Dịch Hi Thần mở mắt ra, thế giới trước mắt khôi phục lại thành một mảnh hắc vụ nồng nặc.

Mặc dù y rong chơi trong thức hải Kiều Giác hồi lâu, nhưng sau khi đi ra vẫn là đầy bụng nghi vấn. Ma đầu mắt đen kia đến tột cùng là ai? Việt Tiểu Nhu lại có quan hệ gì với hắn?

Một lát sau, ánh mắt tan rã của Kiều Giác cũng dần dần có tiêu cự, ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, sắc mặt vừa giận vừa sợ. Lúc trước gã viện một bộ lời nói dối sẵn sàng lừa Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, nhưng giờ gã giống như bị lột sạch hiện ra trước mặt hai người, đã không còn gì để viện cớ nói dối nữa.

Gã cắn răng, chợt nở nụ cười: “Đã như vậy, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề…”

Dịch Hi Thần quát lên: “Gặp tổ tông ngươi đi!” Y đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm bổ tới cánh tay phải Kiều Giác!

Kiều Giác kinh hãi, vội vội vàng vàng muốn né tránh, nhưng thân thủ của gã làm sao có thể nhanh hơn kiếm của Dịch Hi Thần, chỉ thấy một vệt ánh sáng màu máu bay ra, cánh tay phải Kiều Giác bị Dịch Hi Thần mạnh mẽ chém đứt!

Cánh tay mang theo ấn ký sao sáu cánh màu đen bay ra ngoài, nhanh chóng chìm vào trong biển Hư Vô!

Kiều Giác đột nhiên muốn kêu thảm thiết, nhưng khuôn mặt gã dữ tợn vẻ mặt nhăn nhó, lại mạnh mẽ đem tiếng gào thét thảm thiết nuốt xuống, bởi vì đau đớn kịch liệt, gã cố chết nắm lấy cánh điểu thú, thân thể cuộn thành một cục, không ngừng run rẩy.

Dịch Hi Thần vứt ra một sợi dây thừng, trói Kiều Giác lại. Ở trong thức hải của Kiều Giác y nhìn thấy, bảy con yêu thú ngoại trừ Lang Dược đều bị Kiều Giác hạ thuật chết thay, mặc dù nhìn thấy gã hạ thuật như thế nào, y lại không biết nên làm sao để giải. Bởi vậy y không dự định giết Kiều Giác ở đây, mà là trói Kiều Giác đi gặp Hư Vô tông chủ, chắc chắn Hư Vô tông chủ sẽ có biện pháp.

Kiều Giác bị người ta chặt tay, đau đến mức hoàn toàn không có sức phản kháng, bị Dịch Hi Thần trói lại thật chặt. Gã thở gấp từng ngụm từng ngụm, không tiếng động mà kêu to, lại không có giãy dụa. Mãi đến khi gã cuối cùng cũng thoáng hòa hoãn lại từ trong đau đớn, lúc ngẩng đầu lên, cả người đều đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.

Gã đứt quãng nói: “Chúng ta, giao dịch. Ta nhìn thấy ngươi, hút đi ma khí trên người Lang Dược, ta không biết ngươi, có lai lịch gì, xin ngươi có thể giúp ta hút đi toàn bộ ma khí trên người hắn. Đừng để cho hắn, nhập ma. Các ngươi, muốn cái gì? Linh thạch, yêu thú, bất luận là thứ gì.”

Giọng điệu Dịch Hi Thần lành lạnh: “Muốn mạng của ngươi.”

Kiều Giác hơi biến sắc, nhưng vẫn trấn định: “Ngoài nó ra, toàn bộ đều có thể.”

Dịch Hi Thần ngự kiếm mang theo Trưởng Tôn Tử Quân, kéo Kiều Giác, trong lòng cũng đang nhanh chóng mà suy nghĩ.

Từ trong ký ức của Kiều Giác, y cũng không thể tìm ra lý do vì sao Lang Dược kiên trì muốn nhập ma, nếu như chỉ là để thoát khỏi Kiều Giác kiềm chế, hắn chỉ cần tìm được một cách chết có thể làm cho mình hồn phi phách tán là được, tuy rằng không đơn giản, nhưng độ khó khăn dù sao cũng thấp hơn tẩu hỏa nhập ma một chút. Nhưng lúc này Kiều Giác cố ý bỏ lại Lang Dược đơn độc tới tìm bọn họ, thậm chí bị người ta chặt tay cũng không chịu kêu thành tiếng, gã đang sợ sẽ gọi Lang Dược đến. Gã sợ cái gì?

