Hổ Thương chỉ cảm thấy ngực đau xót, nội đan bị một sức lực cực mạnh hút ra bên ngoài. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại thật sự lòng dạ ác độc như vậy, sợ đến bỗng nhiên biến sắc: “Từ từ! Trước tiên đừng giết ta!”

Động tác của Trưởng Tôn Tử Quân dừng lại, bởi vì Dịch Hi Thần khoác lên vai hắn.

Bọn họ cũng không phải là người vô tình, trước khi lấy yêu đan của hắn ta để đổi kiếm, dù sao cũng nên để cho hắn rõ ràng, đến tột cùng là tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh như thế. Dịch Hi Thần nói: “Ta liền hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có dám nói thật hay không? Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự không biết nếu ngươi lấy đi nội đan thì thiên hồ chắc chắn phải chết, hay quả thực không phải vô tâm?”

Vẻ mặt Hổ Thương loé lên. Đương nhiên không phải là hắn không biết tính mạng thiên hồ dựa vào nội đan duy trì, nếu như lấy đi nội đan đánh về nguyên hình có thể bảo vệ tính mạng, thì sợ là U Vân đã sớm lấy đi nội đan thiên hồ rồi. Mà Hổ Thương cũng không phải cố ý sát sinh, chỉ là dưới cái nhìn của hắn, thiên hồ sống hay chết, đều không có quan hệ gì với hắn. Mục đích duy nhất của hắn chính là không muốn U Vân vì thiên hồ mà bồi thêm tính mạng của chính mình.

Dịch Hi Thần nói: “Ngươi không dám đáp, bởi vì ngươi biết, lấy đi yêu đan, hắn liền không sống nổi! Ngươi nói ngươi không kiếm cớ, nhưng mà những lời ngươi nói đều đang giải vây cho mình! Ngươi biết yêu tu vì sao thường bị người ta lên án không? Cũng không phải là vì phương pháp tu luyện khác biệt, mà là bởi vì yêu giả vô tình! Ích kỷ!”

Hổ Thương lập tức muốn phản bác, nhưng Dịch Hi Thần lại không cho hắn cơ hội mở miệng.

“Ngươi nhất định không phục, thậm chí hẳn là ngươi cho rằng mình rất đa tình đi? U Vân cùng thiên hồ kết thành đạo lữ năm mươi năm, hàng năm bọn họ tới thăm ngươi, mà ở trong miệng ngươi, thiên hồ vẫn là ‘thiên hồ kia’, ngay cả cái họ tên cũng lười đề cập!”

Hổ Thương ngẩn ra.

“Vậy ta lại hỏi ngươi một vấn đề! Trước khi ngươi giết thiên hồ, có từng suy nghĩ thay U Vân không?”

Hổ Thương lập tức nói: “Đương nhiên! Ta…”

Dịch Hi Thần lại một lần nữa cắt ngang, không cho hắn cơ hội nói hết: “Ngươi không muốn U Vân bồi thêm tu vi và tính mạng cho thiên hồ, ngươi muốn U Vân sống tiếp, nhưng đó là vì chính ngươi! Là chính ngươi không muốn hắn chết! Chứ không phải là vì U Vân! Ta hỏi là, ngươi có từng đứng trên lập trường của U Vân, tự cho mình là hắn, suy nghĩ thay hắn không?”

Hổ Thương bị y nói tới mơ hồ, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Đứng ở lập trường của U Vân ư?

“Vừa rồi ngươi nói, đều là năm xưa ngươi đã cứu U Vân, ngươi cùng U Vân đến biển luyện hỏa lấy kiếm, ngươi ở chung với hắn thế nào. Nhưng ngươi biết năm mươi năm đó U Vân cùng thiên hồ ở chung như thế nào không? Ngươi đã cứu hắn một lần, nhưng hắn cùng với thiên hồ đồng sinh cộng tử cũng có mấy chục lần! Khi U Vân thân trúng ma cổ, là thiên hồ mỗi ngày lấy một chén tâm huyết (máu trong tim) của chính mình giải độc cho hắn, liên tục lấy mấy tháng!”

Đồng tử Hổ Thương co rụt lại một hồi, hô hấp bắt đầu gấp gáp.

“Còn nữa! Năm xưa U Vân cùng ma tu đại chiến, bị mất một hồn hai phách. Cũng là thiên hồ xông vào quỷ giới, chịu đựng nỗi khổ bị vạn quỷ cắn xé, thu hồi hồn phách thất lạc của U Vân, lúc hắn trở lại, hai cánh tay đều bị gặm đến chỉ còn lại xương cốt bạc trắng!”

