Edit: QuýtBeta: Amin, Maria–1
Lúc tôi vừa ngồi xuống, đôi bàn tay hoàn hảo như của một nghệ thuật gia bỗng đặt lên tay vịn phía bên phải tôi.
Nhờ ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim, tôi nhìn thấy rõ sườn mặt của người bên cạnh.
Khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, chỉ nửa khuôn mặt thôi đã khiến người ta phải thốt lên một câu “Tác phẩm phô trương tài năng của Nữ Oa”.
Cố Duy.
Đại ca trường tiếng tăm lừng lẫy của trường đại học T, trên người anh có rất nhiều lời đồn được lưu truyền khắp trường.
Trong số đó, có một cái khiến tôi chú ý nhất, đó là: Cố Duy, giới tính nam, thích đàn ông.
Là một sinh viên giỏi, tiếng tăm lừng lẫy của trường đại học T, tôi luôn tuân theo nguyên tắc “người khôn ngoan sẽ không tin những lời đồn đại”.
Đúng vậy, mấy lời nói vô căn cứ đó… tôi không tin.
2
Vì lần “tình cờ gặp gỡ” ngày hôm nay, tôi đã cố ý mặc váy.
Làn váy không dài, vô tình để lộ ra một phần đùi trắng như tuyết.
Lúc tôi đang chuẩn bị thò tay vào hộp bắp rang để lấy bỏng, mu bàn tay tôi bỗng chạm vào một bàn tay khác trong hộp.
Tôi theo phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống nhìn, là tay của Cố Duy!
Đầu ngón tay ấm áp, xúc cảm nhẵn mịn.
Tôi giống như bị điện giật, chuẩn bị rút tay về.
“Đây là bắp rang của tôi…” Tôi nhấn mạnh.
Cố Duy nhẹ nhàng “Ừm~” một tiếng, giọng điệu như thể đó là điều đương nhiên.
Anh thậm chí còn vươn tay ra nắm lấy tay tôi giữa không trung, theo quán tính đặt lên đùi tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy???
Cố Duy đột nhiên bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên à?
Tôi gần như sử dụng hết mọi tế bào trong cơ thể mới có thể ngăn được sóng to gió lớn trong lòng mình.
Không được!
Tần Sở, mày phải rụt rè!
Ít nhất… Mày phải giả vờ rụt rè trước khi mọi thứ trong tầm tay!
Sau khi xây dựng tâm lý xong, tôi mới quay mặt nhìn về phía Cố Duy.
Nhờ ánh sáng từ màn hình, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang hơi nhíu mày và mím chặt môi.
Hình như anh không nhận thức được việc nắm tay tôi.
Càng kỳ lạ hơn chính là, anh đang nhắm chặt mắt.
Tôi quay ra nhìn về phía màn hình theo phản xạ có điều kiện, bộ phim kinh dị đang chiếu đến đoạn cao trào, chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tôi cũng hoảng sợ.
Lại nhớ lại tiếng “Ừm~” vừa nãy của anh, hình như anh đâu phải là đang đáp lại tôi, rõ ràng là anh chỉ đang đáp lại trong vô thức.
Một tia sáng xẹt qua trong đầu tôi.
Không phải là Cố Duy sợ ma đấy chứ?
3
Có lẽ suy đoán này thật sự không phù hợp với hình tượng của anh, cho nên tôi hiếm khi cảm thấy nghi ngờ bản thân.
Mãi cho đến khi có ánh sáng từ đèn pin của điện thoại lướt qua, chiếu thẳng vào hai bàn tay đang đặt trên đùi tôi.
“Đù! Anh Duy, anh cầm tay ai đây!”
Hiển nhiên là nam sinh cầm điện thoại đang rất kinh ngạc, cho dù cách ánh sáng của đèn pin, tôi vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt bị cảm xúc dồn nén không thể nói ra thành lời của cậu ta.
Nếu như nó được nói ra, có lẽ là:
“Đây là… Sao Hỏa đâm vào Trái Đất à?”
“Anh Duy chuẩn men nhưng sợ con gái của mình lại sờ tay con gái?”
Tôi biết cậu ta, Trần Mộ, anh em tốt của Cố Duy.
Hoặc có thể nói, tôi biết tất cả những người ở bên cạnh Cố Duy.
…Một bên khác.
Vừa nghe thấy tiếng nói, hai cái đầu khác cũng nhanh chóng ngó tới, xếp hàng cùng Trần Mộ.
Ánh mắt họ sáng ngời, cực kỳ hóng hớt.
Lúc đèn pin của Trần Mộ chiếu tới thì Cố Duy cũng mở mắt ra, lại vừa vặn đối diện với khuôn mặt của con quỷ trên màn hình, sau đó tôi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay tôi bỗng nhiên siết chặt lại.
Tôi không hề do dự mà kết luận luôn: Người cao 1m9 ngồi bên cạnh tôi, người được đồn là lấy một chọi tám này… thật sự sợ ma.