Khi Nam Phụ Nổi Dậy

Chương 12: Trợ lý mới của giám đốc (thượng)

<“Em xin lỗi, Lăng Thần. Em xin lỗi vì mình đã yêu anh. Anh nói đúng, cái em làm không có gì ngoài lời xin lỗi, thế nên hãy để em thực hiện tâm nguyện của anh. Được thấy anh hạnh phúc cũng là yêu anh rồi.Chúc mừng đám cưới của hai người. Sau bao nhiêu thăng trầm mới về với nhau, anh phải giữ tay cậu ấy thật chặt. Em sẽ luôn chúc phúc cho mọi người…Tạm biệt anh!”

Nhất Phương nói rồi, nước mắt kia rơi nhanh xuống liền bị cậu quay đi che lấp. Nhất Phương vội chạy đi.Cậu không muốn Lăng Thần nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cậu muốn lưu lại trong lòng anh nụ cười tươi sáng nhất. Cậu không muốn anh thấy đau lòng vì cậu, cậu muốn anh lãng quên cậu, vì cậu không xứng đáng.

Cậu mãi mãi chỉ là nam phụ, chỉ là kẻ thứ ba xấu xí. Cậu nên rời đi rồi, vai diễn của cậu đã kết thúc, nam chính đã hạnh phúc bên người mình yêu rồi mà.

“Bíp bíp bíp bíp….”

“ Nhất Phương, cẩn thận!”

“Rầm!”

Lăng Thần ngã xuống lòng đường, máu túa ra khắp người anh. Nhất Phương hốt hoảng chạy lại ôm lấy người anh, nước mắt tuôn rơi. Bàn tay cậu là máu của anh, anh lại vì cậu mà bị thương. Tại sao anh lại làm thế?

“Tại..sao..anh?”

“Vì anh yêu em, Liễu Nhất Phương. Nam phụ đã chiến thắng nam chính rồi.”

Nụ cười của Lăng Thần là tất cả những hồi ức mà cậu cần… Thì ra là như vậy.”

---

Kịch bản của “Ngược Tâm”, ngay từ đầu chính là một bi kịch thực tế.

Nhất Phương chính là Tiểu Phàm, Lăng Thần là Thụy Phong và Tống Thượng là Viễn Minh… Ba người chính là ba nhân vật trong chuyện tình tay ba đầy tổn thương ấy. Đáng nhẽ, Nhất Phương phải là người chết, bởi cậu là nam phụ, mà nam phụ thì không thể có quyền hạnh phúc hơn nam chính. Nhưng cậu lại không biết được, mình mới chính là người mà Lăng Thần yêu nhất. Kết thúc cuối cùng càng không hoàn mỹ, Lăng Thần dùng tính mạng mình bảo vệ cho cậu là mong muốn cậu sống hạnh phúc, nhưng anh cũng đâu biết rằng: cậu chưa từng ham muốn trở thành nam chính, cậu chỉ muốn an tĩnh ở bên anh, nhìn thấy anh hạnh phúc, nhìn thấy anh mỉm cười. Sau cùng, cậu là người chết mà lại không phải chết, người phải chết lại là người mà cậu yêu thương nhất. Xem chừng, dù là ai chết cũng sẽ ngược tâm. Bởi vì ngay từ đầu, trái tim của nam chính không nghe theo sự sắp đặt từ trước mà đã không thể khống chế mà đem lòng yêu nam phụ.

Đó là kết cục cho nam phụ trong phim “Ngược Tâm”, nhưng Tiểu Phàm thì lại không may mắn như vậy!

Kịch bản đời thực đôi khi còn phũ phàng hơn phim ảnh. Cậu không chỉ bị giết chết, mà lúc bị giết cậu luôn hận người cậu yêu nhất. Còn người mà cậu yêu nhất lại đau khổ dằn vặt suốt bảy năm trời vì nhận ra mình đã yêu cậu quá sâu sắc. Mất đi cậu rồi, âm sắc quanh anh chỉ màu xám đen. Vì yêu nên cả hai mới đau khổ, vì không biết rõ tình cảm của đối phương, vì luôn muốn mình chịu tổn thương, vì luôn muốn thấy đối phương hạnh phúc nên cả hai mới không thể ở bên nhau. Cả anh và cậu, ai cũng muốn mình là người chịu tổn thương…nhưng số phận đã an bài: Kiếp này, thương tổn, đau đớn đều do cậu chịu.

