Buổi tối hôm đó Ngọc Thuỷ nằm trằn trọc cả đêm. Cô nhớ lại những lời nói của mẹ cô vào mười năm về trước.

“Đàn ông, năm hai mươi tuổi thì có thể yêu con đến chết đi sống lại, nhưng đến khi con ba mươi, bốn mươi thì sao? Tất nhiên là họ sẽ không còn yêu con như trước nữa.”

“Phụ nữ lúc nào cũng chịu nhiều thua thiệt. Đàn ông ba mươi bốn mươi thậm chí năm mươi cũng còn rất khoẻ mạnh phong độ, còn có thể cua gái, còn có thể tìm được bồ nhí xinh đẹp. Còn phụ nữ thì sao? Phụ nữ đến lúc bốn mươi đã không còn xinh đẹp nữa, chỉ sống dựa vào cái gọi là trách nhiệm của đàn ông.”

“Thế nên con phải hiểu, tình yêu không bao giờ lâu bền và mãi mãi. Khi hiểu được điều đó, những người phụ nữ như chúng ta mới không cảm thấy đau khổ khi mất đi bất cứ thứ gì liên quan đến tình yêu.”

Nghĩ đến những câu nói đó, Ngọc Thuỷ giật mình không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ như in từng câu từng chữ đến như vậy.

Mười năm trước, những lời nói đó đã rất hiệu quả với cô. Chúng không chỉ làm cô dao động mà còn khiến cô dần dần tin tưởng.

Vào thời điểm ấy, lúc cô cùng Cảnh Trung cứ quyết bám lấy nhau trong một căn trọ nhỏ chật chội, tồi tàn, khi những xung đột hằng ngày phát sinh, cô mới thấy thấm thía cái gọi là sự lâu bền có thời hạn của tình yêu khi bị cuộc sống bào mòn.

Thế nhưng dù đã từng dễ dàng từ bỏ tình yêu, cô vẫn không ngờ rằng bản thân mình lại khó có thể từ bỏ cái quá khứ như bám rễ trong lòng mình đến vậy.

Sáng hôm đó, lúc cô tỉnh dậy thì đã là gần chín giờ sáng.

Nhìn qua tấm lịch, cô biết hôm nay là chủ nhật, mà chủ nhật thì cô sẽ được gặp Phương Anh.

Chỉ mới thoáng nghĩ tới Phương Anh thôi mà cô nàng đã tới thật. Bất ngờ là hôm nay Phương Anh không dùng taxi như thường lệ. Đưa cô tới đây là một chiếc Audi màu trắng.

Nhìn chiếc Audi đậu ngay trước cửa nhà mình rồi nhanh chóng rời đi, Ngọc Thuỷ chợt nhớ đến chiếc Audi mình từng đi lúc còn ở Mỹ. Chỉ tiếc là lúc về nước, nhìn đường phố đông nghịt người một cách đáng sợ, cô không dám sắm cho mình một chiếc xe nào. Cô chỉ dám đi taxi hoặc xe hơi của cha cô, tất nhiên là ông có một tài xế riêng.

“A, Phương Anh, con đã tới rồi, con mau vào nhà đi.” Mẹ cô nhiệt tình chào đón Phương Anh.

“Dạ, con chào bác. Đây là một ít tổ yến con mới mua.”

Nhìn thấy Phương Anh trao vội hộp đồ cho mẹ mình, Ngọc Thuỷ áy náy vô cùng:

“Phương Anh, mày đến nhà tao thăm tao là đã tốt lắm rồi. Mày còn bày vẽ mua quà cáp làm gì vậy hả?”

Mẹ cô ngắt lời: “Cái con này, người ta đã có lòng mà con còn nói vậy sao... Phương Anh à, con đừng để ý tới nó. Bác cảm ơn nha. Con ngồi đi.”

“Dạ con cảm ơn.”

Sau khi lấy nước cho Phương Anh, mẹ Ngọc Thuỷ vào nhà sau để cô và Phương Anh tự nhiên trò chuyện.

“Thuỷ, mày tìm được chỗ làm chưa?” Phương Anh lên tiếng trước.

“Vẫn chưa.”

“Hay mày vào công ty của tao và chồng tao đi. Chồng tao cũng đang cần người.”

Ngọc Thuỷ ngắt lời: “Không cần đâu, tao không cần mày giúp tao tới như vậy, mày đã giúp tao nhiều quá. Để tao tự tìm việc được rồi. Tao không thể nào dựa vào mối quan hệ giữa tao và mày để tiến vào công ty chồng mày được.”

Phương Anh mỉm cười: “Mày yên tâm đi, chồng tao không có khó xử gì đâu. Ảnh đang cần người mà. À mà mày cũng biết chồng tao nữa.”

Ngọc Thuỷ sững sờ: “Tao biết chồng mày sao?”

Phương Anh trầm đi: “Ừ”

“Vậy chồng mày là...” Ngọc Thuỷ bắt đầu nghĩ đến những người mà cô từng quen biết.

