Bà cụ Đào tắm rửa con chó nhỏ, sau đó cho nó ăn một chút, bé chó con ban đầu còn mệt mỏi không chút sức lực, giờ đã khỏe lên phần nào.

Tống Duy cùng Tống Tử Trừng nằm phè trên sô pha xem TV.

Tống Tử Trừng cứ bấm điều khiển từ xa một cách gượng gạo, làm cho ra vẻ không giống như con người. Song, cậu thấy, ánh mắt đầy suy nghĩ của Đào Tố Tố đã nhìn cậu lâu thật lâu rồi…

Không biết mình có nên giúp Meo Mẻo Mèo Meo cởi bỏ khúc ruột bị thắt không nhỉ? Đào Tố Tố rất xoắn xuýt. (*)

(*) Chắc các cậu cũng biết Đào Tố Tố có tư duy hơi biến thái tí, chắc ẻm thấy Trừng ta cứ gượng gạo bấm tivi thì tưởng cậu bị đau ruột thừa (ruột thắt nút).

Bé cún phe phẩy đuôi nhảy lên sô pha, nhìn quanh nhìn quẩn, xong lại đi qua đi lại trên đó.

Đây chính là hình ảnh con chó tràn trề sức sống đó sao? Tống Tử Trừng nhìn nhìn, rồi lại quay đầu nhìn tình trạng nằm bẹp như xác chết của Tống Duy, anh ta chả thèm giả vờ để giống chó chút nào, anh ta lại chả quá lười đi ấy chứ!

Cún nhỏ còn bé, nghe không hiểu bọn họ nói gì, lần nào nghe người ta nói cũng toàn ngu ngơ nghiêng nghiêng đầu.

Tống Tử Trừng đề nghị  —  Nó chưa có tên nhỉ, hay chúng ta đặt tên cho nó đi.

Tống Duy nhướng mày, quét mắt qua, thản nhiên nói — Tùy cậu, tôi không giỏi đặt tên.

Tống Tử Trừng giật giật mắt mấy cái, cậu cũng có giỏi đâu.

Cún nhỏ nhảy đến trước mặt Tống Duy, “gâu”một tiếng, thè lưỡi lắc đuôi, tội nghiệp nhìn anh.

Tống Duy hơi buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn bạn nhỏ trước mặt, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hiểu được nội tâm của mấy con chó.

— Nó nói cái gì thế?

— Tôi không hiểu.

— Nhưng anh là chó mà!

— … Bề ngoài thì là thế.

Tống Tử Trừng không nói, từ một người tự nhiên biến thành một con chó, giống như bị nghe chửi vào mặt vậy. Mặc dù thế, bây giờ kẻ kia thật sự là một con chó mà.

Tống Duy bỗng nhiên cất lời — Tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách để biến lại thành người.

Tống Tử Trừng giật mình, gật đầu — Ừm, không biết đến lúc chết có trở về lại được không nữa.

Tống Duy nhìn cậu một lát, cho rằng  — Đứa hay gây họa thường sống tới ngàn năm, cậu cứ yên tâm.

—  Biến!

—  Chả lẽ tôi nói sai?

— Méo!

Tống Duy quay mặt sang chỗ khác, không thèm nói chuyện.

Tống Tử Trừng bực mình  —  Sao anh lại không để ý nữa.

Tống Duy nói  —  Tôi không quen cậu.

— Đệt.

Cún nhỏ hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, vậy mà cứ đăm đăm mong chờ nhìn bọn họ.

— Anh nghĩ nó muốn gì?

— Bú sữa.

–… Lúc nãy nó đã được uống sữa rồi.

— Chắc thiếu hơi ấm tình mẹ, cậu đi mà yêu thương nó đi.

— Tôi với nó khác loài, tính tình cũng khác thì yêu thương bằng mắt à!

Tống Duy trở mình, gượng ngáp một cái, ra vẻ rất buồn ngủ, thành ra không muốn cùng cậu nói chuyện nữa, đành bảo  — Cậu với nó giống nhau mà. Tôi ngủ đây.

