“Đế Chi, anh thật sự muốn về nhà cùng em sao?” Tô Vũ Trạch gối lên đùi Tiêu Đế Chi không xác định hỏi.

“Đúng, đó cũng là ‘Nhạc phụ nhạc mẫu’ của anh, anh muốn đi hiếu kính hiếu kính.” Tiêu Đế Chi nghiêng người dựa vào sofa, tay tóm lấy vài sợi tóc của Tô Vũ Trạch thưởng thức. 

“Nhưng mà…em là đồng tính, ba mẹ em biết sẽ không chịu được, em tình nguyện bọn họ vẫn mơ hồ, còn hơn là biết nhi tử là loại người khác,em…em không nghĩ sẽ come out.”

Yêu thương nhìn y, “Anh đi thăm bá mẫu, sẽ không công bố quan hệ hai chúng ta, chỉ là anh bắt cóc con trai duy nhất của hai người, mang hổ thẹn trong lòng, bá mẫu tuổi tác đã cao, chuyện đương nhiên là phải tận lực bù đắp cho hai người, không để hai người cô độc đến cuối đời.”

Đem mặt vùi vào trước ngực Tiêu Đế Chi, âm thanh có chút nghẹn ngào, “Cảm ơn anh, vẫn vì em suy nghĩ như vậy. Ạch…còn có …là em đem anh bẻ cong, không phải …anh bắt cóc em”

Đỉnh đầu quạ đen bay qua, Tiêu Đế Chi im lặng lược qua đoạn trên, đang lúc phiến tình lại so sánh như thế thật mất mỹ quan.

Y đến bệnh viện xin nghỉ mấy ngày, cùng Tiêu Đế Chi lái xe về nhà.

Ở trên xe, “Đây là cái gì a? Hướng dẫn ứng đối nhạc phụ nhạc mẫu tất thắng…hướng dẫn? Còn sắp là con rể…dưỡng thành sách quý? Tiêu Đế Chi anh đủ các loại công phu a…” Tô Vũ Trạch tiện tay lật vài cuốn sách trên xe.

Tiêu Đế Chi nghiêng mặt sang bên nói, “Quá khen.”

Tô Vũ Trạch không có chú ý hắn đang nói cái gì, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách mọi người nói nam nhân lái xe thì rất có mị lực.” Trong lòng nghĩ như vậy liền bắt đầu hành động, treo lên nụ cười yêu nghiệt, yêu mị lại gần, “Đế Chi, có người nói anh lái xe rất mê người hay không?” Tay cũng bắt đầu bất quy củ, đùa giỡn anh a, có bản lĩnh anh tới đẩy ta a, chờ được cơ hội Tô Vũ Trạch đã bắt đầu đắc ý vênh váo.

Hơi kinh ngạc khi Tô Vũ Trạch chủ động, ma nhân tiểu yêu tinh, “Em đang đùa với lửa, biết chưa, ” Nay đã mùa xuân nên trên đường cao tốc xe cộ khá đông, không dám chạy chậm, “Lại không dừng lại, em cứ chờ đấy, tay em mò chỗ nào đấy? Em chờ đấy, sáng sớm ngày mai em sẽ không xuống giường được.”

Tô Vũ Trạch không thèm quan tâm lời uy hiếp, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn người lại, “Có lần nào anh để em xuống giường.”

Hiểu rõ cười cười, “Còn sớm lắm, em ngủ đi.”

“Ừ, sau đó đến lượt em mở đi, vẫn muốn mở mười mấy tiếng rồi.”

“Không có chuyện gì, ra khỏi cao tốc sẽ tìm khách sạn ăn lót dạ rồi nghỉ ngơi, em ngủ trước đi, đến anh sẽ gọi em.” Quay đầu lại đem áo khoác ghế sau đậy lên người Tô Vũ Trạch.

“Được.”

Tiêu Đế Chi nhìn nhìn dung nhan ngủ yên, đem điều hòa trong xe nâng lên mấy độ.

Buổi tối ở khách sạn nghỉ ngơi, Tô Vũ Trạch gọi điện thoại về nhà, là mẹ tiếp.

“Mẹ, trưa mai con về đến nhà.” Vừa cao hứng tâm tình lại hơi trùng xuống, chuẩn xác phải nói là thấp thỏm.

“Con là đồ không lương tâm, còn biết về thăm chúng ta a!”

Tiếng điện thoại phát ra hơi lớn, Tiêu Đế Chi nghe thấy, buồn cười nhìn y.