Trong lòng Hổ Thương rung mạnh! Những việc này, hắn thế mà toàn bộ đều không biết!

“Thời gian tròn năm mươi năm, năm mươi năm đó, không phải năm ngày! Trong năm mươi năm đó bọn họ ở chung như thế nào? Bọn họ ở trong núi ẩn cư qua ngày như thế nào? Bọn họ song tu cùng luyện công pháp như thế nào? Bọn họ thân mật khăng khít như thế nào? Những chuyện đó ngươi biết không? Ngươi muốn biết sao!”

Sắc mặt Hổ Thương từ lâu đã trắng bệch như tờ giấy, lộ ra thần sắc thống khổ. Trong lòng hắn tựa như sóng cuộn biển gầm, lại có kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân áp chế, gần như nôn ra máu. Hắn tuyệt vọng nói: “Lời ngươi nói, ta lại chưa bao giờ biết…”

Dịch Hi Thần gằn từng chữ một: “Cho nên, chẳng lẽ thiên hồ không đáng để U Vân dùng tính mạng của chính mình bồi tính mạng của hắn sao? Ngươi chưa bao giờ suy nghĩ thay U Vân, người mà hắn lấy mạng đổi mạng cũng phải bảo vệ, lại chết trong tay bạn thân của hắn, hắn có đau thấu tâm can hay không!”

Hổ Thương run giọng nói: “Những chuyện này, đều là U Vân nói cho ngươi biết sao?”

“Không phải.” Dịch Hi Thần nói, “Là ta nói bừa.”

Hổ Thương: “…!!!” Trong lòng hắn đang sóng cuộn biển gầm bị câu này của Dịch Hi Thần một gậy đánh tỉnh mộng. Nói?! Bừa?!??!!

Trưởng Tôn Tử Quân nhìn Hổ Thương lộ ra biểu tình đặc sắc, cũng không nhịn được mà cười ha một tiếng. Từ lúc mới bắt đầu hắn liền biết Dịch Hi Thần nói bừa, bởi vì chuyện này đều là cố sự giang hồ mà khi còn bé bọn họ nghe Dược Bất Độc kể, huống hồ bọn họ căn bản chưa từng gặp U Vân chân nhân, ngay cả U Vân chân nhân dung mạo ra sao cũng không biết.

Hổ Thương bối rối rất lâu, dùng một loại giọng điệu cực kỳ mơ hồ mờ mịt hỏi: “Vừa rồi là ngươi đùa giỡn ta sao?”

“Không. Mặc dù những chuyện đó đều là ta biên, nhưng lẽ nào chúng nó liền không có khả năng là thật sao? Ta chỉ là đang nói cho ngươi biết một loại khả năng thôi. Nếu U Vân chịu lấy mạng của mình bồi mạng cho thiên hồ, liền nói lên thiên hồ đáng để hắn làm như thế. Chuyện mà bọn họ cùng trải qua, có lẽ còn ầm ầm sóng dậy, khắc cốt ghi tâm hơn những lời ta nói vừa nãy nữa. Nhưng ngươi không biết, từ trước tới giờ ngươi đều không quan tâm. Hoặc là, ngươi không muốn biết!”

Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc mở miệng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự là vì hắn, ngươi sẽ không đẩy hắn vào cảnh bất nhân bất nghĩa như vậy.”

Bốn chữ bất nhân bất nghĩa này lại một lần nữa đánh trúng Hổ Thương, làm cho hô hấp hắn ngưng trệ. Hắn chợt nhớ tới lần duy nhất cũng là lần cuối cùng hắn gặp lại U Vân sau khi thiên hồ chết, ngày đó U Vân vốn định bẻ gãy Thương Vân bảo kiếm, nhưng cuối cùng hắn ta không làm như thế. Hắn ta dùng một loại giọng điệu lạnh như băng mà Hổ Thương cảm thấy cực kỳ xa lạ gằn từng chữ một nói cho hắn biết: “Hổ Thương, ngươi đẩy ta vào bất nhân bất nghĩa. Từ nay về sau, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không đội trời chung!” Sau đó, thanh Thương Vân bảo kiếm này liền bị lấy ra treo giải thưởng, muốn đổi lấy yêu đan của hắn.

“Bất nhân bất nghĩa…” Hổ Thương run giọng nói, “Tại sao? Ta không hiểu…” U Vân qua lại thân mật với yêu tu, trong mắt nhân sĩ chính đạo, hắn ta vốn là hạng người bất nhân bất nghĩa. Ngay cả Hổ Thương, cũng từng lấy cái này ra vui đùa với hắn. Nhưng từ lúc nào, hắn lại để ý đến nhân nghĩa? Cái gọi là nhân nghĩa, là cái gì?

