Edit: Dương Tử Nguyệt

Chỗ ở của Đông Phương Triệt là điện Lưỡng Nghi, tên rất tục, diện tích khá lớn, một tòa chính điện, ba tòa thiên điện, chính điện và thiên điện cách nhau khá xa, ở giữa còn có khu vườn rực rỡ sắc màu, có đình đài và cầu nhỏ đi qua con suối nhỏ, có rừng trúc nhỏ rậm rạp, còn có cả những núi giả cao thấp đan xen. Dĩ nhiên, những cái này đều nghe người hầu trong điện Lưỡng Nghi nói, Nghi Lâm chưa có cơ hội đi thăm thú ở nơi này. Đến đây ba ngày, phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trong chính điện, gần chính điện và hoa viên nhỏ, không phải cô bị ai giới hạn tự do của mình mà cô hiểu được, người mới đến phải hiểu cách giữ đúng phận, không làm việc gì quá hay đòi hỏi quá mức là vương đạo.

Đông Phương Triệt vừa về đã lao vào công việc, bận tới mức chân không chạm đất, sau khi an bài chỗ ở cho cô, dặn dò người hầu phải hầu hạ cẩn thận sau thì Nghi Lâm chưa từng thấy hắn lần nào, kể cả Đồng Bách Hùng cũng không có bóng dáng luôn.

Cô chỉ gặp bốn tôi tớ ở điện Lưỡng Nghi, trong đó có một ông lão khoảng năm mươi tuổi, cao cao gầy gầy, dưới cằm có mấy sợi râu xám xanh, hai mắt có thần, trên mặt luôn nở nụ cười yếu ớt, giống như tính tình rất tốt, nhưng lại khiến người ta không dám đắc tội. Ông ấy là tổng quản của điện Lưỡng Nghi, quản lý tất cả những việc vặt ở nơi này. Đông Phương Triệt gọi ông ấy là chú Trung, những người khác cũng gọi ông lão là chú Trung, Nghi Lâm vừa tới cũng học theo mọi người gọi ông ấy là chú Trung; ba người còn lại là ba người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, ba người họ là an hem, tên có chút buồn cười, gọi là Đinh Nhất, Đinh Nhị và Đinh Tam. Anh em nhà họ Đinh làm nhiều nói ít, luôn cung kính với Nghi Lâm, cô thường hỏi bọn họ những vấn đề râu ria nhỏ nhặt, anh em nhà họ Đinh biết thì sẽ trả lời cho cô hết.

Trong truyền thuyết, Đông Phương Bất Bại có bảy tiểu thiếp, sau khi tự cung [1] thì giết hết tất cả bọn họ. Nghi Lâm uyển chuyển hỏi Đinh Nhất Đông Phương Triệt có thê thiếp hay không, Đinh Nhất trả lời “Trước kia từng có bảy vị sườn phu nhân, nhưng năm trước có ôn dịch, bảy vị sườn phu nhân đều nhiễm bệnh mà rời khỏi nhân thế” Nghi Lâm giật mình “Ôn dịch? Ôn dịch gì?” Đinh Nhất trả lời “Ôn dịch là ôn dịch, đã chết mấy chục người, tìm nhiều thầy thuốc nhưng không ai có thể làm gì, sau đó, phó giáo chủ may mắn tìm được nguyên nhân của ôn dịch, sau đó mới ngăn được việc lan tràn của ôn dịch” Nghi Lâm nghĩ, người này nói cũng như không à, tôi đương nhiên biết ôn dịch chính là ôn dịch, nhưng mà thấy hắn như thế hẳn không biết rõ lắm, cho nên vẫy tay bảo hắn đi xuống.

