Chương 12

 

Trans: Cola

 

Nhan Thư cảm thấy học xong một tiết Toán, đầu óc của cô sắp sửa không đủ để dùng nữa.

 

Điền Tư Điềm thì đỡ hơn.

 

Còn cô lại là một người dốt Toán chính hiệu, lúc đầu điền nguyện vọng, phát hiện ngành Báo chí không cần học Toán, cô đã vui sướng rất lâu.

 

Không ngờ, mới thi đại học xong có hơn một năm, cô lại phải đối đầu với môn Toán.

 

Không chỉ đối đầu với việc lên lớp, mà tan học còn phải hoàn thành bài tập mà giáo sư Tôn đã giao.

 

Nhan Thư nhìn các kiểu ký hiệu chẳng khác nào sách trời, phát ra một tiếng than thở từ tận linh hồn.

 

Hôm nay đã là thứ Sáu, Điền Tư Điềm đang thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến dã ngoại ở núi Thu Cao. Lúc quay đầu lại nhìn thấy Nhan Thư đang ngồi trước máy tính, viết nhoay nhoáy.

 

Điền Tư Điềm hơi bất ngờ, “Bạn biết làm à?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhan Thư: “Làm sao có thể! Con người mà gấp lên thì cái gì cũng làm được hết, trừ Toán ra!”

 

“...”

 

“Mình quyết định đăng một bài lên mạng, trả giá cao mời một người sừng sỏ trong khoa Toán để phụ đạo lại từ đầu.”

 

“Bà chị à, không đến mức ấy chứ? Chỉ là một môn tự chọn thôi mà.” Điền Tư Điềm tặc lưỡi.

 

Nhan Thư thực sự rất ngại nói cho cô ấy biết, sau giờ học là giáo sư Tôn sẽ gửi tin nhắn cho cô ngay.

 

Một mặt là để bày tỏ sự kinh ngạc mãnh liệt với trình độ môn Toán của cô.

 

Hai là bày tỏ, sau này tiết học nào cũng sẽ gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi, để báo đáp công ơn cô dạy ông câu cá.

 

Nếu cô không chăm chỉ học hành, hẳn là tiết học nào mọi người cũng đều có thể nhìn thấy bộ dạng bẽ mặt của cô vì không thể trả lời được câu hỏi.

 

Nhan Thư gõ bàn phím “lạch cạch” chỉnh sửa bài offer khiến người ta đọc là động lòng của cô, nhấn vào chuột, đăng lên diễn đàn trong trường, sau đó đứng dậy thu dọn hành lý.

 

-

 

Năm giờ chiều.

 

Một đám người trong câu lạc bộ Báo chí tụ tập lại, thuê một chiếc xe buýt lớn, cùng đi đến núi Thu Cao.

 

Dưới chân núi của núi Thu Cao là một vùng bình địa, đi sâu vào trong là khu cắm trại trên nhà xe. Khi họ đến nơi thì trời đã chập choạng tối, rất nhiều vị trí đã bị người khác chiếm lĩnh trước.

 

Họ đành chia ra tìm chỗ để dừng chân.

 

Tần Minh Bách xách vali, một cái liếc mắt chuẩn không cần chỉnh đuổi theo bóng dáng yêu kiều ở phía trước. Anh ta bước vội mấy bước, định đuổi theo cô, nhưng lại bị một tiếng gọi giật lại.

 

“Anh Tần.”

 

Tần Minh Bách quay đầu lại, là Lâm Tuyết Mẫn, anh ta gật đầu với cô ta, “Có chuyện gì?”

 

Lâm Tuyết Mẫn chỉ vào vải lều trại chồng đống, dịu giọng nói: “Anh Tần có thể giúp em dựng lều không ạ, em không biết làm cho lắm.”

 

Tần Minh Bách nhìn chằm chằm bóng lưng càng lúc càng xa của cô gái phía trước, có chút khó xử, “Nhưng anh...”

 

Lâm Tuyết Mẫn lập tức mỉm cười, “Anh Tần, em không giành được trang báo đã đủ buồn rồi, anh nỡ lòng nào khiến em buồn hơn sao?”

 

Chuyện trang báo đã gây ầm ĩ đến mức người nào người nấy cũng biết, không ít người nói ra nói vào sau lưng cô ta. Bây giờ cô ta lại lấy chuyện này ra đùa giỡn như không phải người trong cuộc, ngược lại khiến Tần Minh Bách không tiện từ chối.