“Ngươi giết đạo lữ cùng hắn định ra khế ước, nếu hắn không báo thù, là bất nhân; ngươi từng có ân cứu mạng với hắn, lại từng là sư phụ của hắn, nếu như hắn giết ngươi báo thù, là bất nghĩa.” Dịch Hi Thần thả nhẹ âm thanh, “Hổ Thương, ngươi tự vấn lòng, khi ngươi quyết định làm như vậy, không phải là giữa tính mạng của U Vân cùng thiên hồ ngươi lựa chọn bảo toàn một cái, mà là ngươi buộc U Vân, khiến cho hắn giữa ngươi cùng thiên hồ, làm ra lựa chọn.”

Y lại nói: “Ngươi vừa ra tay, liền trực tiếp đem U Vân bức tới cảnh giới không còn đường lui. Ngươi là sống, thiên hồ là chết, ngươi đánh cược phân lượng của ngươi còn sống nhất định càng nặng hơn so với thiên hồ đã chết! Khi ngươi khoét nội đan thiên hồ ra, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới thứ mà ngươi áp đặt cho U Vân là cái gì sao?”

Hổ Thương kinh ngạc mà nhìn về phía chân trời. Hình như hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy, nhưng lời của Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân, lại làm cho hắn cảm thấy chỗ bí ẩn nhất trong lòng bị người ta phát hiện. Ngay cả chính hắn cũng là bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra, lúc trước khi hắn ra tay với thiên hồ thì trong lòng mơ hồ có một tia mừng thầm, lại là duyên cớ như vậy…

“U Vân quả thực còn sống, nhưng lẽ nào hắn sẽ vì hắn còn sống mà vui mừng sao? Người vui mừng vì hắn còn sống, là ngươi! Mà hắn lại cả ngày lẫn đêm sống trong nỗi thống khổ từ bỏ đạo lữ, trở mặt thành thù với người vừa là thầy vừa là bạn. Nỗi đau thấu đến tận xương này, ngươi hiểu không?”

Hắn quả thực, trước giờ chưa từng suy nghĩ sau khi mất đi thiên hồ thì U Vân sẽ có bao nhiêu thương tâm. Khi U Vân đem kiếm chỉ về phía hắn, hắn còn cảm thấy hoang đường, chỉ vì một thiên hồ, U Vân lại tổn hại tình cảm với hắn. Cho tới nay hắn chỉ biết cũng chỉ quan tâm đến tình cảm của chính mình, tựa như chỉ có tình của hắn mới là thật tình, mà sướng vui đau buồn ân oán tình cừu của người ngoài lại chỉ bị hắn xem như việc nhỏ.

Hóa ra là hắn ếch ngồi đáy giếng, coi mình chính là thế giới, nhưng chung quy trời đất bao la, hắn quá không biết tự lượng sức mình.

“Ta sai lầm rồi sao?” Hắn lầm bầm, vẫn như cũ có chút không phục, “Nếu như đổi thành các ngươi, lẽ nào các ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Ngươi vẫn chưa rõ sao.” Trưởng Tôn Tử Quân khẽ lắc đầu, “Nếu như hôm nay người gặp phải việc này là hắn,” hắn nhấc mắt nhìn về phía Dịch Hi Thần, “Hắn nguyện đem mạng của hắn bồi cho người khác, ta liền đem mạng của ta bồi cho hắn.”

Dịch Hi Thần rất tán thành, bởi vì nếu như là y, y cũng sẽ làm như vậy. Cái sai lớn nhất của Hổ Thương, chính là hắn không có quyền lựa chọn thay U Vân, ai cũng không có quyền làm như thế, mỗi người có quyền xử trí, chỉ có chính mình. Nếu như quá mức tự phụ, liền trở thành ma đạo. Dịch Hi Thần vốn định đem những lời này nói ra khỏi miệng, nhưng lời kế tiếp của Trưởng Tôn Tử Quân lại làm y ngây ngẩn cả người.

Trưởng Tôn Tử Quân lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không để cho người ta yêu rơi vào cảnh khó xử. Vĩnh viễn không. Bởi vì thứ làm hắn khổ sở, không phải là tình cảm của ta đối với hắn, mà là tình cảm của hắn đối với ta.” Cho nên, mặc dù áp lực bản thân, mặc dù uất ức khôn kể, hắn cũng nguyện thế giới này vĩnh viễn là bộ dạng mà Dịch Hi Thần yêu thích.

Mỗi một chữ hắn nói, đều là một cây đao tiếp tục đâm vào lòng Hổ Thương, khoét đến đầm đìa máu tươi.