[1] cắt bỏ cái ấy đó =)) theo chúng ta nói là THIẾN đó =))) Dĩ nhiên, trong truyện ổng chưa có tự thiến mình à nha =))) Trong nguyên tác, Qùy Hoa Bảo Điển là một môn pháp võ công mà thịnh âm hơn thịnh dương, cho nên muốn luyện nhanh thì phải tự thiến. Còn nếu không tự thiến thì luyện chậm hơn, nhưng luyện càng cao thì cái ấy cũng bất lực. Cho nên ĐPBB mới lựa chọn việc tự thiến, vì ngã nào nó cũng không xài được =)) THôi thì luyện cho nhanh =)) Nhưng cuối cùng, trước khi chết, ĐPBB mới biết tất cả chỉ là âm mưu của Nhậm Ngã Hành hay còn nói là ông ta cố ý để ĐPBB luyện quyển Qùy Hoa Bảo Điển đó. Không phải mình bênh vực gì thần tượng của mình, nhưng mình không thấy ĐPBB ngu gì cả, chẳng qua vì anh ham hố võ công nên mới thế, anh muốn là kẻ mạnh nên mới vậy á, chứ thật ra thì anh không phải kẻ ngu. Nếu là kẻ ngu sao có thể thiết kế Nhậm Ngã Hành và đồng bọn? Anh cũng rất giỏi võ công, nhưng anh thua vì anh có yếu điểm quá lớn, yếu điểm đó các bạn đi lên gúc tìm là biết. Bởi vậy anh mới thua nam nữ chính và Nhậm Ngã Hành, nếu anh có thể vứt bỏ yếu điểm đó đi thì cho dù ba người đó có hợp lại cũng không thể đánh anh được. À, đó cũng là tính si tình của anh đó =)) Vụ si tình của ĐPBB khá là… ừ… nổi tiếng =))) Nhảm sơ lược vậy, mọi người cứ bỏ qua nếu hông thích đọc nha

~Bảy tiểu thiếp của Đông Phương Triệt đã chết, lại bị bệnh mà chết, đó là việc ngoài dự kiến của cô. Càng khiến người bất ngời là năm trước nơi này còn có ôn dịch, mà người ngăn chặt ôn dịch lại là Đông Phương Triệt! Cô ngửi được mùi âm mưu ở đây đó nha

~Buổi tối, Nghi Lâm định lên giường ngủ thì có người gõ cửa, Nghi Lâm hỏi là ai vậy thì bên ngoài cửa truyền tới âm thanh trầm thấp dễ nghe “Là ta” Nghi Lâm nhíu mày, vội vàng bò xuống giường đi mở cửa. Đông Phương Triệt mặc trường sam đứng ngoài cửa, Nghi Lâm mở cửa ra đã kêu một tiếng sư phụ, Đông Phương Triệt lên tiếng “Làm phiền con nghỉ ngơi sao?” Nghi Lâm nói không có, Đông Phương Triệt mỉm cười với cô “Mấy ngày nay ta bận việc, không để ý tới con, Tiểu Lâm Nhi, con giận sao?” Nghi Lâm thầm nghĩ, tôi sao dám chứ, thật ra nếu ngài quên tôi luôn cũng tốt đấy! Nhưng trên mặt lại chỉ hiện chút buồn bực, chu miệng nói không có, nhìn qua đúng kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo. Đông Phương Triệt cúi người nhéo mũi cô nói “Qủy nha đầu” Nghi Lầm le lưỡi cười nhỏ, Đông Phương Triệt nói “Nhất định là Tiểu Lâm Nhi tức giận, nếu không sao cả cửa phòng cũng không cho ta vào?” Nghi Lâm tỉnh ngộ, nhanh nghiêng người cho hắn vào.

Đóng cửa phòng lại, Đông Phương Triệt kéo tay nhỏ của cô hỏi “Ở đây quen chưa?” Nghi Lâm gật đầu nói được, Đông Phương Triệt hỏi “Nếu thiếu cái gì thì nói cho chú Trung, để chú ấy đi mua là được” Nghi Lâm nói cảm ơn sư phụ, Đông Phương Triệt lại nói “Giữa hai ta không cần nói cảm ơn, Tiểu Lâm Nhi, hôm nay ta muốn luyện công, con ở bên canh ta được không?” Nghĩ Lâm nghĩ, câu nói không có chuyện mà hiến ân cần thì tức có chuyện cần giúp chính là điển hình trong trường hợp này.

Cô không có tư cách từ chối, đành gật đầu nói được. Đi đóng cửa phòng kỹ một lần, rèm cửa sổ cũng buông xuống, sau đó cô lấy trong hộp bình sứ màu hồng nhạt, lấy hai viên thuốc đưa cho Đông Phương Triệt “Sư phụ, đây là Cố Nguyên đan, sau khi ăn vào sẽ củng cố tinh nguyên vốn có, tới lúc đó, cho dù kinh mạch có hỗn loạn cũng không nghiêm trọng như trước” Con ngươi hẹp dài của Đông Phương Triệt nhìn cô chằm chằm, giống như đang xem kỹ, sau đó mới vui vẻ cầm lấy nuốt vào miệng, Nghi Lâm âm thầm xem thường, làm ơn, ở trên địa bàn của ngài, tôi dám hại ngài sao? Tôi không phải đứa ngốc.