 

Anh ta chần chừ giây lát, khom lưng xách lều của cô ta lên, “Đi thôi, anh giúp em.”

 

Đợi đến khi giúp Lâm Tuyết Mẫn dựng lều xong, còn chưa đợi cô ta nói câu gì, anh ta đã vội vã bỏ đi, nhanh chóng đến bên chỗ Nhan Thư.

 

Anh ta bước lại gần, cười cười có chút nuối tiếc, “Anh còn đang định qua đây giúp em, không ngờ em đã dựng xong nhanh như vậy.”

 

Nhan Thư kéo căng lớp lều cuối cùng, “Động tác của em rất nhanh.”

 

“Còn chỗ nào cần giúp một tay không? Dù sao bây giờ anh đang rảnh mà.”

 

“Đúng là còn một việc nữa.”

 

Nụ cười của Tần Minh Bách dần sâu hơn, “Hửm?”

 

Vừa dứt lời, anh ta bị nhét một túi dụng cụ vào trong tay, sau đó là giọng Nhan Thư vang lên: “Nếu anh rảnh thì giúp Điền Tư Điềm dựng lều nhé.”

 

Tần Minh Bách: “...”

 

Nụ cười của anh ta nhanh chóng trở nên gượng gạo, “Em không dựng cùng anh sao?”

 

Nhan Thư liếc anh ta một cái, “Một mình anh không được?”

 

Sự thật chứng minh, đàn ông hoàn toàn không thể nghe nổi hai chữ “không được”.

 

Cô vừa nói xong câu này, để chứng minh mình cực kỳ được, Tần Minh Bách lập tức xách hòm dụng cụ lên, bước thoăn thoắt sang chỗ Điền Tư Điềm.

 

Thành công đuổi khéo Tần Minh Bách đi, Nhan Thư vui vẻ dựng một chiếc ô che nắng, mở chiếc ghế dựa tinh xảo ra, đeo một chiếc kính râm, nhàn nhã tận hưởng không khí trong lành trên núi.

 

Chưa được bao lâu, cô đã bị một giọng nói làm phiền: “Nhan Thư.”

 

Nhan Thư uể oải liếc mắt nhìn, là Lâm Tuyết Mẫn.

 

Người nọ khoan thai đi đến, chỉ sang chiếc lều bên cạnh, nói: “Chúng ta ở cạnh nhau nè.”

 

“Thế à?” Nhan Thư nhắm mắt tận hưởng hoàng hôn, “Thế thì thật là khéo.”

 

“Chẳng phải thế sao.” Lâm Tuyết Mẫn tươi cười, “Ban nãy anh Tần giúp chị dựng xong lều, chị bèn bảo anh ấy qua đây hỗ trợ em. Thật không may, em lại tự dựng xong rồi. Chỉ tại chị, lẽ ra chị nên bảo anh ấy qua giúp em trước mới phải.”

 

Cuối cùng Nhan Thư cũng mở mắt ra, nhíu mày nói: “Đàn chị Lâm, chị che ánh sáng của tôi rồi.”

 

Lâm Tuyết Mẫn hít một hơi, giữ nguyên nụ cười, “Nhan Thư, em không cần phải như vậy, thực ra chuyện trang báo mọi người đều là vì câu lạc bộ, chị không hề trách em. Trái lại, chị còn muốn chúc mừng em một tiếng, chị đã đọc bài viết của em rồi, quả thực viết rất tốt.”

 

Nhan Thư vô cảm gật đầu, “Ánh mắt không tồi.”

 

Nụ cười của Lâm Tuyết Mẫn hơi cứng đờ, “Còn có rất nhiều chỗ xứng đáng để chị học hỏi.”

 

Nhan Thư bình thản nhận lời khen của cô ta, “Tôi cũng thấy thế.”

 

Lâm Tuyết Mẫn: “...”

 

Cô ta dằn lại cơn uất ức, xoay người đi được mấy bước, rất nhanh đã nghe thấy cô đàn em bất bình lên tiếng thay cô ta:

 

“Sao cô ta lại như vậy chứ!”

 

“Mặc dù bản thảo lần này của chị Lâm chưa phát huy tốt, cơ mà phong độ vẫn hơn cô ta rất nhiều.”