“Là Hải Thành.”

Ngọc Thuỷ bất ngờ: “Cái gì? Là Hải Thành sao?”

Cô tiếp tục: “Không thể nào. Tao từng nhìn thấy trên báo. Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Thịnh là Thomas Dương... Là Dương Hải Thành sao?... Nhưng rõ ràng Thomas Dương không hề giống Hải Thành mà...”

Phương Anh giải thích: “Là vì lúc ảnh ở Mỹ du học, ảnh từng bị tai nạn xe. Sau đó ảnh phải đi phẫu thuật thẩm mỹ. Cho nên gương mặt bây giờ cùng gương mặt mười năm trước đây là không giống nhau cho lắm.”

“Hoá ra là vậy. Nhưng mà, nếu tao nhớ không lầm thì trước đây hai người đã chia tay nhau, sao bây giờ lại...”

Phương Anh mỉm cười: “Là ảnh quá cố chấp với tao.”

Nghe Phương Anh nói vậy, Ngọc Thuỷ cũng cảm thấy sự đời khó lường trước được điều gì. Ngày xưa lúc cô và Phương Anh cùng học trung học, chuyện giữa Phương Anh và Hải Thành là điển hình của một câu chuyện tình không có kết quả, khi mà họ thuộc về hai thế giới quá khác nhau. Vậy mà đến bây giờ, họ lại còn có thể đến được với nhau.

“Tao vốn dĩ không thích hợp làm con dâu của một gia đình giàu có. Mày cũng biết rồi đó. Lúc xưa mẹ của ảnh rất ghét tao, bây giờ vẫn vậy.”

“Tao không muốn sống trong thế giới của ảnh, lúc thì tiệc tùng, lúc thì xã giao này nọ. Nhưng biết làm sao bây giờ, tao trốn không thoát.”

Trầm ngâm vài giây, Phương Anh dường như đang nhớ đến Hải Thành. Ngọc Thuỷ nhìn cô bạn của mình, ánh mắt của cô ấy, là vô cùng dịu dàng cùng tiếc nuối.

“Thứ liên kết duy nhất giữa một đứa con gái nghèo như tao và một người có địa vị như ảnh chỉ có một...”

Nghe tới đây, dù không cần suy nghĩ thì Ngọc Thuỷ cũng đoán được Phương Anh đang nói đến điều gì.

“Nếu không còn tình yêu, có lẽ tao sẽ chạy khỏi ảnh thật xa.”

Nghe Phương Anh trải lòng, Ngọc Thuỷ cảm thấy có gì đó như nhắc tới bản thân mình. Trong khi Phương Anh và Hải Thành vì tình yêu mà liên kết lại với nhau, vì tình yêu mà Phương Anh từ bỏ cuộc sống mà cô ấy muốn, thì cô lại vì cuộc sống mà từ bỏ tình yêu.

Tình yêu, lại là tình yêu. Cuộc đời quả thực trớ trêu...

“Vậy mày đến công ty của chồng tao làm nha.” Phương Anh đột ngột lên tiếng.

“Không được, mày để tao tự tìm việc đi mà. Tao tự lo liệu được cho mình.” Ngọc Thuỷ kiên quyết từ chối.

Sau khi Phương Anh rời khỏi nhà cô, chiều hôm đó cô lại nhận được điện thoại của một người. Dĩ nhiên thì không ai khác hơn đó chính là Cảnh Trung, đại hạn của cô, cái cây bám rễ không buông trong lòng cô từ nhiều năm nay.

Hẹn cô ra công viên, cô thật sự muốn biết anh ta rồi sẽ giở trò gì.

Lúc cô đến nơi mà anh ta hẹn, nhìn thấy bóng lưng to gầy nhưng nhìn có vẻ cường tráng của anh ta, cô lại không khỏi sa vào thứ cảm giác của mười năm trước.

Nhớ nhung, khao khát, cô muốn mình được ôm lấy bóng lưng cao gầy đó. Cô biết, bóng lưng của anh đã từng ấm áp và an toàn biết nhường nào.

Thở dài một hơi để lấy lại trấn tĩnh, Ngọc Thuỷ hiểu, quá khứ giữa cô và anh vẫn cứ bám lấy cô. Cô cũng hiểu, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Dù có cố gắng khơi gợi lại quá khứ như thế nào, thì mọi thứ cũng chẳng thể quay về được nữa.

“Anh hẹn tôi ra đây để tỏ tình à?” Vừa dứt lời, cô nhanh chóng ngồi xuống phần ghế ngay bên cạnh anh ta.

“Tỏ tình gì chứ, không phải chúng ta đã rõ tình cảm của nhau từ mười năm trước rồi sao?” Anh bật cười.

Im lặng một lát, Ngọc Thuỷ lên tiếng trả lời: “Vậy anh muốn làm gì?”