Mà Dịch Hi Thần thì lại kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, tâm tư dập dờn. Ngay cả chính y cũng không cách nào thể nghiệm và quan sát được thứ đang bừng bừng sinh sôi sâu trong nội tâm y vào giờ phút này đến tột cùng là cái gì…

Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn y, sắc mặt ửng đỏ: “Hừ! Không phải nói ngươi! Hừ!”

Dịch Hi Thần: “…”

Làn sóng xuân thủy hoàn toàn ẩn đi, vào giờ phút này âm thanh mà Dịch Hi Thần muốn nghe thấy nhất, là tiếng Dược Bất Độc gọi Trưởng Tôn Tử Quân uống thuốc.

“Ha… Ha ha… Ha ha ha ha ha!” Hổ Thương đột nhiên cười như điên. Hắn nắm chặt thanh kiếm gỗ bị đứt đoạn của Trưởng Tôn Tử Quân, lòng bàn tay bị kiếm khí gây thương tích, máu tươi chảy ròng, hắn lại tựa như không chút cảm giác. Chỉ trong ngắn ngủi chốc lát, giọng hắn đã khàn đi rất nhiều, “Tiểu tử, lấy yêu đan của ta cũng được, giết tính mạng của ta cũng tốt, ta chỉ có một tâm nguyện cuối cùng, mong các ngươi thỏa mãn. Dẫn ta đi gặp U Vân, yêu đan của ta, ta muốn tự tay giao cho hắn.”

Trưởng Tôn Tử Quân không phản đối, thu hồi kiếm gãy.

U Vân chân nhân ngụ ở Vân Tụ sơn, đó là nơi mà năm xưa hắn cùng thiên hồ song tu. Ba năm qua hắn vẫn luôn ở đây chờ đợi có người tới lấy kiếm, song nếu là Hổ Thương tới, hắn liền đóng mây mù chặn người đi vào.

Mấy người Trưởng Tôn Tử Quân tới ngoài núi, U Vân chân nhân cảm thấy yêu khí của Hổ Thương, bình phong chưa mở.

Trưởng Tôn Tử Quân cất cao giọng nói: “U Vân chân nhân, chúng ta đến đây lấy Thương Vân bảo kiếm.”

Một lát sau, mây mù bị gió thổi tản đi, lộ ra một con đường lên núi.

Hai người một hổ lên tới đỉnh ngọn núi, trên đỉnh ngọn núi có một toà đạo phủ, ngoài cửa trồng đầy hoa hồ vĩ, trắng trắng hồng hồng nở một mảnh. Một tu sĩ đứng ở ngoài vườn hoa, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt già nua, gần như cùng hoa trắng đầy đất kia hòa làm một thể. Gió từ bên cạnh hắn phất qua, đạo bào rộng lớn tung bay theo gió, hiện ra thân hình gầy gò dưới bộ đạo bào kia.

Dịch Hi Thần, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Hổ Thương đều trố mắt ngoác mồm. U Vân chân nhân trong lời đồn, long tiềm phượng thải, khí phách phấn chấn, xông vào Ma Vực như chốn không người, nhưng người trước mắt này, cũng đã không còn một chút phong thái tu sĩ Kim Đan. Tu sĩ Kim Đan vốn nên không già không suy, U Vân chân nhân có thể biến thành dáng vẻ như thế, chỉ có một khả năng —— hắn sắp nát đan, sắp ngã xuống.

Mặc dù Dịch Hi Thần từng đứng ở lập trường của U Vân mà suy nghĩ, nhưng lúc nhìn thấy người, y mới biết y vẫn đánh giá thấp phần đau đớn này. Đối với U Vân mà nói thì Hổ Thương cùng thiên hồ, có lẽ giống như Dược Bất Độc cùng Trưởng Tôn Tử Quân đối với y, đem hai người đối lập… tàn nhẫn làm cho y căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Hổ Thương tiến lên một bước: “Vân nhi…” Nhưng mà cũng chỉ một bước này, hắn lại không dám gần thêm nữa, run giọng nói, “Ngươi… sao… sao… lại biến thành như vậy…”

Ánh mắt U Vân chân nhân trầm tĩnh như nước, lại vượt qua Hổ Thương, không có một gợn sóng mà nhìn về phía Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân, ôn hòa mở miệng: “Hai vị tiểu hữu không phải nói muốn tới lấy kiếm sao? Đây là cớ gì?”

Hổ Thương vội nói: “Là ta cầu bọn họ dẫn ta tới, yêu đan của ta… ta…”

Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm dung mạo U Vân biến đổi lớn, thân thể run rẩy kịch liệt, đôi mắt trở nên đỏ bừng.

Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hổ gầm rung khắp cả đỉnh núi!