“Khi nhận ra người ấy trở thành một phần không thể thiếu thì đồng hồ kia đã điểm thời khắc chia ly.”

---

Thuỵ Phong ngồi trên bàn làm việc, dáng vẻ uy phong, ngạo nghễ tựa một con ưng lớn đang sải cánh bay lượn, an tĩnh mà ngắm nhìn thế giới. Cả bầu trời tím nhạt ngoài kia nằm gọn trong đôi mắt anh. Đôi mắt lạnh lùng, đen đến sâu thẳm ấy bỗng lấp lánh màu sắc khác. Trong vài giây ngắn ngủi, thân hình cao lãnh kia khẽ rung động, khoé môi nghiêm nghị cũng nhếch thầm một cái. Không ai biết anh vui hay buồn, không ai nhìn thấu được tâm can anh. Thật ra, chính mình anh cũng không muốn hiểu. Có lẽ không chỉ thời gian của hai người dừng lại mà là thời gian trong chính anh cũng chưa từng chảy trôi từ thời khắc ấy. Trời nhuốm một màu tím, mưa bụi nhè nhẹ nhuộm trắng cả thành phố. Khoảnh khắc đẹp nhất khi hoa uất kim cương đỏ kia nở rộ, ở một nơi nào đó cũng có một nụ cười đẹp nhất thế gian.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa. Thuỵ Phong không nhanh không chậm, đưa tay với lấy ly rượu bên cạnh đưa đến bên môi mà nhấm nháp, chậm rãi nói: "Vào đi. " Không nghe thấy tiếng đáp lại. Cả không gian tịch mịch, chỉ có tiếng mở cửa đóng cửa vang vọng. Âm thanh lọt thỏm trong căn phòng rộng lớn. Thuỵ Phong khẽ nhíu mày. "Có việc gì sao?"

“À. Tôi là trợ lý giám giám đốc mới. Giám đốc Phương nói tôi lên trình diện ngài, anh ấy có việc bận. Tôi tên Vương Tiểu Phàm."

Ba chữ “Vương Tiểu Phàm” vừa bật ra khỏi miệng người bên cạnh khiến toàn thân anh đều choáng váng một trận, cả thân hình bất động, ly rượu vang đỏ cũng dừng lại bên khóe môi. Tiểu Phàm của anh đã trở về sao? Sau bảy năm trời dài đằng đẵng, bảy năm trời anh mòn mỏi ngóng trông, cuối cùng cậu cũng trở về sao? Anh luôn tin cậu không chết mà, cậu không thể chết được. Vì cậu chính là của anh, của anh mà thôi. Là… Tiểu Phàm.

Thụy Phong nhảy xuống khỏi bàn, xoay người đi đến trước người đối diện. Chính là Tiểu Phàm rồi, khuôn mặt này không thể sai vào đâu được, lả cậu. Tức thì anh dang rộng vòng tay ôm trọn lấy cậu, siết thật mạnh, miệng không ngừng nói: “Phàm, em trở về thật sao? Anh biết em sẽ về mà… Người chết không em mà là anh. Anh xin lỗi, em có nhớ anh không? Tại sao em không nói cho anh biết? Qua làm trợ lý của anh, anh liền đi nói với giám đốc Phương. Phàm, anh rất nhớ em.”

Người trong lòng nhăn nhó vì không thể thở được,vô lực đẩy Thụy Phong ra xa, chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt hoảng hốt: “Đổng sự, tôi xin lỗi. Có lẽ anh nhầm người rồi.”