 

Lòng dạ Lâm Tuyết Mẫn dễ chịu hơn một chút, cô ta cụp mắt cười khẽ, “Đừng nói em ấy như vậy.”

 

“Chính là vì con người chị quá tốt, lúc nào cũng bị cô ta ức hiếp.”

 

“...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

--

 

Hoạt động dã ngoại lần này tổng cộng ba ngày hai đêm, tối nay họ cắm trại trên núi Thu Cao một đêm, sáng mai lên đường, đi bộ lên đỉnh núi.

 

Đến tối mọi người tập trung ở khu ăn uống, ăn bữa khuya, sau đó Tần Minh Bách đề nghị mọi người nhanh chóng quay về lều nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chuyến bộ hành vào ngày mai.

 

Lều của Nhan Thư và Điền Tư Điềm không ở cùng một khu, hai người tám chuyện một hồi rồi vẫy tay chia ra hai ngả.

 

Điều kiện ở nơi dã ngoại có hạn, Nhan Thư làm vệ sinh cá nhân đơn giản xong, thay sang bộ đồ thoải mái sạch sẽ, chìm vào giấc ngủ say.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một tiếng “cót két” vang lên.

 

Nhan Thư chợt choàng tỉnh dậy.

 

Cô ngồi dậy, bật ngọn đèn nhỏ lên, tìm tòi theo hướng phát ra tiếng động một hồi, sau khi nhìn một chiếc gọng lều một lúc, cô xách đèn lên rồi đưa lại gần.

 

Lều bị hỏng rồi.

 

Tại chỗ nối hai giá đỡ, rõ ràng các bộ phận đã bị đứt gãy, giá đỡ trên nóc lều bắt đầu lung lay muốn võng xuống.

 

Năng lực làm việc của Nhan Thư không tệ, chuyện này không tính là khó khăn với cô, đổi linh kiện khác là được.

 

Cô chuẩn bị mở vali ra, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

 

--Túi dụng cụ, hình như đang ở chỗ Điền Tư Điềm.

 

Lúc này thì gay go rồi.

 

Nhan Thư cầm chỗ giá đỡ bị gẫy, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng chấp nhận số phận xách chiếc đèn nhỏ lên, khom lưng chui ra khỏi lều.

 

Mà khoan, Điền Tư Điềm ở chỗ nào nhỉ?

 

Nhan Thư đứng ở trước cửa lều, ngó trái rồi nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng không thể nghĩ ra phải đi về hướng nào.

 

Cứu với, sao đống lều trại này đến tối là nhìn cái nào cũng giống cái nào vậy!

 

 Cô do dự bước sang bên trái một bước, lại cảm thấy không đúng, xoay người đi sang bên phải với vẻ không quá chắc chắn.

 

Hình như là bên này phải không nhỉ?

 

Cảm giác phương hướng của Nhan Thư quá kém, cô cũng không quen thuộc nơi này, một đống lều trại từa tựa nhau xếp kín trên mặt đất, cô nhìn mà chỉ thấy nhức đầu.

 

May là cô có chuẩn bị đầy đủ, mang theo một chiếc đèn nhỏ.

 

Nhan Thư dựa theo trí nhớ len lỏi giữa những chiếc lều, trong lòng đang cảm thấy may mắn thì đột nhiên, chiếc đèn nhỏ màu hồng lóe lên hai cái trong đêm tối.

 

Rồi “phựt” một tiếng, hoàn toàn tối om.

 

Nhan Thư: “...”

 

Cái này cũng hỏng được sao?

 

Quả nhiên, ban đầu cô không nên vì vẻ bề ngoài của nó mà mua món đồ chỉ được cái mã ngoài này.

 

Lúc này cái có thể cứu cô được, chỉ có —

 

Nhan Thư mau mắn rút điện thoại ra, vừa mới nhìn một cái...

 

Ố ồ, không có tín hiệu.

 

Cô nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng cũng thấy hơi hoảng.

 

Cô đang ở đâu? Điền Tư Điềm đang ở chỗ nào?

 

Đêm đã về khuya, trong bóng tối chỉ có từng nóc lều nối tiếp im phăng phắc, không có một chút động tĩnh nào, bầu không khí yên ắng đến đáng sợ.

 

Nhan Thư nương theo ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, thận trọng tìm kiếm theo con đường nhỏ, cuối cùng nhìn thấy một bóng người ở con đường phía trước.