Hắn nhào tới, quỳ gối bên chân U Vân, ôm lấy hai chân hắn ta, khóc rống nói: “Ngươi giết ta, giết ta đi! Là ta có lỗi với ngươi! Ngươi lại bị ta hại thành dáng vẻ này! A!!!”

Nước lặng trong mắt U Vân chân nhân hơi hơi có gợn sóng.

“Kim đan, kim đan của ngươi đến cùng làm sao vậy! Ngươi sẽ không chết, không thể nào, thế nào mới có thể cứu ngươi ngươi nói cho ta biết! Yêu đan!! Yêu đan của ta có thể bổ khuyết kim đan của ngươi không! Ta đây liền cho ngươi!”

“Hổ Thương à…” Hắn mở miệng, nhẹ nhàng kêu tên Hổ Thương.

Hổ Thương cuối cùng từ trong tâm tình nôn nóng dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thụ sủng nhược kinh mà nhìn U Vân. Đây là lần đầu tiẻn trong ba năm qua U Vân mở miệng nói chuyện với hắn.

U Vân hỏi hắn: “Sư phụ, ngươi nói, cõi đời này đến cùng cái gì là chính đạo? Cái gì là nhân nghĩa?”

Hổ Thương đáp không ra lời nói.

U Vân nhẹ nhàng nói: “Vấn đề này ta suy nghĩ kỹ mấy năm, vẫn luôn không có đáp án. Mãi đến ngày đó, ta mới nghĩ rõ ràng. Có lẽ cái gọi là nhân nghĩa, cũng không có nhiều điều quy củ như vậy, đơn giản cũng chỉ là một câu…’mình không muốn, chớ làm với người khác’ đi.

Hổ Thương sững sờ tại chỗ, nhìn hắn nửa ngày, lệ tràm ngang dọc, nức nở nói: “Vân nhi… Xin lỗi…”

U Vân chân nhân gỡ xuống Thương Vân bảo kiếm bên hông, Hổ Thương cho rằng hắn muốn đích thân động thủ, chỉ nhắm mắt lại, chờ đợi kiếm của hắn đâm vào tim mình. Nhưng mà U Vân lại đem Thương Vân bảo kiếm đưa tới trong tay Trưởng Tôn Tử Quân: “Tiểu hữu, kiếm này tặng cho ngươi, mong ngươi đối xử với nó thật tốt.”

Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng nhận lấy kiếm: “Ta hiểu rồi.”

U Vân chân nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Ân oán của ta với hắn, hôm nay cũng nên sáng tỏ. Hai vị tiểu hữu đi thôi, việc tiếp theo… liền để chúng ta tự mình kết thúc đi.”

Chung quy là chuyện của bọn họ, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần cũng không tiện nhúng tay nữa. Hai người cảm ơn một tiếng, đi mấy bước xuống dưới ngọn núi, Dịch Hi Thần không nhịn được quay đầu lại, nhìn U Vân chân nhân nói: “Chân nhân… buông tha cho chính ngươi đi.”

U Vân chân nhân không tỏ rõ ý kiến, cười nhạt nói: “Đa tạ tiểu hữu.”

Dịch Hi Thần kinh ngạc mà đứng ở chỗ cũ. Tuy rằng biết rõ chuyện của người khác y không có quyền nói chen vào, nhưng mà nhìn thấy U Vân chân nhân như vậy, y chung quy vẫn là không đành lòng, muốn khuyên thêm vài câu nữa, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

U Vân chân nhân đã quay lưng lại, Dịch Hi Thần cảm thấy có một nguồn sức mạnh đẩy y ra ngoài núi, đó là U Vân chân nhân không nói gì mà tiễn khách.

Trưởng Tôn Tử Quân thấp giọng nói: “Để chính bọn họ nói vài lời đi.”

Dịch Hi Thần thở dài, lắc lắc đầu, chung quy vẫn là theo Trưởng Tôn Tử Quân xuống núi. Chuyện của U Vân chân nhân cùng Hổ Thương khó tránh khỏi làm bọn họ có chút xuống tâm tình, nhưng mà nghĩ lại, Trưởng Tôn Tử Quân trong ký ức từng cưỡi qua tuyết hổ, đó không hẳn không phải thật, có lẽ hai người họ lần này mở rộng cửa lòng, có thể qua được kiếp này đi. Vừa nghĩ như thế, bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh chóng hơn rất nhiều.

Hai người đi ra sơn môn Vân Tụ sơn, mới khởi động bảo kiếm, bắt đầu ngự kiếm phi hành. Không phi hành trong nơi của sơn chủ, đây là tôn trọng đối với tu sĩ cấp cao.

