt đi, suýt chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống.

Tình cảnh của một lớn một nhỏ này cực kỳ hung hiểm, bọn họ đã bị đám thi thể bao vây. Không những rất nhiều hung thi đã bò đến bên cạnh bọn họ, chân tường còn tụ họp rất nhiều thi thể, hung thi không bò lên nóc nhà được nổi giận nện tường, căn phòng này đã lảo đà lảo đảo, mắt thấy liền muốn sụp. Một khi phòng sập, nam tử và thiếu niên từ trên nóc nhà té xuống, sẽ lập tức bị đám thi thể nuốt hết!

Gần như cũng chính là trong nháy mắt, chỉ nghe “oanh” một tiếng, bức tường dưới nóc nhà quả thực bị đám thi thể va sập!

Trưởng Tôn Tử Quân và Lục Tử Hào đồng thời ra tay, Lục Tử Hào bay nhào tới ôm lấy thiếu niên kia, bảo kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân bay ra, tiếp được nam nhân kia, một người một kiếm đem hai phụ tử họ đón lấy.

Dịch Hi Thần cấp tốc lấy ra hai tấm ẩn khí phù, dán lên trán nam tử và thiếu niên kia. Ngay khi y đụng vào thiếu niên, đột nhiên kỳ quái a một tiếng.

Theo lý thuyết, sau khi ẩn khí phù ẩn giấu hơi thở của bọn họ, hung thi nên ngừng công kích, nhưng mà đám thi thể lại dồn dập quay đầu, vẫn đánh về phía bọn họ!

Lục Tử Hào vội vã rút kiếm, che chở thiếu niên kia ở phía sau. Công Tôn Địch cũng rút kiếm, niệm kiếm quyết, dự định bảo vệ đám người bọn họ.

Dịch Hi Thần nói: “Đừng đánh, rời khỏi nơi này trước lại nói!” Mặc dù hung thi không tạo ra được uy hiếp gì với bọn họ, thế nhưng đám thi thể này chém cũng không chém xong, thật sự là phiền phức.

Mọi người thu chiêu, xách hai phụ tử họ lên, nhảy lên bội kiếm bay ra ngoài thành.

Đám thi thể không bay được, ở dưới đất chạy theo bọn họ. Nhưng mà một đám thi thể có thể nào theo kịp tốc độ bọn họ ngự kiếm, rất nhanh liền bị bọn họ bỏ lại xa xa đằng sau.

Thiếu niên kia thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp, tựa như căn bản không rõ ràng vừa rồi mình trải qua một màn hung hiểm cỡ nào, không ngừng quay đầu lại nhìn đám thi thể bên dưới, không những không bị đám hung thi huyết tinh kinh khủng bên dưới doạ sợ, trái lại còn luôn phát ra cảm khái mới mẻ: “Cha người xem kìa, cái người kia chỉ có một chân, nhưng hắn còn đang nhảy kìa. Tại sao hắn lại chấp nhất như thế vậy?”

“Cha, trên mặt người kia là máu hay là nước mắt vậy?”

“Bọn họ sắp không đuổi kịp chúng ta, bọn họ thoạt nhìn thật đáng thương. Chúng ta là muốn đi nơi nào vậy?”

Sắc mặt nam tử trung niên kia khó coi, nhỏ giọng trách cứ: “Tống Nguyện, câm miệng!”

Thiếu niên được gọi là Tống Nguyện ngay cả đám thi thể cũng không sợ, sao lại sợ phụ thân cậu răn dạy, rõ ràng đám thi thể sau lưng đã sắp bỏ xa đến mức không nhìn thấy, cậu còn dài cổ nỗ lực nhìn: “Cha, người nói xem ca ca có thể ở trong những người kia hay không?”

Đám người Trưởng Tôn Tử Quân một đường mang theo bọn họ, nghe đối thoại cổ quái của bọn họ, ngược lại cũng không nói chen vào.