Cô cầm bao châm ra, bảo Đông Phương Triệt cởi áo, Đông Phương Triệt hỏi vì sao, Nghi Lâm trả lời “Để phòng ngừa sư phụ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma đó, người cởi áo cũng tiện cho con châm cứu bất cứ lúc nào, cũng giúp sư phụ chải vuốt kinh mạch” Đông Phương Triệt cười nói “Vẫn là Tiểu Lâm Nhi chu đáo” Sau đó đứng dậy cởi một tầng áo lại một tầng áo, cuối cùng chỉ còn cái quần lụa trắng. Tháng trước Nghi Lâm đã điều trị kinh mạch cho hắn hơn nửa tháng, cái cảnh này nhìn không ít nên chẳng có cái gì gọi là thẹn thùng.

Trước khi Đông Phương Triệt bắt đầu luyện thì cười như không nhìn Nghi Lâm nói “Trước ta đối xử với ngươi không tốt, nếu muốn giết ta thì đây là cơ hội tốt đấy!” Nghi Lâm không biết nên nói gì nữa, lòng nghi ngờ của người này rất nặng, e ngại cô nhưng cũng không tin người khác, bằng không hắn gọi Đồng Bách Hùng hoặc thủ hạ tâm phúc vào giám sát cô không phải rất tốt sao? Nghi Lâm nói “Tôi là thầy thuốc, không phải đồ tể, sư phụ nghĩ nhiều” Huống chi bây giờ cô chỉ mới chín tuổi thôi đó, không hiểu sao người này lại để ý nhiều như vậy. Đông Phương Triệt không nói mà chỉ cười, xoa đầu cô.

Căn phòng im ắng, Đông Phương Triệt đã bắt đầu luyện công, cô không chính mắt nhìn nội dung Qùy Hoa Bảo Điển, nhưng biết cái câu danh ngôn ‘Muốn luyện thần công, cầm đao tự cung’ này. Người đàn ông bình thường tự nhiên không muốn đoạn tử tuyệt tôn, Đông Phương Triệt gặp cô nên thay đổi vận mệnh, mà cô, nếu không phải xuyên qua gặp sư phụ dạy mình y thuật thì tình trạng này sẽ không xuất hiện, cái gọi là vận mệnh thật sự khiến người khác phải than sợ.

Giống như cô đoán trước, lúc Đông Phương Triệt luyện công cũng bị rối loạn kinh mạch, may cô ra tay phong bế hai huyệt thiên hải và huyệt cưu vĩ của hắn đúng lúc, sau đó dùng nội lực ít ỏi rót vào kinh mạch đang hỗn loạn của hắn. Sau hai canh giờ, Đông Phương Triệt thu công, trợn mắt nhìn về phía Nghi Lâm, híp mắt phượng lại. Nghi Lâm lo lắng, cô sợ ánh mắt này của hắn nhất. Nhưng không lâu sau, đáy mắt Đông Phương Triệt xuất hiện ý cười “Lúc nãy phải cảm ơn ngươi, nếu không đã có phiền phức rồi” Nghi Lâm cười gượng hai tiếng, nói phải vậy. Đông Phương Triệt nói “Có điều nội công của ngươi rất kém, lúc dắt nội lực vào ta, nếu không có ta phối hợp thì sợ đã xảy ra chuyện” Nghi Lâm trừng mắt, ông nên cảm ơn tôi mới phải. Đông Phương Triệt đứng lên mặc quần áo, chỉn chu xong mới nhìn cô hỏi “Tiểu Lâm Nhi, có thể giúp ta một việc không?” Nghi Lâm thật sự hết nói nổi rồi “Sư phụ có chuyện gì muốn phân phó?” Biết rõ cô không thể từ chối còn hỏi cái rắm gì? Trực tiếp nói vào chủ đề chính là được, thật sự rất dối trá, quá dối trá!