Trong chớp mắt, một đạo linh quang thoáng hiện trong đầu Dịch Hi Thần, y đột nhiên nghĩ thông suốt mục đích của Lang Dược!

“Tử Quân!” Y lập tức linh tê truyền âm, “Ngươi nhanh thử xem, có thể hút linh lực của hắn đi không!”

Vừa rồi Trưởng Tôn Tử Quân bị tâm ma phản phệ, giờ phút này cũng đã bình ổn lại. Tuy rằng hắn không hiểu tại sao Dịch Hi Thần lại nói thế, cũng không cho rằng hắn có bản lãnh này, nhưng hắn vẫn nghe theo, đưa bàn tay ấn tới giữa chân mày Kiều Giác.

Vừa rồi ma khí trên người Lang Dược tựa như tự động chảy vào trong cơ thể hắn, hắn không có bất kỳ cảm nhận gì, cũng không biết nên làm gì để tận lực hút đi. Đến tột cùng thì hắn không phải ma, không có năng lực cướp đoạt, thử nghiệm với Kiều Giác không có chút ảnh hưởng nào.

Trưởng Tôn Tử Quân hơi hơi sợ run một chốc, lập tức hiểu ý tứ của Dịch Hi Thần.

Hắn không thể cướp đoạt, bởi vì hắn không phải ma. Nếu như Lang Dược nhập ma…!

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau, không có bất kỳ trao đổi gì, lại đồng thời xác định việc cấp bách trước mắt —— tìm được Lang Dược, ngăn cản hắn!

“Đại lang!” Dịch Hi Thần quát về phía hắc vụ nồng đậm, “Kiều Giác trong tay chúng ta, ngươi mau ra đây!”

Kiều Giác lại biến sắc: “Ngươi hô cái gì!”

“Câm miệng!” Dịch Hi Thần trực tiếp đập một quyền tới cái tay cụt của Kiều Giác, Kiều Giác đau đến mức co quắp khóe miệng, mí mắt lật lên, suýt chút nữa ngất đi.

“Đại lang!”

“Lang, đi ra!”

Kiều Giác ở trong tay bọn họ, chắc chắn Lang Dược cũng đang tìm bọn họ. Nhưng mà ma vụ dày đặc, bọn họ không biết phương hướng, muốn tìm một người lại thực sự khó khăn.

Đột nhiên, chỗ sâu trong ma vụ truyền đến một tiếng sói tru vang!

Bọn họ lập tức thay đổi phương hướng, bay về hướng tiếng sói tru truyền tới! Nhưng mà một tiếng sói tru kia, lại làm bọn họ kinh hồn bạt vía. Âm thanh này, sợ rằng không phải là trùng hợp.

Bọn họ một đường kịch liệt ngự kiếm, rốt cuộc, phá tan tầng tầng ma vụ phía trước, bóng dáng Lang Dược xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Mà khi thấy rõ Lang Dược, trái tim của họ đều chìm xuống!

Thân hình của Lang Dược dường như càng cao to hơn một chút so với trước đó, tại lần đầu tiên Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần gặp hắn, hắn đã có chút bệnh trạng yếu ớt, mà bây giờ, lại khôi phục uy phong lẫm lẫm như thời điểm gặp gỡ hắn lần đầu tiên trong thức hải Kiều Giác, không khác gì trùng sinh. Nhưng mà khi đó cả người hắn trắng bạc, ở trong tuyết tựa như tiên tử, nhưng hôm nay, cả người hắn hắc khí quanh quẩn, ở trong hắc vụ, cũng đã là triệt triệt để để rơi vào ma đạo. Ấn ký giữa chân mày hắn, đã không còn thấy một chút sắc đỏ nào.

Chậm.

Kiều Giác mang Lang Dược đến Hư Vô giới, là hy vọng có thể khiến Hư Vô tông chủ ngăn cản hắn nhập ma. Nhưng mà Lang Dược phối hợp đến Hư Vô giới, lại là để nhập ma sớm một chút.

Kiều Giác nhìn thấy Lang Dược trong hắc vụ, huyết sắc trên mặt đều rút đi, run giọng nói: “Lang…”

Trưởng Tôn Tử Quân đẩy Kiều Giác vào trong ngực Dịch Hi Thần, cùng y tách ra ngự kiếm, quát lên: “Trước tiên dẫn hắn đi!”

Dịch Hi Thần xách Kiều Giác bị trói thành cái bánh chưng lên, quay người lui lại, mà Trưởng Tôn Tử Quân lại xông lên trên đón Lang Dược!

Lang Dược triệt để rơi vào ma đạo, không biết còn sót lại mấy phần thần trí, dù vậy, hắn cũng chỉ có thể thẳng tay đánh một kích, thử xem có thể hút đi hết ma khí trên người Lang Dược hay không. Mặc dù hành động này có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng với hắn, lúc này hắn cũng bất chấp!