Giống à? Giống chỗ nào? Tống Tử Trừng đành nuốt lời thắc mắc xuống, ôm cánh tay ra vẻ suy tư.

Tống Duy cứ như hiểu được cậu đang thắc mắc cái gì, tốt bụng trả lời cậu một lần — Đều là màu trắng cả.

Tống Tử Trừng:…

Chắc ý anh là lông cậu với nó màu trắng, hoặc cũng có thể anh ta đang nói nghĩa bóng, ý  bảo cậu với nó đều ngu ngu cả… (*)

(*)”白”(Bạch) trong “白痴” (có nghĩa là ngốc, ngu…)

Tống Tử Trừng tất nhiên không tự nhận mình ngốc rồi, cho nên vứt luôn câu nói kia ra sau đầu.

Hừm, nói đến ngu ngốc à…

— Cún con, cún con, tao gọi mày là bé ngốc xít có được không.

Bé cún ngây ngô gật đầu.

Tống Duy thở dài — Nếu bé ngốc xít biết nghĩa của từ “bé ngốc xít”, nó có thể bù lu bù loa lên đấy.

Tống Tử Trừng hắc tuyến — Đừng có nhấn mạnh ba chữ “bé ngốc xít” nữa.

— Tôi chỉ gọi tên nó thôi mà.

— …  Tôi thì nghĩ rằng anh đang chọc tôi cơ.

Tống duy hờ hững nói — Bự ngốc xít mới có thể cho bé ngốc xít ngu ngu một cái tên như vậy.

— Hôm nay anh đừng nhắc tới hai chữ “ngốc xít” nữa!

Tống duy vô tội nói lại — Cậu nói trước mà, tôi chỉ đồng ý theo thôi, cậu nói gì thì tôi theo đấy.  Người tốt khó làm, cậu làm tôi buồn đấy.

Tống Tử Trừng mở to mắt, cậu sẽ không bao giờ… cố tình gây sự với con chó này nữa…

Tống Duy nói tiếp — Đương nhiên là, ba rất bao dung ngay cả khi con cố tình gây sự nha.

Tống Tử Trừng vuốt mặt, sao anh ta không mang cái mặt dày này xuống gặp quỷ luôn đi!

— Nếu con đây là bự ngốc xít, vậy ba thân yêu của con là cái gì?

— Cha mẹ của người bệnh tâm thần không nhất thiết là người tâm thần, họ có thể là người bình thường.

— …

Vì vậy, bé cún không hề hay biết được hai người kia đặt cho cái tên “bé ngốc xít”, tất nhiên là nó không hề biết ý nghĩa cái tên đó rồi.

Tống Duy đang ngủ, Tống Tử Trừng cười gian mấy tiếng, xoa xoa lòng bàn tay, nhìn như mấy thằng cha hay bắt nạt con gái nhà lành — Bé ngốc xít ơi, tao chơi với mày nha.

Bé ngốc xít nghiêng đầu, chớp chớp mắt, không hiểu cậu nói gì.

Tống Tử Trừng không hề chán nản, chạy từng bước uyển chuyển như mèo, vòng quanh bé ngốc xít, rồi ngồi xuống.

— Mày phải nhớ rõ đấy, tên mày là bé ngốc xít. Tao là Đại ca của mày, mày phải nghe lời tao! Tao đứng thì cấm mày ngồi, tao nằm thì mày cũng phải đứng, tao khát thì mày đi lấy nước cho tao, tao đói thì mày làm cho tao ăn, mà tao không ăn cá đâu. Nghe rõ chưa!

Như cậu mong muốn, bé ngốc xít ngu ngơ gật đầu.

Tống Duy bị một tràng “Làm thế nào để trở thành đàn em tốt” của cậu đánh thức:…

Tống Tử Trừng thỏa mãn chỉ một ngón tay vào Tống Duy — Đi, đạp anh ta mấy cái!