Yêu cầu của Đông Phương Triệt không phức tạp, chỉ bảo cô chế giúp một ít mê dược, muốn loại không màu không sắc. Nghi Lâm lập tức biết hắn đang ý đi làm chuyện xấu, trong đầu cũng suy nghĩ một số hành động, trong đó hẳn là muốn ám toán Nhậm Ngã Hành. Có điều, nếu Nhậm Ngã Hành dễ bị ám toán như thế thì cái đầu đã bị chém không ít lần rồi. Dĩ nhiên, cái gì cũng có vạn nhất, nghe anh em nhà họ Đinh bảo, Nhậm giáo chủ chỉ hỏi việc trong giáo trong vòng một năm, nghĩ tới nguyên tác, bây giờ hẳn là lúc Nhậm Ngã Hành bị hấp tinh đại pháp phản phệ, dưới tình huống này, không đánh lén thành công thì cũng yếu rồi.

Nghi Lâm ngoan ngoãn gật đầu, Đông Phương Triệt bảo cô đừng nói cho người thứ ba biết, Nghi Lâm run sợ trong lòng, chắc là cô đoán trúng rồi.

Mê dược cô có sẵn, vụng trộm làm lúc ở Lâm Châu, dùng để phòng thân lúc cần thiết. Nhưng mà việc này không để cho Đông Phương Triệt biết, nếu không thì cô sẽ không có đồ ngon mà ăn. Ba ngày sau cô đem mê dược cho Đông Phương Triệt, cũng giải thích cặn kẽ về nó. Đông Phương Triệt vui vẻ sờ đầu cô “Tiểu Lâm Nhi thật hiểu lòng người” Nghi Lâm囧 囧, là vì tôi muốn lấy lòng anh đấy, anh hai.

Sau một khoảng thời gian sóng êm biển lặng, đêm nào Đông Phương Triệt cũng tới phòng Nghi Lâm luyện công, mà Nghi Lâm thì vẫn như trước, ngoan ngoãn đứng một bên không đi đâu. Mỗi ngày đều nhìn mấy người đi tới đi lui, Đông Phương Triệt, chú Trung, anh em nhà họ Đinh, cô đã lâu không gặp Đồng Bách Hùng, lúc Đông Phương Triệt luyện công xong, Nghi Lâm hỏi, lần này tỏ vẻ cô có chút thân thiết với Đồng Bách Hùng, Đông Phương Triệt cười nói “Huynh trưởng đi làm việc ở Hồ Bắc, hẳn phải tháng sau mới về”

Qủa nhiên, đầu tháng 10 Đồng Bách Hùng trở lại, mệt mỏi đi tới điện Lưỡng Nghi. Hắn vừa tháy Nghi Lâm thì cười hả hả đưa một gói đồ to, Nghi Lâm nghi ngờ mở ra, bên trong là áo choàng lông chim màu trắng, Đông Bách Hùng nhéo má cô “Sắp tới mùa đông, thân thể nha đầu ngươi yếu đuối, ta đi dạo một vòng ở thành Tương Dương thấy áo da chim này thì nhớ tới ngươi, thế nào, vui không?” Nghi Lẫm cảm thấy áo choàng trong tay nặng ngàn cân, trong lòng có chút không biết nói gì, không phải cảm động cũng không phải là cảm kịch, cụ thể thế nào cũng không rõ, mông lung mông lung khiến cô nhớ về cha ở kiếp trước.

Dĩ nhiên, không phải Đồng Bách Hùng giống ba cô mà là chuyện này làm cô nhớ tới ba mình. Trước kia, ba Hàn cũng thường mua quần áo cho cô, còn chịu khó hơn cả mẹ cô nữa, đây gọi là tức cảnh sinh tình, không có ý khác.

Nghi Lâm cười nói với Đồng Bách Hùng “Cảm ơn Đồng bá bá, con rất thích” Đồng Bách Hùng thấy hai mắt cô ướt át, giống như rất cảm động, nghĩ tới thân thế của cô, trong lòng thấy thương tiếc, sờ đầu cô nói “Sau này thích gì thì nói cho bá bá biết, bá bá sẽ cố gắng tìm cho con” Nếu hắn biết Nghi Lâm vì hắn đưa quần áo mà nhớ cha ruột ở kiếp trước, không phải cảm động về hành động đưa đồ của hắn, không biết có dễ dàng nói câu này không.

Mấy ngày sau, Đông Phương Triệt nói với Nghi Lâm hắn phải rời khỏi tổng đàn một khoảng thời gian, bảo cô thu thập quần áo đi xuống núi với hắn, Nghi Lâm nghe lời làm theo lời của hắn, về việc xuống núi làm gì cô không quản.

Trực giác nói cho cô, Nhật Nguyệt thần giáo có thay đổi.