Edit: Dương Tử Nguyệt

Chín tuổi rời phái Hằng Sơn, mười bảy tuổi trở về, tám năm trôi qua cũng đủ khiến một cô gái tới tuổi lập gia đình sinh con, đứa nhỏ cũng có thể học được cách mua nước mắm. Đi lên núi, Nghi Lâm có chút cảm khái, nhiều năm như vậy lại lãng phí trên người Đông Phương tiểu tặc, sau này còn phải tiếp tục lãng phí trên người hắn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

Đi dọc theo đường núi gập ghềnh, tới khi thấy cửa lớn màu son đứng sừng sững trước mắt, cô cảm thấy khẩn trương vô cùng. Nghi Lâm để tay lên ngực, thở dài, chậm rãi bước lên bậc than, một bậc rồi một bậc, lúc chưa bước vào cửa đã có đệ tử ra đón, đó là một ni cô hơn ba mươi tuổi, đen và gầy, rất giống như khuôn mặt trẻ tuổi trong trí nhớ, nàng ta thấy cô thì nói “A di đà Phật, thí chủ, nếu muốn dâng hương, mời tới… A!” Cô chưa nói hết thì cô gái trước mắt đã bổ vào lòng, Nghi Mẫn kinh hãi, vừa định đẩy cô ra đã nghe cô gái trong lòng nức nở nói “Sư tỷ, muội là Nghi Lâm”

“Nghi Lâm?” Nghi Mẫn khiếp sợ, giống như không thể tin, lặp lại một lần “Nghi Lâm?”

Nghi Lâm vẫn nhớ tới sư tỷ luôn chăm sóc mình ở phái Hằng Sơn… Tình cảm không có sâu như thế, ít nhất khi gặp lại, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc… Nhưng… Bây giờ gặp được sư tỷ luôn mỉm cười dịu dàng với cô, trong phút chốc, cô mới hiểu, thì ra, cô luôn có cảm tình với này, cũng rất nhớ nó.

“Ngươi là Nghi Lâm thật sao?” Nghi Mẫn vẫn không tin cô gái trong lòng là tiểu sư muội mất tích nhiều năm của mình, những chuyện này rất khó tin. Nghi Lâm ngẩng đầu lau nước mắt, nín khóc cười nói “Sư tỷ, bộ dạng của muội thay đổi nhiều vậy sao? Tỷ là người ở cùng muội và chăm sóc muội rất nhiều năm đó!”

Nghi Mẫn cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã thoát tục, vô cùng xinh đẹp, rất nhanh khuôn mặt này ăn khớp với khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt trước kia… Nước mắt trong mắt Nghi Lâm chảy ra, nàng cầm hai vai Nghi Lâm, kích động “Muội… Mấy năm nay muội đi đâu? Không đúng, muội trở về thế nào? A, năm ấy có chuyện gì xảy ra? Ai bắt muội đi?” Đột nhiên nhớ tới sư phụ luôn nhớ kỹ tiểu sư muội, Nghi Mẫn túm ống tay áo của cô đi vào trong, miệng la lớn “Sư phụ, tiểu sư muội đã trở lại! Tiểu sư muội đã trở lại!” Hoàn toàn khồng còn sự ổn trọng và rụt rè vốn có, cổ tháp vốn yên tĩnh bị âm thanh lớn của cô làm náo nhiệt lên.

Các đệ tử đang tụng kinh trong đại điện đều chạy ra, Định Dật sư thái cau mày quát lớn “Ầm ỹ như vậy còn có thể thống gì?”

Nghi Mẫn kích động kéo Nghi Lâm tới trước, nức nở nói “Sư phụ, đây là tiểu sư muội, tiểu sư muội đã trở lại!” Nàng vừa dứt lời thì xung quanh ồ lên một tiếng, Định Dật sư thái đẩy một đệ tử ra, đi tới rất nhanh, Nghi Lâm có thể thấy được hốc mắt phiếm hồng của sư phụ, trong hốc mắt còn mang theo sự kích động, trong lòng ngổn ngang, chân cũng tự có ý thức của bản thân, cô quỳ dập đầu, nức nở nói “Đệ tử bất hiếu, xin sư phụ trách phạt” Tiểu đồ đệ mất tích mấy năm mới trở lại, Định Dật sư thái vui còn không kịp, sao có thể trách phạt? Miệng nói mấy chữ tốt, sau đó tự mình đỡ cô lên.

