Mộ Tây nước mắt lưng tròng kể lại bệnh trạng của bà nội. Mộ bà nghe xong không tỏ ra xúc động mà lại thực bình tĩnh, đem chân mình vỗ vỗ qua chăn: “Ta đã ở cái tuổi này rồi, đi gặp ông nội chúng bay cũng là chuyện sớm muộn thôi. Để lại cái mạng này không có gì oán thán.”

“Bà nội đừng nói vậy!” Mộ Tây khóc thút thít.

“Người trẻ tuổi chính là vẫn chữa chấp nhận được! Tiểu Lục đã trở lại rồi à! Thế nào?” Lục Nhược đi ra ngoài bôi thuốc mới trở lại liền được Mộ bà nhiệt tình đón tiếp. Còn cái tên đầu sỏ làm anh đau đớn mắt lại đỏ hoe.

Anh đem chân tay co duỗi: “Không có việc gì! Bà nội, bà có muốn ăn cái gì lót dạ không!”

“Ta vừa mới ăn bát cháo, giờ chưa đói. Lại đây ngồi đi!” Mộ bà chỉ vào cái ghế trống bên cạnh Mộ Tây.

“Hai đứa định bao giờ thì tiến hành!” Mộ bà nhanh chóng hỏi chuyện.

Mộ Tây nhu nhu toan dời đi ánh mắt, thực ngoan nói: “Khi nào cũng được ạ!”

Lục Nhược nhìn cô một cái: “Nghe theo ý bà nội!”

Mộ bà hớn hở vỗ vỗ tay Mộ Tây nói: “Tốt lắm ta hôm nay có nhìn qua hoàng lịch, tháng sau ngày 28 là ngày tốt, hay là chọn luôn ngày đó đi!”. Bà đem một chiếc nhẫn đã theo trên tay bà nửa đời người đưa cho Lục Nhược nói: “Tiểu Lục cầm đi!”

Lục Nhược cầm được, Mộ Tây rất muốn giành lại trên tay anh.

Mộ bà chậm rãi phun ra một hơi nói: “Đây là cái năm đó ông nội các ngươi tự tay đánh cho ta, kiểu dáng bây giờ cũng không có được hợp lắm nhưng là vàng thật, đến hôm đó ta cho Nhị Tây đeo.”

Bởi vì năm tháng đã nhiều, ánh hoàng kim của chiếc nhẫn cũng không còn được nhuận, hoa văn cũng có chút mờ nhạt không được rõ ràng. Nhưng Lục Nhược biết là chất lượng thật rất tốt.

Mộ Tây đem thân thối lui: “Bà nội bà không phải bảo ai kết hôn sớm sẽ cho người đó sao? Đại tỷ mà biết sẽ nổi giận đó!”

“Cho nó tức chết đi!” Nhắc tới Mộ Bắc bà nội động giận: “Nó so với cháu còn không biết nghe lời! Như thế nào còn không thèm hỏi ý kiến ta, đối tượng của nó làm cho ta rất không hài lòng, nó định làm gì chứ, có ta ở đây con không phải lo, chúng mày xem ta là ai chứ!”

Mộ Tây cẩn thận duy trì trầm mặc.

Giữa trưa, Mộ Đông lại đến, cùng nó còn có một người trông có vài phần giống Mộ Tây, vóc dáng so với cô nhỏ hơn một chút nhưng mặt mày lại sắc bén hơn nhiều cô gái khác. Một mái tóc màu nâu dại, cuốn sóng lớn rối tung, mười đầu ngón tay tô sơn tỉ mỉ trông rất hút mắt. Trong phòng bệnh Mộ bà nội, nhất loạt mọi người đều thu hồi ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mộ bà xem, Mộ bà tính tình thực trẻ con nhưng một khi bị chọc giận thì không thể coi thường đâu.

“Lão bà tử, người còn sống?”

Một câu nói ra, Lục Nhược đang uống nước thiếu điều phun hết ra.

Mộ Tây vỗ vỗ cánh tay của anh: “Bình tĩnh, Đại tỷ của tôi tính tình luôn như vậy”

Lục Nhược khoát tay khỏi cánh tay trên tay mình, ngẩng đầu lên nhìn, Mộ Tây có chút đỏ mặt nhưng cũng không nói gì.

Mộ bà tức giận nói: “Gặp bà nội mà mày nói chuyện như vậy hả? Con cháu bất hiếu!”