 

Cảm tạ trời đất.

 

Cô đang định túm lấy người nọ để hỏi đường, nhưng vừa mới sải bước thì người nọ đã ngoảnh đầu lại.

 

Hai người nhìn nhau từ xa, giây tiếp theo, đối phương há hốc mồm, thét lên một tiếng kỳ quái rồi... chạy, chạy mất dạng luôn.

 

Nhan Thư nhìn không khí trước mặt, rồi lại nhìn mình, tóc đen, váy trắng bay bay theo gió trong màn đêm...

 

Okay.

 

Đúng là hơi đáng sợ một chút.

 

Nhưng ánh mắt của người kia, lẽ nào thật sự có gì đó?

 

Nhan Thư hoài nghi ngó ra phía sau mình một cái.

 

Sau lưng cô là một vùng tăm tối, chẳng có một cái gì.

 

Phía xa xa là dãy núi trùng điệp, tựa như một con quái thú đang phủ phục, yên lặng chờ đợi ở cạnh đó trong đêm.

 

Đột nhiên, từng cơn gió thu se lạnh thổi vi vu trong núi.

 

Cành lá cheo veo giữa không trung bị gió thổi lay động, kêu “xào xạc” tựa như tiếng rít gào trầm thấp lại đáng sợ, chui thẳng vào tai cô.

 

Nhan Thư đứng trong bóng tối không một bóng người, lòng bàn tay còn rịn một lớp mồ hôi lạnh.

 

Chỉ trong chớp mắt, các kiểu truyền thuyết dân gian khiến người ta sợ hãi rối rít xộc vào trong đầu cô, dãy núi xa xa đã biến thành muôn hình vạn trạng trong mắt cô, nó đang giương nanh múa vuốt, há to cái mồm đỏ au.

 

Chân cô như thể bị đổ chì, nặng tựa ngàn cân, không thể nhấc nổi bước nào.

 

Bất thình lình.

 

“Răng rắc, răng rắc.”

 

Sau lưng cô bỗng nhiên vang lên hai âm thanh, giống như tiếng hàm răng sắc nhọn khổng lồ gặm cắn xương xẩu, cũng giống như tiếng xương cổ yếu ớt bị vặn gẫy.

 

Nhan Thư quay phắt đầu lại.

 

Đúng lúc đó tiếng chim hót vang lên, một con chim đen xì sải cánh bay ngang qua.

 

Cành cây bị gẫy một nửa ở trên cây, cuối cùng cũng rơi xuống sau tiếng động.

 

Hù.

 

Hóa ra là chim.

 

Nhan Thư nhắm mắt lại, còn chưa kịp hít vào một hơi thì sau lưng lại bất chợt vang lên một tiếng động kỳ quái.

 

“Soạt, soạt, soạt.”

 

Tiếng động chậm rãi có tiết tấu.

 

Sau đó, một cái bóng đen xì, từ từ che khuất cơ thể cô từ phía sau.

 

Lần, lần này không phải ảo giác.

 

Sau lưng cô thật sự có cái gì đó!

 

Sau đó, một thứ gì đó đến gần, gác lên vai cô.

 

Vào khoảnh khắc này, lông măng trên người Nhan Thư đã dựng đứng.

 

Cô vô thức giơ tay tạo thành một tư thế không biết cô đã nhìn thấy ở đâu, gào lớn một tiếng: “Lập tức tuân lệnh! Mãnh quỷ tiêu tan!”

 

Tiếng cười khẽ khàng vang lên sau lưng cô.

 

Dường như có chút quen thuộc.

 

Nhưng lúc này Nhan Thư đã thần hồn nát thần tính, cô xoay người lại gần như là theo bản năng, nhắm mắt, cầm chắc điện thoại đập thật mạnh về hướng vật đó.

 

“Bụp” một tiếng, ngay sau đó là một tiếng “hự” trầm thấp.

 

Nhan Thư mau lẹ nhặt cành cây vừa rơi xuống, quật về phía bóng đen kia, trong lúc hoảng hốt, có người gọi tên cô ngay bên tai.

 

Cô không dám đáp lại.

 

... Sợ bị con ma này gọi mất hồn phách của mình.

 

Cô chỉ dám nhắm tịt mắt, tay đấm chân đá loạn xì ngầu về phía bóng đen kia.