“Nha đầu con ở ngoài mấy năm nay… khổ cho con!” Âm thanh của Định Dật sư thái càng lúc càng nhỏ, khiến Nghi Lâm chịu không được, khóc lớn. Không hiểu sao, lúc này đột nhiên cảm thấy mình rất ủy khuất, ủy khuất cái gì? Cô không biết.

Thấy cô khóc thương tâm như vậy, các đệ tử xung quanh cũng khóc theo, Nghi Lâm gần như là do bọn họ nhìn lớn lên, từ một đứa nhỏ nằm trong tả lót trở thành một cô bé đáng yêu, cô mất tích nhiều năm như vậy, lúc này còn khóc lớn như thế, cho là cô chịu rất nhiều ủy khuất. Định Dật sư thái vỗ lưng cô, thở dài “Từ nhỏ thân thể của con đã không tốt, đừng khóc, trước gặp các sư tỷ của con, sau lại nói ta biết mấy năm nay con qua thế nào”

Nghi Lâm vâng một tiếng, ngượng ngùng dùng tay áo lau nước mắt, ngoan ngoãn chào hỏi các sư tỷ lâu năm không gặp, các sư tỷ không thay đổi chút nào, chỉ lớn tuổi hơn trong trí nhớ của cô, trong đó có vài sư tỷ đã gặp lúc ở thành Hành Dương.

Đi theo sư phụ tới chỗ ở của người, Định Dật sư thái tự tay rửa khăn đưa cô lau mặt, Nghi Lâm cười lấy lòng với Định Dật sư thái “Mấy năm nay sư phụ càng ngày càng trẻ, rất đẹp đó!” Định Dật sư thái trừng mắt nhìn cô, sẵng giọng “Không biết lớn nhỏ, ngay cả sư phụ cũng dám trêu chọc!” Nghi Lâm dùng chiêu hay đối phó Đông Phương Triệt, cầm tay áo của bà làm nũng “Con nói thật, sư phụ đẹp hơn rất nhiều” Định Dật sư thái bất đắc dĩ chỉ vào chóp mũi cô, giận dữ nói “Năm đó con mất tích như vậy, không có thư từ, toàn bộ đệ tử phái Hằng Sơn tìm con khắp nơi trong ba năm, đáng tiếc…”

Nghi Lâm kinh ngạc “Cứ nửa năm con có viết phong thư về, sư phụ không nhận được sao?” Định Dật sư thái nhíu mày “Ngay cả nửa phong thư ta cũng không thấy, con để ai đưa thư?” Sắc mặt Nghi Lâm thay đổi, Đông Phương tiểu tặc chết tiệt! Đáng chết! Đáng chết!

Định Dật sư thái thấy vẻ mặt mất hứng của tiểu đồ đệ, bà là người từng trải, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, càng nghĩ càng thấy tiểu đồ đệ chịu khổ, lửa giận trong lòng nổi lên, giọng nói nâng cao lên “Là tên chết tiệt nào nhốt con? Ngay cả thư cũng không đưa! Còn vô sỉ lừa gạt con!” Tuy trong lòng Nghi Lâm rất buồn bực, nhưng cũng biết không thể nói thật, nếu không sẽ có chuyện lướn, vì vậy nói lý do đã nghĩ sẵn nói ra…

“Con nói người năm đó bắt con sống ở một đảo nhỏ bên ngoài?”

Nghi Lâm gật đầu nói “Trên đảo đó có đủ loại hoa đàu, một năm bốn mùa không mùa nào không có hoa, là một nơi rất kỳ lạ. Người trên đảo đều là người điếc và người câm. Người bắt con họ Đồng, là một ông lão, gia chủ của ông ta bị bệnh nan y, các danh y khắp nơi không ai chữa trị, sau đó giữa đường thấy con chữa ngựa chết thành ngựa sống nên bắt con, ông ta lúc đó chỉ nghĩ con có thể cứu trị được bệnh của chủ nhân hắn, có điều bệnh kia rất kỳ quái, cách trị liệu cũng rất phương tạp, cho tới mấy tháng trước con mới chữa khỏi cho người nọ, bọn họ cũng đưa con trở về như lời hứa”

Sắc mặt Định Dật sư thái vẫn phẫn uất như cũ, nhưng lý do của Nghi Lâm không khiến bà nghi ngờ, nghĩ nghĩ nói “Chủ nhân của người nọ họ gì, con biết không?”