Mộ Bắc không tiếp lời, mặt chuyển sang Lục Nhược. Lục Nhược bị nhìn rung cả mình, bà chị này thật không dễ chọc nha.

Mộ bà khuôn mặt vừa như băng tuyết lại chuyển thành như gió xuân ấm áp cười nói: “Đây là bạn trai Mộ Tây. Còn đây là Mộ Bắc Đại tỷ của Mộ Tây.”

Lục Nhược nắm chặt tay, suy nghĩ nhanh chóng, khí thế bức người của cô ta gọi đại tỷ có bao nhiêu phần nguy hiểm.

Mộ bà hầm hừ nhắc nhở: “Đó là hôn phu của Nhị Tây, ngày kết hôn cũng chọn rồi! So với đối tượng của mày thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”

Mày liễu của Mộ Bắc dựng đứng lên: “Bà cũng đừng mạnh miệng đợi chút nữa anh ấy đến đây, không đi làm nữa chăm sóc bà như hình với bóng xem lúc đó bà nói sao!”

Năm đó Mộ Bắc không nghe theo lời Mộ bà lấy người ngoài, làm Mộ bà vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Nhị Tây khi nào thì kết hôn?” Mộ Bắc cũng không hỏi nhiều.

“28 tháng sau.” Mộ bà đáp.

Mô Đông ở đâu chen vào: “Nhanh như vậy quyết định sao?”

Mộ Bắc thật ra rất cao hứng: “Càng sớm càng tốt nhỉ Nhị Tây.”

Mộ Tây quẫn bách không nói ra lời, sao lại đi theo hướng này vậy, cô vừa rồi có nói đồng ý sao?

Lục Nhược co rút một bên thái dương, quét mắt nhìn Mộ Tây một cái, cô ta đến tột cùng là phạm lỗi gì nha mà cả nhà khi nghe đến cô xuất giá đều nhất loạt tán thành không ý kiến.

Mộ Bắc dẫn chồng con vào nhất loạt chào bà nội. Mộ bà giả vờ câm điếc không thèm để ý tới. Mộ Bắc đem cả nhà nhất loạt đuổi ra ngoài: “Đi hết tất cả xem bà còn cáu kỉnh hay không!”

“Chị, bà nội mới ốm dậy không chịu được tức giận.” Mộ Tây khéo léo nhắc nhở, kềm tính đại tỷ xuống.

“Được thôi, tao liền giữ chừng mực nhưng mày cùng tên kia đi về cái đã”

Mộ Tây ngoan ngoãn cũng Lục Nhược đi ra khỏi bệnh viện. Cô tự giác đem xe chạy ra, Lục Nhược huýt sáo đi vào đưa ra phương hướng điều khiển xe: “Nhị Tây thấy thế nào? Có phải hay không học tập cái gì đó tam tòng tứ đức với bổn thiếu gia.”

“Lưng của anh sao rồi?”

“Rất nặng đó!” Lục Nhược bày ra vẻ mặt đau khổ khoa tay múa chân một lúc nói: “Bị thâm một mảng lớn, em có muốn nhìn qua một chút không?”

“Không cần!” Mộ Tây xoay đầu.

“Ấy ấy, nhìn đường đi, một xe hai mạng đó!” Lục Nhược xua tay ý bảo cô không cần phân tâm, lai lấy đâu ra chiếc nhẫn Mộ bà mới cho đem huơ huơ: “Có cái này có thể tiết kiệm tiền mua nhẫn đó, vợ ah.”

“Ai là vợ của anh?” Mộ Tây căm tức nói. Lục Nhược thấy cô thật sự tực giận, anh không an phận miết miết hai cánh tai của cô: “A! Thật là hồng!”

Đến nhà trọ của Mộ Tây cô thấy cần phải cùng anh nói chuyện phải trái một lần cho rõ ràng: “Tôi không muốn, anh cũng không thể ép tôi.”

“Cái gì?” Lục Nhược kinh ngạc nhìn cô, cô bất ngờ nói ra những lời này đúng là khiến anh không khỏi ngỡ ngàng.

“Chính là, là…..” Mộ Tây bước xuống cửa xe, cách cửa thủy tinh nói câu gì, xoay người vội vã lên lầu.

Mặc dù không nghe rõ cô nói cái gì, Lục Nhược cũng hiểu rõ cô muốn ám chỉ cái gì. Anh cười ngây ngô môt lúc sau tự tiếu phi tiếu nghĩ để rồi xem em sẽ chạy lại cầu xin tôi như thế nào đây? Tiểu Nhị Tây.