Thụy Phong hụt hẫng lùi về phía sau, tay cầm ly rượu đỏ uống một hơi hết. Men rượu nóng rực xé toạc cả lồng ngực anh, thiêu đốt trái tim anh đến kiệt quệ.Thì ra chỉ là anh đang ảo tưởng. Chỉ là anh đã say hơi men, làm sao có thể có khuôn mặt giống Phàm được? Người này không phải Phàm của anh, chỉ là cùng tên, cùng tên Phàm mà thôi. Anh đúng là ngu ngốc mà. Thụy Phong đưa tay đấm mạnh vào cửa kính, bàn tay bị kính đâm đến chảy máu, Tiểu Phàm vội vàng chạy đến dùng khăn tay lau máu cho anh, liền bị anh đẩy qua một bên một cách tàn nhẫn. Không phải Phàm của anh, anh không cho phép hắn gần anh nửa bước. Anh khẽ nhếch môi cười tự giễu. Có lẽ là do ngày hôm nay quá mơ mộng, có chăng là do loài uất kim cương kia nở rộ. Loài màu đỏ ấy, loài mà anh thích nhất, cũng là những lời anh muốn nói cùng cậu. Có lẽ là anh đã không khống chế được cảm xúc của mình. Hừm! Là anh sai.

“Cậu là Vương Tiểu Phàm? Được! Ra ngoài đi.”

Tiểu Phàm liếc nhìn từng giọt máu chảy xuống sàn nhà, chẳng hiểu sao cảm thấy lồng ngực lạnh thấu tâm can.

Gió thổi vù vù, hất tung cả rèm cửa xanh dương tươi mát. Tiểu Phàm không nỏi gì nữa, lặng lẽ đến bên của cửa sổ, bê chậu uất kim cương đặt lên bàn làm việc của Thụy Phong, rồi lại vươn tay đóng cửa sổ lại.

Ngoài trời đang đổ mưa rào! Những giọt mưa bị gió thổi hắt mạnh vào người cậu, một vài giọt cũng bắn vào miệng cậu. Tiểu Phàm cứ như vậy bị dầm ướt như chuột mới đóng xong cửa sổ. Ấy cũng là lúc đại họa đến gần cậu…

0o0

Cả thân hình cậu đẫm nước mưa, nhưng bên trong lại không khác gì bị lửa thiêu đốt, cảm giác khô nóng đến tận xương tủy. Tiểu Phàm không tự chủ mà ngã vật xuống ghế sofa, khó chịu quằn quại người, miệng phát ra những thanh âm ngâm nga kì quái. Thụy Phong sau một thời gian dài bất động cũng rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Phàm làm như vậy, không nhịn được hỏi một câu: “Này, cậu sao thế?”

Không nhận được hồi đáp của Tiểu Phàm, chỉ thấy người cậu co rút mãnh liệt hơn, tiếng ngâm nga ngày càng lớn. Thụy Phong quay mặt đi, lại ấp úng nói: “Để tôi gọi người đến giúp.” Tiểu Phàm không nhịn được, bèn đưa tay kéo cà vạt mình xuống, gấp rút thoát đi áo vest bên ngoài. Cả người cậu ướt đẫm, áo sơ mi trắng dính chặt vào người, tưởng chừng có thể thấy được từng giọt nước chảy bên trong, tay chân cậu cũng sờ loạn nên, bực dọc muốn cởi nốt áo sơ mi. Thụy Phong có thể khống chế được ánh mắt mình, chứ không điều khiển được suy nghĩ của mình. Anh phải làm gì với một người đàn ông đang trong cơn kích tình này đây? Anh khẽ nuốt khan một ngụm. Tiểu Phàm ngâm nga, rên rỉ ngày càng lớn hơn, áo sơ mi đã cởi một nửa, hờ hững vắt trên người, quần cũng bị kéo thấp xuống, vừa vặn che được chỗ kín, cả người hồng thuận một màu. Không kín mà lại không hở, cái kiểu ăn mặc này thật là kích thích thị giác. Chắc chắn Thụy Phong đã say rồi, anh đã say men vang đỏ, say uất kim cương, say bầu trời tím. Người này rất giống với Tiểu Phàm, tên giống, khuôn mặt giống, thân hình cũng giống. Là Tiểu Phàm, là Phàm của anh mà. Thụy Phong lảo đảo bước đến bên Tiểu Phàm, ghé sát tai cậu mà nói: “Nào. Khó chịu sao? Để tôi tới giúp cậu đi.”