Mọi người bay đến ngoài thành, rốt cuộc hạ xuống ở một chỗ trong rừng rậm hắc ám. Trong phạm vi trăm dặm gần Yêu Quái trấn, khắp nơi quỷ khí âm trầm, tất cả cây cối trong khu rừng này đều khô héo biến thành màu đen, không sinh lá cũng không kết quả, không biết chết héo mấy trăm mấy ngàn năm. Gió cuốn qua trong rừng rậm hắc ám, xuyên qua chạc cây trụi lủi, phát ra âm thanh khó nghe, vừa giống như khóc vừa giống như cười.

Lục Tử Hào thả Tống Nguyện xuống, đỡ vai cậu thân thiết đánh giá trên dưới cậu: “Đứa nhỏ, ngươi bị thương sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân lại lạnh lùng hỏi Tống Nguyện kia: “Ngươi kết quỷ khế à?”

Tống Nguyện mở to một đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn về phía hắn.

Khi phụ thân của Tống Nguyện nghe đến hai chữ quỷ khế thì lại luống cuống hoảng hốt, kéo đứa nhỏ đến bên cạnh mình che chở: “Các ngươi là ai?”

Không riêng Trưởng Tôn Tử Quân, tất cả bọn họ đều nhìn ra, trên người thiếu niên Tống Nguyện này có gì đó quái lạ. Điểm khác nhất giữ người sống và quỷ, chính là người sống linh hồn hoàn chỉnh, mà quỷ thì không có sinh hồn, những hồn phách khác cũng không trọn vẹn. Thiếu niên này rõ ràng có sinh hồn, nhưng trên người cậu lại có quỷ khí. Người sống là không thể tu quỷ đạo, vậy liền chỉ có một khả năng —— thiếu niên này đã kết quỷ khế!

Kết quỷ khế, là dùng hồn phách của chính mình trao đổi sức mạnh với quỷ. Cho nên thiếu niên trước mắt, mặc dù còn sinh hồn, những hồn phách khác lại tàn khuyết không đầy đủ, thất tình lục dục cũng thiếu vài phần. Cậu mất những phách nào, còn lại những phách nào, đám người Trưởng Tôn Tử Quân không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định là, Tống Nguyện mất “sợ” rồi.

Dịch Hi Thần nói: “Tại sao muốn kết quỷ khế? Vì sao hung thi truy sát các ngươi? Vị đạo hữu này, ta nghĩ hẳn là trước tiên ngươi nên nói cho chúng ta biết đến tột cùng ngươi là ai đi?”

Phụ thân của Tống Nguyện cảnh giác nhìn bọn họ, ánh mắt thực sự không gọi là thân mật. Cái chuyện như kết quỷ khế, không thể nói là tội ác tày trời, nhưng dùng hồn phách của chính mình để trao đổi sức mạnh, cũng không phải là phương pháp chính đạo, người kết quỷ khế, phần lớn đều tâm thuật bất chính. Nhưng hôm nay kết quỷ khế lại là một đứa trẻ nhỏ như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta mềm lòng.

Tống Nguyện bị phụ thân giấu ở phía sau, đột nhiên nói: “Cha, người bị thương.” Cậu giơ tay ấn ấn vết thương sau lưng phụ thân, “Đau không?”

Nam tử đột nhiên run lên một cái, đau kêu thành tiếng. Hắn tu vi thấp kém, vừa rồi lúc triền đấu với hung thi, trên lưng bị quào một vết thương lớn, vẫn cố nén.

Lục Tử Hào vội vàng tiến lên thi thuật chữa thương cho hắn, nói: “Đạo hữu, chúng ta là đệ tử Thiên Kiếm môn, phát hiện nơi đây có hung thi làm loạn, bởi vậy đến đây trảm yêu trừ ma. Nếu đạo hữu gặp việc khó gì, có thể nói với chúng ta, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ. Lệnh công tử…” Hắn thoáng do dự một chút, không biết nên nói như thế nào.