Trưởng Tôn Tử Quân mới được bảo kiếm, đem linh lực truyền vào trong kiếm, liền cảm thấy một loại cảm giác thích hợp chưa bao giờ có. Hắn nhảy lên kiếm, lấy ý niệm thôi thúc bảo kiếm, trong nháy mắt liền bay ra xa mấy dặm, bỏ Dịch Hi Thần ở xa xa phía sau. Hắn cũng sợ hết hồn, vội vã dừng lại chờ đợi Dịch Hi Thần đuổi tới.

Hai người trở lại nơi ở, nghỉ ngơi chốc lát mới thoát ra khỏi các loại cảm xúc trong Thương Minh động, Dịch Hi Thần bắt đầu tỉ mỉ kiểm kê linh thạch tiên tài kiếm được từ chỗ ma tu và trong động, mà Trưởng Tôn Tử Quân thì lại bắt đầu quan sát Thương Vân bảo kiếm.

Dịch Hi Thần trời sinh sáng sủa, trong chốc lát liền đem chuyện không thích quên sạch sành sanh, đếm tiền đếm đến nước miếng chảy ròng. Y có bao nhiêu cái túi càn khôn, đem linh thạch, tiên tài, pháp khí phân loại ra mà thu xếp tốt. Vốn dĩ trên túi càn khôn đã có người sử dụng phong ấn, nhưng mà Dịch Hi Thần lại tăng thêm mười cái phong ấn khác trên mỗi cái túi càn khôn.

Phì Tức đang dắt cái bụng tròn vo đi tới đi lui trong phòng, chú ý tới hành động của Dịch Hi Thần, nó đương nhiên rõ ràng đây là nhằm vào nó, lại chi một tiếng quay đầu sang chỗ khác, biểu hiện nó xem thường: Chỉ là mấy cái phong ấn liền muốn ngăn cản nó sao? Hừ!

Dịch Hi Thần trầm mặt xuống: “Phì Tức, nếu như ngươi còn dám ăn đồ vật của ta, ta liền lột sạch lông của ngươi!”

Con ngươi đen đen tròn tròn của Phì Tức chuyển động, thân thể uốn một cái, dùng cái mông đối diện với y.

“Chi!!!”

Phì Tức đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn! Dịch Hi Thần thật sự rút một cọng lông từ trên mông nó!

Dịch Hi Thần cầm lấy cái lông chim nhìn một chút, hơi có chút mới mẻ: “Ồ, lông này bên ngoài là màu đen, tới gần gốc sao lại có chút hồng? Không phải là đổ máu đi? Hay là bị bệnh?” Vẻ mặt y lo lắng, “Tử Quân, nếu Phì Tức nhiễm bệnh, thì bán không được giá cao a!”

Lông đuôi Phì Tức bị người ta khinh nhờn, mặt mũi mất hết, thẹn quá hóa giận, vẫy cánh bay lên, xông tới liền muốn mổ Dịch Hi Thần! Nhưng mà nó còn chưa có đụng tới Dịch Hi Thần, một luồng ánh kiếm chặn ngang ở trước mặt nó, sợ đến mức nó ở trên không trung cuồng loạn vỗ cánh lui về phía sau, lại bị kiếm khí kia tước lông nửa thân dưới.

Trưởng Tôn Tử Quân ném qua một ánh mắt cảnh cáo, Phì Tức tức giận đến mức chi chi kêu loạn một trận, liền bay đến nóc tủ trốn đi.

Lúc Dịch Hi Thần đếm tiền, Trưởng Tôn Tử Quân cũng đang quan sát kiếm mới của hắn. Tinh thiết lấy được trong biển luyện hỏa, mũi kiếm sắc bén, hỏa khí kinh người, không gì không xuyên thủng. Nhưng mà mỗi một thanh kiếm ở trong tay người sử dụng khác nhau, sẽ có cách dùng khác nhau. Người có linh căn khác nhau sẽ chọn cường hóa thuộc tính khác nhau. U Vân chân nhân là tam dương thể, tinh thiết chế ra kiếm này vốn là thuộc tính hỏa, lúc hắn ta đúc kiếm lại cố ý cường hóa thuộc tính hỏa. Mà Trưởng Tôn Tử Quân là thiên linh căn, phương pháp chế tạo của U Vân chân nhân đối với hắn mà nói tự nhiên không phải chuyện xấu, chỉ là có chút khuyết điểm.

Dịch Hi Thần đếm tiền xong liền tiến đến bên cạnh hắn cùng hắn thưởng kiếm, nhìn xem cũng là chậc chậc tán thưởng: “Quả thật là một thanh bảo kiếm.”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta muốn chế tạo nó thành Trảm Hồng kiếm.”