Quay lại trừng hắn, nhưng vẫn thăm dò nói: “Mẹ, con còn dẫn theo một vị bằng hữu tvề.”

“Được được được, nhiều người càng vui, sáng sớm ngày mai mẹ và cha con đi mua thức ăn a, các ngươi trên đường phải cẩn thận a.” Tô mẹ vẫn luôn tha thiết mong chờ ngóng trông nhi tử về ăn tết, từ khi nhi tử đi công tác, rất ít khi trở về, nghe nói nhi tử về, lần này cao hứng vô cùng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đáp lại.

“Dạ, biết rồi.” Tô Vũ Trạch cúp điện thoại, rất áy náy, y quá bất hiếu, ba mẹ vẫn nhớ da diết hắn khi đi công tác ở xa, còn y ngoại trừ tết lần trước về nhà thì coi như bốc hơi, mà ba mẹ trong một năm này vẫn nhớ nhung y đến vô cùng, hiện tại biết mình về nhà, mới oán hận tuôn ra. 

“Mẹ nói cái gì?”

Tô Vũ Trạch nhìn hắn, đã nói cẩn thận không công bố quan hệ đây, làm sao lại đổi ý, “Không cho phép gọi mẹ em là mẹ.”

“Yên tâm, anh sẽ danh chính ngôn thuận gọi mẹ.” Tiêu Đế Chi tự tin tuyên bố.

Tô Vũ Trạch cũng không để ở trong lòng, chỉ là thuận miệng nói một chút.

“Ngày hôm nay ở trên xe, em rất cô quạnh khó nhịn?” Cũng không đợi y trả lời, lập tức dán lên bờ môi y, bá đạo cuồng dã dùng đầu lưỡi hừng hực đảo qua mỗi một chỗ trong miệng y, cuốn lấy đầu lưỡi cùng dây dưa, nhìn mặt Tô Vũ Trạch đỏ ửng, khiến y nổi lên dục vọng, vô lực ngã vào trong ***g ngực mình, hắn lại cố ý dừng lại, môi mỏng ở bên miệng tà nịnh nói: “Có muốn hay không muốn?”

Tô Vũ Trạch oán hận nhìn hắn, nói không muốn, vậy khẳng định là giả, y tuy đã sớm chờ mong, nhưng muốn mình ở trước mặt Tiêu Đế Chi thừa nhận, về sau hắn nhất định sẽ cười mình, cắn răng không thừa nhận.”Mới không muốn, là anh muốn chứ gì?”

“Không muốn?” Tiêu Đế Chi giương cao lông mày, “Với tình trạng này? Còn không muốn sao?”

Tô Vũ Trạch còn nghi hoặc, bỗng nhiên — — — một tay che thân, “A!” Bàn tay nắm lại, nhiệt độ cùng cường độ vừa phải khiến Tô Vũ Trạch thoải mái rên rỉ lên tiếng, thân thể nóng lên, gò má đỏ lên, “Muốn… “

Tiêu Đế Chi thấy y phản ứng thì cười đắc ý, sau đó thân thể hắn đè lên.

Trọng lượng cùng nhiệt độ người hắn khiến  Tô Vũ Trạch không thể ức chế muốn càng nhiều hơn, cảm xúc chỉ muốn mãnh liệt phóng túng.

Nụ hôn sâu nóng bỏng kịch liệt kéo dài dồn dập, Tiêu Đế Chi từ từ hôn xuống, hàm dưới, gáy, tiếp theo là xương quai xanh, hai điểm trước ngực cương cứng lên…tách hai bắp đùi Tô Vũ Trạch ra để dục vọng của hắn vào vị trí.

“Đế Chi…nhanh lên một chút cho em, ưm…cho em…” thân thể Tô Vũ Trạch bị Tiêu Đế Chi kích thích run rẩy, theo bản năng truy tìm Tiêu Đế Chi, khó nhịn kêu khiêu khích hắn, ý thức hỗn loạn.

“Ngoan, lập tức cho em, đến, đem chân tách ra tí nữa….” Tiêu Đế Chi ôn nhu đầu độc.

Khí tức cực nóng khí phun ở tai Tô Vũ Trạch, cơ thể hơi nảy lên, nóng nảy khó nhịn, y không còn kịp suy nghĩ nữa, thân thể từ lâu đã phản ứng.

Tiêu Đế Chi rất hài lòng khi Tô Vũ Trạch nghe lời, như ước nguyện giúp y giải quyết dục vọng, còn thả ra cho y phóng thích, rồi cũng tới lượt hắn thoả mãn đầy đủ chuyện sau đó