Nghi Lâm tội nghiệp nói “Con chỉ biết hắn họ Phương, về phần tên gì con không biết, miệng của bọn họ rất nghiêm”

Định Dật sư thái bất đắc dĩ, cho dù trong lòng khó chịu cũng chẳng có cách gì, ngay cả tên của người ta cũng không biết, cho dù bà muốn đi trả thù để đệ tử hả giận cũng tìm không ra mục tiêu.

Nghi Lâm sợ hãi nhìn Định Dật sư thái, lái sang chuyện khác “Sư phụ, con xin lỗi, con không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy” Định Dật sư thái sờ đầu cô, dịu dàng nói “Con có thể bình an trở về là tốt rồi, đi, ta mang con đi bái kiến chưởng môn sư tỷ và đại sư tỷ, năm đó bọn họ vì tìm con cũng bỏ không ít sức”

Lần này cô muốn về phái Hằng Sơn vì hai mục đích. Thứ nhất là thăm người thân, thứ hai là tìm cách giao khúc phổ [Tiếu Ngạo Giang Hồ] cho Tần Quyên, để nàng ta tìm cách đưa cho Lệnh Hồ Xung. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có cách này mới kéo dài kịch tình được. Có điều cô và Định Dật sư thái chưa đi khỏi cửa lớn của Bạch Vân Am đã nghe tiếng gọi lớn từ đằng xa truyền tới “Lâm Nhi! Lâm Nhi!” Đó là giọng của một người đàn ông, Nghi Lâm nhìn Định Dật sư thái khó hiểu, Định Dật sư thái nhíu mày một lát rồi thản nhiên giải thích “Ba năm trước cha con tới đây tìm con, lại phát hiện con mất tích, ở đây náo loạn một hồi, hằng năm đều đi khắp nơi tìm con, cứ cách nửa năm là về đây xem có tin tức gì không. Hôm nay con về cũng vừa kịp, nếu không mai hắn sẽ xuống núi đi tìm con”

Phụ thân = Cha của thân thể này = Bất Giới hòa thượng.

Khóe miệng Nghi Lâm co giật, cô chỉ có tình cảm với phái Hằng Sơn, với người cha này… người xa lạ thôi.

Một lát sau, một hòa thượng cao lớn với cái đầu bóng loáng kích động chạy tới, Nghi Lâm theo bản năng lùi về cạnh Định Dật sư thái hai bước, ngăn cản người cha xa lạ đáng sợ này.

“Bất Giới hòa thượng, đây là phái Hằng Sơn, ngươi đừng có làm càn!” Định Dật sư thái không thích hòa thượng béo này, vừa thô lỗ lại không biết phải trái, thần kinh thô lại rất ngu xuẩn. Bất Giới hòa thượng cười ha ha, ánh mắt nhìn chăm chú cô gái nhỏ sau Định Dật, đột nhiên reo lên “Con gái! Bộ dạng của con xinh đẹp như mẹ con vậy!” Giọng hắn vốn to, lúc này cười rộ lên càng đáng sợ, thịt béo khắp người đều động động.

Nghi Lâm vô cùng khó hiểu, bộ dáng của hắn như vậy, sao lại có con gái xinh đẹp thế này? Hai cha con thật sự rất khác nhau.

Cho dù không thích, Định Dật sư thái cũng không thể cản trở cha con người ta gặp nhau, nhưng hắn không thể vào hậu viện của Bạch Vân Am, nên để hai cha con này đi ra gần Bạch Vân Am nói chuyện. Nghi Lâm sợ hãi nhìn nước miếng của Bất Giới hòa thượng tung bay lúc ông ta nói chuyện, nói mấy năm nay đi tìm mẹ ruột của cô, sau đó đi tìm con gái, tìm chỗ nào cũng không thấy người.