Trảm Hồng kiếm không phải tên một thanh kiếm, mà là tên một loại phẩm chất của kiếm. Năm xưa ái đồ của Phượng Liên tiểu tổ là Vân Trưởng chân nhân dùng tinh thiết chế tạo một thanh bảo kiếm, tên là “Phong Hầu”. Vân Trưởng chân nhân cũng là thiên linh căn, hắn đem Phong Hầu kiếm luyện hết thuộc tính ngũ hành, dùng bảo kiếm kia chém giết vô số ma đầu, thậm chí lúc đang cùng Vô Tương Thiên Ma đại chiến, hắn một kiếm chặt đứt thải hồng (cầu vồng). Từ đó về sau, cực phẩm bảo kiếm đủ cả ngũ hành đều được gọi là “Trảm Hồng kiếm”.

Nhưng mà ngàn năm qua, khắp thiên hạ cũng không xuất mấy thanh Trảm Hồng kiếm, một là bởi vì Trảm Hồng kiếm chỉ thích hợp với người thiên linh căn, những người còn lại cầm chỉ là lãng phí. Thứ hai là Trảm Hồng kiếm vô cùng khó luyện. Đầu tiên bản thân kiếm được rèn đúc nhất định phải là một bảo kiếm cực kỳ cứng cỏi, bằng không trong quá trình cường hóa thân kiếm khó có thể chịu đựng rèn đúc không ngừng, tất sẽ bị hao tổn bẻ gãy. Thứ hai, muốn đem bảo kiếm cường hóa đến tận thiện tận mỹ, mặc dù không đến nỗi dùng tới tiên tài cấp bậc thiên tài địa bảo, nhưng tiên tài đắt giá khó được cũng phải tiêu hao rất nhiều, nếu không phải là tu sĩ cấp cao, tự nhiên khó có thể chịu đựng.

Dịch Hi Thần a một tiếng.

Trưởng Tôn Tử Quân đem kiếm thu hồi: “Từ từ sẽ được.”

Hai người lại đi ra chợ, trước mắt Dịch Hi Thần có tiền, ra tay xa hoa hào phóng hơn rất nhiều, mua hết tất cả tiên tài phòng cụ mà trước mắt bọn họ cần đến, cuối cùng cũng coi như đem mấy pháp khí bán thành phẩm của y chế tạo xong.

Mắt thấy mọi chuyện đều đã chuẩn bị, chuyện phiền toái duy nhất còn lại chính là —— Phì Tức.

Từ ngày ấy sau khi Phì Tức ăn một túi linh thạch của Dịch Hi Thần, linh lực tăng trưởng nhanh chóng, quả thực làm người ta trợn mắt ngoác mồm.

Cái gọi là thiên tư cao, chính là chỉ linh khí sau khi hấp thu biến hoá để cho bản thân sử dụng, lưu giữ linh khí càng nhiều, thiên tư cũng càng cao. Dù là tu sĩ cấp thấp, cũng có thể thu nạp linh khí trong trời đất hoặc là vật có linh khí, chỉ có loại thiên tư như ngụy linh căn, tạp linh căn, hút cùng không hút, không quá mức khác biệt; người có đơn linh căn thiên tư hơi cao, hút mười phần, có thể chuyển hóa ba phần để bản thân sử dụng; tam dương thể vô cùng hiếm thấy, hút mười phần, có thể chuyển hóa chín phần; mà thiên linh căn trăm năm có một, hút mười phần linh khí, vận hành một chu thiên trong cơ thể (chu thiên là lộ trình vận hành linh khí trong cơ thể), có thể hóa ra hai mươi phần! Đây đã là hết sức kinh người, nhưng mà Phì Tức ăn một túi linh thạch kia, thời gian ngắn ngủi, linh lực lại chợt tăng gấp ba! Cho nên ngay cả thiên linh căn cũng mặc cảm không bằng!

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân ngồi ở bên cạnh bàn, ngươi một lời ta một lời mà thảo luận.

“Tử Quân, ngươi nói Phì Tức này rốt cuộc là cái thứ gì? Coi như là linh thú trời sinh, thế này cũng thật là hơi đáng sợ đi?”

“Ừ.”

“Ta tìm vạn sự thông hỏi thăm một chút, cũng chưa từng nghe nói có linh thú gì đặc biệt lợi hại lại có bộ dạng.. xám xịt như thế. Thật đúng là kỳ quái.”

Nửa người Phì Tức trốn trong túi càn khôn, bị ánh mắt nóng hừng hực của hai người bọn họ nhìn chăm chú, đắc ý dào dạt, giãy dụa thân thể bụ bẫm muốn chui ra.