Kết quỷ khế tuy rằng có thể thu được lực lượng mạnh mẽ, nhưng lực lượng này gắn bó không được bao lâu, lâu thì mấy năm, ngắn thì mấy ngày, lúc sức mạnh tiêu hao hết, người cũng sẽ dầu cạn đèn tắt. Khế ước đó có thể kết, cũng có thể giải. Nhưng dù giải quỷ khế trên người Tống Nguyện, hồn phách đã mất của cậu cũng không tìm về được, tính mạng cũng sống không lâu, chỉ có thể nhiều thêm mấy năm mà thôi.

Nghĩ đến việc đứa nhỏ này sẽ phát sinh chuyện như vậy, biểu tình của Lục Tử Hào liền trở nên rất khổ sở.

Công Tôn Địch ở phía sau không nhịn được mà lườm một cái: “Lục sư huynh, ta thấy mất hồn phách không phải những quỷ tu kia, mà là ngươi đi! Ngươi làm việc tốt cũng nên có mức độ, ngươi biết bọn họ là ai không? Liền muốn giúp bọn họ? Kết quỷ khế, còn có thể là người tốt lành gì!”

Tiêu Khôi cũng cùng trào phúng: “Lục sư huynh từ trước đến giờ là tâm địa bồ tát, luôn thích bảo vệ người yếu. Lúc trước sao lại vào Thiên Kiếm môn, cạo đầu đi làm phật tu thích hợp hơn.”

Tống Nguyện cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa như căn bản không nghe ra bất thiện trong giọng nói của bọn họ. Nhìn thấy dưới trị liệu của Lục Tử Hào, vết thương của phụ thân cậu dần dần khép lại, không khỏi vui vẻ nói: “Đại ca ca ngươi thật là lợi hại.”

Lục Tử Hào nhìn khuôn mặt tươi cười vô tà của thiếu niên, trong lòng càng chua xót.

Dịch Hi Thần đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Nguyện, nhìn chăm chú vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi: “Quỷ khế là ngươi tự nguyện kết sao?”

Tống Nguyện cũng nghiêm túc lên: “Đúng vậy đại ca ca.”

“Tại sao phải làm như vậy?”

Dùng tính mạng làm cái giá để thu được sức mạnh tạm thời, người làm như vậy, không nói đến tâm tính thiện lương hay tà ác, mà nhất định là có chấp niệm vô cùng lớn, chấp niệm này vượt qua cả tính mạng. Ví dụ như có kẻ thù đánh không lại cùng với thù hận không thể không báo, đây là nguyên nhân thường thấy nhất của người kết quỷ khế. Nhưng mà Tống Nguyện mới chỉ có chút tuổi, hẳn nên là thời điểm sáng sủa vui sướng nhất, sao lại có chấp niệm vượt qua cả tính mạng không thể không làm chứ?

Tống Nguyện ngoẹo cổ nghĩ một hồi, mờ mịt nói: “Tại sao chứ? Tống Nguyện không hiểu…”

Dịch Hi Thần sửng sốt. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ lúc mất hồn phách đã bị mất một bộ phận ký ức, quên luôn cả chấp niệm sao?! Vậy cũng thật buồn cười, bỏ ra hồn phách, rút ngắn tuổi thọ, thật vất vả đổi lấy thực lực mạnh mẽ, lại quên mất tại sao mình muốn sức mạnh này…

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên lên tiếng: “Ca ca nó là ai?”

Vừa rồi lúc bọn họ vùng thoát khỏi đám thi thể, Tống Nguyện từng nói một câu, ca ca có thể ở trong những người kia hay không.

Phụ thân của Tống Nguyện kéo Tống Nguyện trở lại, che chở vào trong ngực, thở dài nói: “Ca ca nó đã chết. Sở dĩ đứa nhỏ này kết quỷ khế, cũng là bởi vì, nó cho rằng như vậy có thể gặp lại được ca ca nó. Ai!”