Nói thật, nếu không phải ông ta là cha của thân thể này, cô thật sự muốn đánh hắn, thấy người không có tâm nhãn nhưng chưa thấy ai không có tâm nhãn như ông ta, mất vợ vào am ni cô tìm, mất con gái cũng vào am ni cô tìm…. Người lừa bán nhi đồng đều bán vào kỹ viện gì đó chứ… Ai bắt đứa nhỏ vào am xuất gia chứ?

Không biết nói gì cho hay nữa!

Đột nhiên, cô nhớ lại phần diễn quan trọng của Bất Giới hòa thượng trong nguyên tác, không những cứu mạng Lệnh Hồ Xung, còn vận chân khí tới huyệt thứ bảy của hắn. Nghĩ nghĩ một lát, Nghi Lâm dịu dàng nói “Phụ thân có thể làm giúp con một chuyện không?” Ây… Cái từ cha này thật sự khiến cô nổi cả da gà, Nghi Lâm im lặng chà hai cánh tay. Bất Giới hòa thượng không chú ý hành động nhỏ của cô, chỉ vui vẻ hỏi có chuyện gì cần hắn giúp, Nghi Lâm giận dữ nói “Con có một sư muội bị tên hái hoa đạo tặc Điền Bá Quang bắt nạt, may mắn được Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn cứu nàng, sư muội của con cảm động và nhớ nhung ân tình của hắn, cho nên…” Tay đưa bao bố trong lòng cho hắn “Có thể làm phiền phụ thân đưa cái này cho Lệnh Hồ Xung không? Nói là lời cảm ơn của phái Hằng Sơn với hắn” Lời này của cô có trăm ngàn chỗ hở, vốn không thể lừa người thông mình, nhưng Bất Giới hòa thượng không phải người có thói quen động não, thấy con gái nhờ vả, dĩ nhiên đồng ý.

Tiễn Bất Giới hòa thượng đi, Nghi Lâm mê mang. Cô không biết mình đang có ý gì, muốn kéo dài kịch tình nhưng không muốn nó đi theo nguyên tác hoàn toàn… Không có Điền Bá Quang làm phiền, Lệnh Hồ Xung có thể thuận lợi học được Độc Cô Cửu Kiếm không? Vấn đề này khiến người ta rối rắm, cô vừa muốn hắn học được, lại không muốn hắn học được, thật mâu thuẫn.

Lúc này, sắc trời đã tối, Định Dật sư thái đổi ý nguyện ban đầu, nói mai sẽ mang cô đi bái kiến đại sư bá và chưởng môn sư bá của mình.

Phòng của Nghi Lâm không thay đổi, bài trí như trong ký ức của cô, Nghi Mẫn sư tỷ đã đổi chăn đệm mới cho cô, vừa trở lại phòng đã có rất nhiều sư tỷ tới hỏi thăm cô, rất quan tâm, Nghi Lâm nói vài ba câu, nội dung giống như đã nói với Định Dật sư thái.

Đợi tới đêm khuya yên tĩnh, Nghi Mẫn đã ngủ say, Nghi Lâm khó chịu vì hành vi lừa gạt của Đông Phương Triệt, không muốn đi ra đúng như thời gian đã định, nhưng nghĩ lại, chỉ sợ hắn xông bậy vào làm phiền các sư tỷ khác… A a a a!! Vì sao người bị thương luôn là cô?

Quên đi, trứng chọi đá, phản kháng cũng không có gì tốt.

Đêm bức thư đã chuẩn bị tốt để lên vị trí dễ thấy trên bàn, sau đó nhìn Nghi Mẫn sư tỷ, nắm mắt lại, lúc mở mắt ra không còn lưu luyến, lập tức đẩy cửa đi khỏi phòng,

Lúc đó Đông Phương Triệt đã im lặng đứng ngoài đợi cô, thấy cô đi ra, hắn cười khẽ “Ta cho rằng muội còn giận không muốn đi ra nữa cơ” Nghi Lâm trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói “Sao người biết con tức giận?” Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Ta vẫn luôn đi theo muội, đương nhiên biết muội tức giận!”