Bé ngốc xít hơi giật mình nhìn cậu, bỗng nhiên đè cậu ra, liếm liếm mặt cậu, một lát sau mặt Tống Tử Trừng tràn trề nước bọt.

Tống Duy liếc bọn họ — Đáng đời.

Tống Tử Trừng lệ rơi đầy mặt, trời ơi toàn là nước bọt!

Tống Duy nhắm mắt nhưng không ngủ, hỏi cậu — Cậu đang dạy dỗ nó à?

— … Anh định trợ giúp đạo cụ gì à?

— Bảng đen và phấn viết.

— Để làm gì cơ?

— Học số học.

— …

—  Còn phải có một vòng lửa nữa.

— Anh biết làm à?

— Không.

Tống Tử Trừng vô lực — Vậy thì nói làm cái gì!

Tống Duy thẳng thắn —— Tự nhiên nhớ tới thì nói thôi, mà cũng loại bỏ cái suy nghĩ ấy ấy trong đầu cậu luôn.

— Tôi suy nghĩ ấy ấy gì cơ?

— Nến, dây, roi các loại… cậu biết mà.

Tống Tử Trừng nở nụ cười đểu — Nếu trong đầu anh không nghĩ tới mấy thứ này, thì làm sao biết trong đầu tôi suy nghĩ cái gì hả?

Tống Duy im lặng.

Rốt cuộc cũng hòa nhau một vấn rồi? A ha~

Thực ra, cậu không có thói quen bình tĩnh khi đáp trả như vậy… cậu chỉ thích nói về kẹo, mè, đậu phộng thôi.

Sau cơm tối, Tống Tử Trừng bị bà cụ Đào kéo theo cùng đi tản bộ, vừa trở về đã thấy Tống Duy cùng với bé ngốc xít ngồi chồm hỗm xem TV, trong đầu cậu hiên lên bốn chữ — cả nhà đoàn tụ.

Tống Tử Trừng đi qua, nhảy lên đầu Tống Duy nằm cho đã, trêu ghẹo nói — Tình cảm tốt thế cơ, cưới nhau luôn đi cho rồi.

Tống Duy biết cậu hay nói nhăng nói cuội, bảo — Khác loài, khác tính tình.

Tống Tử Trừng nói — Có gì đâu, lỡ mai mốt người sao hỏa với người trái đất nam với nam sinh đứa nhỏ thì sao, khác nhau về chủng tộc có làm sao đâu.

Tống Duy nói  — … Khó khăn về mặt tình cảm.

Tống Tử Trừng cười nói — Chu choa, hóa ba vì con mà thủ thân như ngọc, không chịu tái hôn nha! Con đây thật sự rất cảm động đó! Đáng tiếc là, chúng ta khác loài, tính tình chả hợp, không thể đáp ứng được ba rồi~

Tống Duy ừ một tiếng — Đừng suy nghĩ nhiều.

Tống Tử Trừng muốn chặn lời.

Tống Duy tiếp tục nói  — Nói quá thì không trở thành sự thật, không vui đâu.

Tống Tử Trừng im lặng.

Ý của anh là thừa nhận vì cậu mà thủ thân như ngọc, không chịu tái hôn à? Tuy rằng anh cứ quanh co lòng vòng thừa nhận, nhưng không phải đang đùa giỡn nhau sao, sao tự nhiên lại nghiêm túc thế này, thật muốn lật bàn!

Tống Duy không nhìn cậu, nhàn nhạt bảo — Cậu thấy tôi sai cũng không sao đâu.

— Sao? Chả lẽ lại tôi phải gật đầu bảo đúng?

— Nói quá thì nó không còn là sự thật đâu. Cậu không thấy đúng thì cũng chả sao, mà tôi cũng chả thèm để ý.

— …

— Con cái thì có lúc nghịch ngợm, nhưng mà ít phá thôi thì còn chấp nhận được.

— … Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

— Thế thì, trời tối rồi đấy, vui lòng nhắm mắt lại đi.

— …

- :- Hết chương 6 -:-