Dịch Hi Thần nói: “Linh thú lợi hại như vậy, đến cùng có thể bán bao nhiêu tiền? Ta cảm thấy gần đây nhất định là được thần tài đến thăm rồi!”

Vừa nghe đến chữ bán, Phì Tức “xoạt” một cái chui về trong túi càn khôn.

Dịch Hi Thần khổ não mà nâng cằm.

Giữ Phì Tức lại nuôi? Lại không nói y cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với động vật nhỏ, hơn nữa kế tiếp y và Tử Quân có thật nhiều chuyện muốn làm, tìm ra hung thủ đầu sỏ sát hại phụ mẫu y cùng với Dược Bất Độc, có lẽ đường đi hung hiểm, bọn họ không có dư lòng dư lực bảo vệ một con linh thú. Đương nhiên chủ yếu nhất là, con linh thú trời sinh này là cái đồ phá của, muốn ăn linh thạch đó!

Nhưng nếu thật bán nó, cũng có nhiều vấn đề. Y cũng không biết đến tột cùng thì y với con chim mập này kết cái duyên gì, rất hiển nhiên, Phì Tức thích y, hơn nữa dựa dẫm vào y không chịu đi. Coi như y bán Phì Tức đi, con chim mập này phỏng chừng cũng sẽ đem người mua mổ gần chết sau đó bay trở về tìm y. Mà vấn đề quan trọng hơn là, bán bao nhiêu tiền mới thích hợp?

Sau khi thấy qua thiên phú dị bẩm của Phì Tức, y đã hoàn toàn ý thức được Phì Tức quý giá. Cho tới bây giờ y chưa từng làm cuộc mua bán lớn như vậy đâu! Như loại bảo bối cấp bậc này, đã không phải là dùng linh thạch có thể cân nhắc giá trị, mà là phải đổi thành thiên tài địa bảo. Nhưng linh thú hiếm thấy, thiên tài địa bảo cũng hiếm, hai thứ này cũng không phải thứ mà linh thạch có thể mua được, cần có cơ duyên và kiên trì. Có đầy đủ kiên trì, thời gian chờ đợi đủ dài, mới có thể gặp được một người mà trong tay vừa có thiên tài địa bảo bọn họ yêu cầu, lại muốn mua Phì Tức. Loại buôn bán lớn thế này, thường thì mấy năm mới có thể làm thành.

Dịch Hi Thần than thở: “Bằng không… hay là trước hết giữ nó đi. Thời gian Hư Vô giới mở ra lập tức sẽ đến, chúng ta sắp xuất phát, thời gian ngắn ngủi này, muốn bán nó cũng không dễ dàng.”

Trưởng Tôn Tử Quân bĩu môi nhíu mày, lấy làm bất mãn.

Dịch Hi Thần bị hắn chọc cười, an ủi: “Ngươi suy nghĩ một chút, tu vi Phì Tức tinh tiến nhanh như vậy, vóc dáng nó nhỏ, lại sớm thông nhân tính. Lại nói không phải ta còn cần năm loại thiên tài địa bảo để luyện thể sao? Luôn có vài chuyện chúng ta không làm được mà nó có thể giúp đỡ. Trước hết mang theo nó rồi lại nói sau đi.”

Trưởng Tôn Tử Quân có thể nói cái gì? Liếc nhau với Phì Tức trong túi càn khôn chui ra một cái đầu, quay người đi.

Buổi tối ngày cuối cùng bọn họ ở Hà Lâm trấn, lúc đang muốn lên giường nghỉ ngơi, chợt thấy một trận linh lực dao động, hai người đồng thời dừng lại động tác, ngơ ngác đứng thẳng bất động.

Một lát sau, tiếng các tu sĩ phía ngoài huyên náo.

“Có người ngọc nát!”

Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi đi tới bên cửa sổ. Phương hướng sóng linh lực truyền tới, chính là Vân Tụ sơn.

Dịch Hi Thần đứng ở phía sau hắn, lẩm bẩm nói: “Là U Vân chân nhân.”

Trưởng Tôn Tử Quân thấp giọng nói: “Còn có Hổ Thương.”

Kim đan ngọc nát, tinh tú rơi xuống, linh khí tứ tán. Mà trong linh khí này, có một luồng yêu khí, cùng tiêu tán trong đất trời.

Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng nhìn ngôi sao rơi xuống nơi chân trời, tâm trạng mờ mịt.

Hiện thực cùng ký ức, lại một lần nữa xuất hiện khác biệt.

Hết chương 34

Cp phụ số 1: người x hổ yêu, xuống đài trong vòng 1 phút 29 giây *chấm chấm nước mắt*