 

Trong lúc hỗn loạn, chân cô loạng choạng một cái, cùng “con ma” kia lăn đùng xuống đất.

 

Sau đó bất cẩn đụng vào chiếc điện thoại vừa mới rơi xuống, màn hình bị cọ vào, sáng lên.

 

Nhan Thư mở bừng mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh sáng xanh yếu ớt, nhìn khuôn mặt của “con ma” kia từ trên xuống dưới.

 

Không có cái miệng to đỏ au như trong tưởng tượng của cô, khuôn mặt đáng ghét kia trái lại rất, rất đẹp trai.

 

Tóc ngắn, mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn cằm trơn nhẵn.

 

Vẻ mặt trầm tĩnh, toát ra một cảm giác lạnh lùng, xa cách.

 

Nhan Thư càng nhìn càng thấy quen thuộc, ù ù cạc cạc một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Hứa, Hứa Bùi?”

 

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Sao lại là anh!”

 

Hứa Bùi không trả lời, chỉ dời mắt đi, ánh mắt chậm rãi liếc cô từ trên xuống dưới.

 

Lúc sau, anh trưng ra vẻ mặt phức tạp, cất lời: “Em có chắc là muốn nằm thế này để nói chuyện không?”

 

Nhan Thư nương theo ánh mắt của anh, chậm chạp cúi xuống nhìn, sau đó người cô lập tức hóa đá —

 

Lúc này Hứa Bùi đang nằm trên mặt đất, áo xống xộc xệch, áo bị bung hai cúc, cổ áo cũng bị cô kéo xệch xuống dưới, để lộ nửa đoạn xương quai xanh nổi bật.

 

Còn cô thì, dang rộng hai chân, ngồi trên thắt lưng của anh.

 

Vạt váy mềm mại không biết đã bị cộn lên trên không biết bao nhiêu phân...

 

Hai người đều thở hổn hển, tiếng hít thở trầm bổng trong màn đêm tĩnh mịch, khơi dậy sự mập mờ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

 

Lúc này Nhan Thư chỉ có một suy nghĩ.

 

Hù, may mà là đêm hôm khuya khoắt, không có ai khác.

 

Nếu để người khác nhìn thấy, thế thì sự trong sạch của Hứa Bùi —

 

Còn chưa nghĩ xong, cô đã bị một tiếng người sang sảng bất thình lình cắt ngang mạch suy nghĩ: “Ai ở đó!”

 

Lông mi của Nhan Thư run bần bật một cách mất kiểm soát.

 

Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cúi xuống nhìn người, người đàn ông nằm bên dưới mình.

 

Dường như anh vẫn chưa thể phản ứng lại, ngẩng đầu lên định nhìn về hướng bên kia.

 

Nhưng vừa mới ngẩng lên được một nửa thì bị Nhan Thư ấn xuống như cũ.

 

“Bụp”, một tiếng động bức bối vang lên.

 

Cái gáy đẹp đẽ đập xuống đám cỏ thành một cái hố lớn.

 

Hứa Bùi: “...”

 

Anh duỗi tay, định gạt bàn tay nhỏ bé của cô đang làm xằng làm bậy trên người mình, nhưng nào ngờ lại bị cô giữ chặt cổ tay.

 

Lại một âm thanh bức bối nữa vang lên.

 

Cả cánh tay anh bị ghim chặt trên đất không chút nể nang.

 

Hứa Bùi lại một lần nữa “...”

 

Nhan Thư hơi áy náy nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, sợ anh lại giãy giụa, cô vội vàng khom người, khe khẽ dọa dẫm bên tai anh: “Nếu anh không muốn bị phát hiện thì, nằm yên.”

 

Không biết có phải là ảo giác hay không.

 

... Hứa Bùi càng ra sức vùng vẫy hơn.

 

Nhan Thư hung dữ đè anh xuống, bên tai là tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn của hai người, cùng với tiếng người ngày càng đến gần hai người:

 

“Ông xem có phải bên kia có người không?”

 

“Làm gì có người, nơi tối tăm như vậy, ai rảnh mà chạy ra đây!”

 

“Cũng chưa chắc đâu, có cặp đôi thích lăn lộn trên bãi cỏ, kích thích haha.”

 

“Đi, tụi mình đi xem xem...”

 

Cặp đôi đang lăn lộn trên bãi cỏ một cách kích thích: “...”