**

Từ hôn lễ của Ngô Mỹ Mỹ cô cũng không có mang theo chìa khóa mà gửi luôn bên nhà bác Diệp hàng xóm: “Bác Diệp, bác có nhà không?” Cô gõ cửa thùm thụp mấy tiếng không có ai trả lời.

Bác ấy không đi ra ngoài đánh bài rồi chứ! Mộ Tây nhìn trước cửa phòng đá một cái: “Mở cửa a!”

Cửa phòng cô đột nhiên trả lời.

Một người đàn ông với bộ dạng buồn ngủ đi ra ngoài nhìn cô, một hồi lâu, anh nở nụ cười, theo sau cô nói: “A Tây sao em lại ở chỗ này.”

“Đây là lời hỏi anh mới đúng!” Mộ Tây nhìn Hứa Diệc Hàng: “Anh sao lại ở nhà của em vậy?”

Hứa Diệc Hàng kinh ngạc nhìn cô, quay đầu nhìn căn phòng phía sau: “Đây là nhà của em, không phải nhà của Ngô Mỹ Mỹ sao?”

Mộ Tây nghe anh nói qua, hiểu đơn giản, Ngô Mỹ Mỹ này dám đem phần nhà thuê của mình cho người khác thuê không hỏi qua cô, người cho thuê không ai khác lại là người cô thầm mến suốt bốn năm – Hứa Diệc Hàng. Ngô Mỹ Mỹ xem lần này về Mộ Tây tao làm sao không bóp chết mày! (bóp chết cô ả đi!)

“Em vào rồi hãy nói!”Hứa Diệc Hàng mời.

Mộ Tây còn nhìn thấy anh mặc quần áo ngủ, nhớ lại ngày đó tại sân bay nhìn thấy gia đình anh 3 người: “Anh..”

Hứa Diệc Hàng ngượng ngùng mỉm cười: “Anh bị lệch múi giờ!”. Đầu tóc anh có chút hỗn loạn những những nét khác dường như không có thay đổi gì nhiều, nét khác có lẽ chỉ là anh trông rắn chắc hơn trước nhiều, lộ ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Mộ Tây đi tới cửa đổi giày, xem xét xung quanh chỉ nhìn thấy một rương hành lí màu đen đặt cạnh bàn uống nước không thấy có đồ chơi trẻ em. Cô thấp giọng hỏi: “Em quên không đem theo chìa khóa, định gọi bác chủ nhà mở cửa giúp. Không ngờ làm ầm ĩ đến anh cùng vợ con nghỉ ngơi thật ngại quá đi!”. Trong thâm tâm Mộ Tây muốn bày ra một bộ mặt hạnh phúc nói: “Em cũng sắp kết hôn, anh ấy đối với em tốt lắm!” Nhớ tới Lục Nhược cùng nụ cười xấu xa của anh, cô thật sự nói không nên lời.

Hứa Diệc Hàng không biết nên khóc hay nên cười nhìn cô: “A Tây, anh vẫn còn độc thân!”

Mộ Tây thấy chìa khóa của mình bị đặt trên bàn trà, định quay người lại lấy, bỗng nghe được câu nói của anh, tay run run, “rầm, rầm” thứ đang cầm trên tay nhất loạt rơi xuống đất.

Hứa Diệc Hàng giúp cô nhặt đồ lên: “Nhiều năm đã qua mà em vẫn không thay đổi gì nhiều nhỉ? Ai nói với em anh đã kết hôn lại còn có con?” Anh trong câu nói không che dấu nổi ý cười.

“Ngày đó em nhìn thấy ở sân bay, anh cùng một người phụ nữ lại còn bồng một đứa nhỏ.” Mộ Tây thấp giọng nỉ non nói.

Hứa Diệc Hàng suy nghĩ một hồi nói: “Ngày đó em ở sân bay? Anh giúp vị phu nhân kia lấy đồ, đứa nhỏ đó rất thích anh nên anh đã bế nó, ngờ đâu bị hiểu lầm.”

Mộ Tây trầm mặc. Cho tới bây giờ vẫn vậy, cô thấy anh lẫn lộn trong đám đông, mà anh lại không thể nhìn thấy cô, rõ ràng gần nhau như vậy mà.

“Cái kia thật xin lỗi!” Sau năm năm xa cách, cô rốt cuộc đem câu nói xin lỗi thoát ra khỏi miệng. Mộ Tây đối với Hứa Diệc Hàng vẫn là một tâm trạng đè nén đến hèn mọn: “Năm đó là tại bố em không đúng, anh chán ghét em như vậy cũng là đúng thôi!”