Một vệt kim quang đâm tới giữa chân mày Lang Dược, Lang Dược không tránh không né, trong tròng mắt màu đen hoàn toàn không có một chút gợn sóng, quả thực làm cho người ta hoài nghi hắn ta có thể nhìn thấy đồ vật được hay không. Ngay tại lúc kim quang sắp chạm đến hắn ta, hắn ta lại hóa thành một luồng hắc khí biến mất!

Trưởng Tôn Tử Quân thầm nghĩ không ổn! Lang Dược triệt để lưu lạc thành ma thân ở trong rừng ma vụ này tựa như giọt nước mưa rơi vào sông, hắn ta có thể tự do rong chơi ở nơi này, càng khó có thể bắt được hắn ta!

Dịch Hi Thần đang mang theo Kiều Giác lui nhanh, chợt thấy một luồng cảm giác ép bức lớn mạnh từ phía sau xông đến, y lập tức mở hộ thể ra, nghĩ dù thế nào thì trước tiên cũng phải chặn lại, không ngờ hắc vụ đập tới hoàn toàn không nhìn y, mà cuốn lấy Kiều Giác.

Dây thừng trói buộc trên người Kiều Giác đột nhiên buông ra, nhưng mà gã lại không có chạy trốn —— gã hoàn toàn bị hắc vụ bao phủ, động cũng không thể động, hắc vụ như ẩn như hiện hiện ra thân hình Lang Dược, tay hắn đặt ở ngực Kiều Giác, hắc khí nối liền với thân thể Kiều Giác, tựa như đang xâm nhập gã. Nhưng mà nhìn kỹ lại, lại phát hiện hắc vụ cũng không phải rót vào trong thân thể Kiều Giác, mà là đang rút đi cái gì đó từ trong thân thể gã.

Ma đang cướp đoạt.

Sự tình phát triển đến tình cảnh này, Dịch Hi Thần đã vô lực ngăn lại. Y đột nhiên cực kỳ khổ sở: “Đại lang…”

Nếu như Lang Dược chịu nói sớm một chút, bọn họ có thể hút đi ma khí trên người hắn, mang Kiều Giác đi tìm Hư Vô tông chủ, nhất định có phương pháp giải những tà thuật đó, Lang Dược liền có thể không cần đặt mình vào nguy hiểm, đi tới con đường không có cách nào quay đầu này. Nhưng mà cả đời băng phong cự lang không muốn mắc nợ người khác, cũng không mở miệng cầu người. Một lần duy nhất hắn khẩn cầu, chính là ngày ấy ở trong động băng, hắn phát hiện ấn ký sao sáu cánh màu đen khác thường trên cánh tay Kiều Giác, cầu Kiều Giác nói lời thật với hắn một lần. Đáng tiếc, đời này của hắn đều bị phụ lòng.

Lôi hỏa điểu luôn đi theo bên cạnh Kiều Giác đột nhiên hào quang toả sáng, thần thái sáng láng mà bay lên! Tà thuật cầm cố nó cho tới giờ đã được giải trừ, nó đã lấy được cuộc sống mới!

Vô số điểm sáng từ trong túi càn khôn của Kiều Giác bay ra, toàn bộ tà thuật của gã từng cái từng cái bị Lang Dược đã hóa thành ma hút đi, túi càn khôn rung động, nhóm yêu thú đã được giải thoát không thể chờ đợi được nữa mà muốn xông ra!

Mới đầu Kiều Giác còn giãy dụa, dần dần, gã liền không động nữa. Gã khẽ nở nụ cười, trên mặt lại có một loại cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng.

Gã nhẹ giọng nói: “Ta vốn có thể đổi lại, nhưng ta lựa chọn cướp đoạt.”

Lại nói: “Ngươi quá ngu ngốc.”

Dịch Hi Thần cũng biến sắc, thất thanh nói: “Đại lang…”

Lang Dược tẩu hỏa nhập ma, làm xong một chuyện chấp niệm cuối cùng của hắn, đại hạn của hắn cũng sắp tới, thân hình bắt đầu dần dần tiêu tán.

Trưởng Tôn Tử Quân đâm một kiếm ra, xoẹt một tiếng, đâm thẳng vào tim Kiều Giác! Mất đi những tà thuật hộ thân đó, Kiều Giác không còn bất luận sức chống cự nào nữa, thẳng tắp mà ngã về phía sau, không bao lâu liền bị biển Hư Vô nuốt sống.