Cô bị nâng dậy, kéo vào lồng ngực dày rộng ôn nhu của anh. Hứa Diệc Hàng mềm mại, dịu dàng vuốt ve đầu cô: “A Tây, em vẫn luôn để ý chuyện đó nên nhiều năm như vậy cũng không có liên lạc vơi anh sao?”

Cô đã từng bao lần mơ ước được dựa vào bờ vai anh như vậy, được anh ôm như vậy. Nhưng bây giờ lại không hề báo trước bị ôm như thế này, trong lòng cô không có cảm xúc gì, không nói lên được đây là cảm giác gì.

Năm đó, Mộ Tây thích anh, Mộ Bắc bảo cô phải dũng cảm tiến đến, nhưng cô lại nhút nhát không nghe. Cô tựa như nàng tiên cá, tìm lấy một nơi bí mật mà quan sát anh từ xa. Tâm tư đó cô giữ kín trong bốn năm, khi lên đại học, được Mộ Bắc cổ vũ cô mới dám dũng cảm bày tỏ, mua vé máy bay chạy đến thành phố nơi anh học. Đến trường học của anh sau khi hỏi mới biết hôm sau anh sẽ sang Mỹ du học.

Mộ Tây hồn vía bay lên mây, mãi sau này mới biết được, Mộ Trung nghe được chuyện từ Mộ Đông, trực tiếp tìm Hứa Diệc Hàng yêu cầu anh rời đi.

Không sao cả, ngày lễ tết anh nhất định sẽ trở về nhưng anh giống như biến mất không còn dấu vết, không trở về. Cho dù năm ấy, mẹ anh ốm nặng hấp hối muốn gặp anh cũng không được toại nguyện.

Mộ Tây biết xảy ra chuyện, Hứa Diệc Hàng xuất thân không quang minh chính đại, mẹ anh là tình nhân của một vị quan lớn, anh từ nhỏ chỉ sống với mẹ, cơ hội gặp bố anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau này khi ép hỏi Mộ Đông, Mộ Đông mới ấp úng trả lời là Mộ Trung giúp đỡ Hứa Diệc Hàng xuất ngoại, anh nếu không có công danh sự nghiệp thì không cho phép trở về.

Mộ Tây cùng Mộ Trung ầm ĩ một trận, sau đó mới gửi thư báo mẹ anh qua đời. Cô đem tất cả những thứ liên quan đến anh đốt sạch, thâm tâm cô biết cô không có đủ tư cách cùng anh ở một chỗ nữa.

Cô vụng trộm thích anh bốn năm, đứng từ xa ngắm anh, sau lại dùng thân phân anh em bạn bè để ở bên cạnh anh kề vai sát cánh, một chút một chút tới gần anh. Cô trải qua bao nhiêu gian khổ nhưng không cách nào tiến gần tới hạnh phúc được ở gần anh. Cuối cùng lại đẩy anh đến kết cục bi thảm như vậy, không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình mà thôi.

Hứa Diệc Hàng bây giờ lại chỉ nói với cô hai câu, một câu: “Đã biết”, câu kia là: “Không có việc gì, yên tâm”. Hai cái tin nhắn này vẫn là nằm ở trong di động của cô không sao xóa đi được.

Jumbo said: Cái tin nhắn mà trước kia anh Lục nghịch máy chị í mà chị sợ mất đó!!

“Không phải lỗi của em!” Hứa Diệc Hàng đem cánh tay còn laị gắt gao ôm lấy cô, cảm thấy một bên bờ vai ẩm ướt: “Là vợ của bố anh giấu đi giấy báo, cho nên anh không trở về. Bà ấy hận mẹ anh, hận cả anh nữa”

Năm đó anh cũng rất hận, rất oán. Mộ Trung từng nói: “Thân phận cậu như vậy, muốn cho con gái tôi yêu, xứng sao?”. Quả thật thân phận anh lúc ấy không được quang minh chính đại lại không có năng lực bảo vệ cô, lấy tư cách gì nói yêu cô, nói gì đến đem cho cô một cuộc sống xa hoa đầy đủ.

Vô luận lúc trước trải qua bao gian nan nay anh đã trở về, anh muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về anh, kể cả cô.

Hứa Diệc Hàng cúi xuống khẽ hôn vào vành tai Mộ Tây, tình ý chân thành: “A Tây, ở cùng một chỗ với anh đi!”