Trong hoảng hốt, bọn họ nhìn thấy bên trong hắc vụ xuất hiện một băng phong cự lang màu trắng bạc, đó là con lang xinh đẹp nhất mà bọn họ từng gặp, thân thể cao lớn, bộ lông trắng bạc bóng loáng không dính nước. Hai mắt của nó giống như hắc diệu thạch lấp lánh hữu thần, ấn ký lửa đỏ giữa hai chân mày, tươi như mặt trời chói lóa. Nó hờ hững nhìn khắp bốn phía, không chút quan tâm đối với hết thảy. Sau đó nó quay người, chạy về phương xa, dần dần biến mất bên trong trời đất.

Ma khí cường liệt nổ tung trong biển Hư Vô!

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên kéo Dịch Hi Thần vào trong ngực, gắt gao bảo vệ y!

Băng phong cự lang chết, ma khí cường đại của nó bắt đầu phân tán, lại có thật nhiều chui vào trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân!

Dịch Hi Thần lại bị hộ thể của Trưởng Tôn Tử Quân vững vàng bọc lại, đầu y bị đặt trong lồng ngực Trưởng Tôn Tử Quân, không nhìn thấy bốn phía phát sinh chuyện gì, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực trước mặt vì dùng sức mà căng thẳng, cùng với nghe thấy trái tim kia mạnh mẽ đập.

Dịch Hi Thần tránh ra từ trong lòmg Trưởng Tôn Tử Quân.

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân nhắm hai mắt, hai hàng lông mày buộc chặt, không chút nào cảm giác được.

Dịch Hi Thần ngẩn người, bắt đầu lo lắng. Chịu ảnh hưởng từ cái chết của băng phong cự lang, Trưởng Tôn Tử Quân thế mà lại bị túm vào trong cảnh giới tâm ma.

“Tử Quân? Tử Quân!” Dịch Hi Thần hô hoán tên của hắn, nhưng hắn không nghe thấy.

Dịch Hi Thần cũng là lần đầu thấy được tâm ma, y không biết nên làm sao mới có thể trợ giúp Tử Quân thoát ra từ trong tâm ma, nhất thời có chút bó tay không biện pháp.

Tâm ma có thể làm cho người ta nhìn thấy thời điểm sợ hãi nhất trong lòng, y không biết Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy cái gì, nhưng từ hai hàng lông mày buộc thật chặt có thể thấy được, Trưởng Tôn Tử Quân rất khó vượt qua.

Dịch Hi Thần giơ tay lên, nhấn nhấn mi tâm Trưởng Tôn Tử Quân.

“Hi Thần…” Trưởng Tôn Tử Quân vô thức lẩm bẩm.

Dịch Hi Thần nói: “Ta ở đây.” Hiển nhiên là Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy y trong tâm ma, y vội vã nắm chặt tay Trưởng Tôn Tử Quân, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Trước mắt cũng chỉ có thể chờ Trưởng Tôn Tử Quân tự mình thoát ra từ trong tâm ma. Dịch Hi Thần nắm tay hắn làm hộ pháp cho hắn, bắt đầu tỉ mỉ quan sát bốn phía. Trong lúc này, y không thể để cho sấm chớp gió bão hoặc là những vật khác động tới Trưởng Tôn Tử Quân.

Không biết qua bao lâu, Dịch Hi Thần đột nhiên cảm thấy cái tay bị y nắm chặt dùng sức mà nắm chặt lại y.

Dịch Hi Thần vui mừng: “Ngươi tỉnh rồi?”

Trưởng Tôn Tử Quân từ từ mở mắt, nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại không có tiêu cự, dường như vẫn chưa tỉnh táo.

Dịch Hi Thần rút cái tay ở trong tay hắn ra, quơ quơ ở trước mặt hắn: “Tử Quân?”

Nhưng mà cái tay nắm chặt đột nhiên buông ra, Trưởng Tôn Tử Quân lại bất mãn mà lườm y một cái, sau đó cái tay buông ra kia giơ lên, nhấn giữ sau gáy Dịch Hi Thần.

“Hả?”

Dịch Hi Thần cho rằng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ như thường ngày xoa xoa sau gáy y trấn an, nhưng không ngờ cái tay kia lại tăng thêm sức lực, nhấn y về phía trước.

“A… A?!”

Dịch Hi Thần kinh ngạc nhếch miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị người bá đạo mà hôn lên!

Dịch Hi Thần: “!!!”

Hết chương 45

Editor: cp phụ số 2, out! Huhuhu tui muốn Lang Dược trùng sinh, tui muốn Lang Dược tìm được tiểu thụ chân chính của cuộc đời mình. Oahuhuhu hông chịu đâu!!!!!!