“Em đừng có suốt ngày nói với tôi bằng cái giọng điệu đó. Tôi muốn làm gì nghĩa là sao? Em cho rằng tôi muốn lợi dụng gì ở em à?” Cảnh Trung bắt đầu nổi cáu.

Nhìn thấy dáng vẻ sắp sửa giãy nảy lên của anh, Ngọc Thuỷ lại muốn thêm dầu vào lửa. Cô cười nhạt: “Sao anh nóng tính vậy. Chẳng giống anh trước đây chút nào. Không phải anh muốn bắt đầu lại là để trả thù tôi hay sao? Tôi cho anh cơ hội để làm điều anh muốn. Anh mau chóng làm những điều mình muốn đi.”

“Em lúc nào cũng có cái thái độ như ban ơn người khác vậy. Em cho là em đoán được người khác nghĩ gì sao? Em đừng có mà tự cho mình là ta đây giỏi.”

Cô tiếp tục chế giễu anh: “Vậy chẳng lẽ vì anh yêu tôi quá nhiều, không thể quên được tôi nên mới muốn nối lại tình xưa với tôi hay sao?”

“Nếu phải thì sao?” Anh nhẹ giọng, quay sang nhìn cô với vẻ mặt thật trấn định.

“Anh tưởng tôi là đứa ngu si đần độn à?” Dứt lời, cô nhanh chóng bật dậy, rảo bước khỏi nơi anh ngồi.

Dù chỉ có một phần trăm cho rằng lời anh nói là sự thật thì sự dao động trong lòng cô quả thực không hề nhỏ chút nào.

Cô biết, anh lừa cô, nhưng cô thì lại vì lời nói lừa dối ấy mà cảm thấy đau lòng.

Chưa kịp bước đi thật xa thì giọng nói của anh đã kéo cô trở lại.

“Em đã hứa là sẽ ở bên cạnh tôi một năm. Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà em lại chạy trốn nhanh đến vậy.”

Y như Cảnh Trung mong đợi, Ngọc Thuỷ lập tức trở lại bên cạnh nơi anh ngồi.

“Mình đi ăn thôi.”

Vừa dứt lời, Cảnh Trung nắm lấy tay Ngọc Thuỷ, nhanh chóng kéo cô theo mình.

Nhìn anh nắm lấy tay cô, Ngọc Thuỷ bỗng chốc rơi vào trạng thái không biết phải làm thế nào. Cô bối rối, đến tuổi này mà vẫn còn bối rối. Cô không hiểu tại sao mình lại không chịu thoát ra khỏi bàn tay đang nắm chặt đó của anh. Thế nên cô cứ để mặc anh đưa cô đi đến nơi nào mà anh muốn.

Nơi anh đưa cô đến là một quán phở lề đường.

Nhìn vào quán phở có phần sơ sài nhưng sạch sẽ này, Ngọc Thuỷ có chút ngần ngại. Ngay khi Cảnh Trung đã ngồi vào ghế, cô vẫn còn do dự không muốn ngồi xuống chút nào.

“Sao em còn chưa ngồi?” Cảnh Trung lên tiếng.

“Anh hẹn hò tôi ở một địa điểm lãng mạn như thế này à? Phở ba mươi nghìn đồng. Xin lỗi anh chứ tôi ăn phở thì không bao giờ ăn ở mức giá như thế này. Ăn như thế này thì chỉ toàn là bột ngọt. Anh muốn chết sớm à?” Khi cô vừa dứt lời, vài cặp mắt ngồi ở các dãy bàn bên cạnh lập tức bắn thẳng về phía cô.

“Ngồi xuống đi, em ầm ĩ quá.”

“Em đã nói là ở bên cạnh tôi một năm thì dù em không muốn ăn cũng nên đợi tôi ăn xong chứ.” Anh điềm đạm trả lời, trái ngược với sự ngạo mạn cùng khó chịu của cô.

Nhận thấy anh nói cũng có lý, cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

Sau khi tô phở của anh được dọn ra, anh từ từ bỏ rau, trộn đều mọi thứ, từ từ thưởng thức bữa ăn nhẹ của mình.

Không khí giữa cô và anh trở nên tĩnh lặng đến lạ lùng.

Cúi đầu tập trung ăn uống được một lúc, Cảnh Trung ngước đầu, nhìn ngang qua rồi bắt gặp ánh mắt của cô. Chỉ trong một tích tắc thôi, anh nhận ra có một vài giọt nước li ti đang thành hình trong đôi mắt ấy.

Ngay lập tức, anh dùng đũa kẹp lấy miếng thịt bò, đưa lên gần sát miệng cô.

“Có muốn ăn thịt không?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô.

Đứng người nhìn động tác của anh, Ngọc Thuỷ giật mình, rồi sau đó cô vùng đứng dậy, quay đầu đi khỏi quán, không cần nói với anh dù chỉ một lời nào nữa cả.

Cô phải đi thật nhanh, phải trốn thật nhanh...

Nhìn người con gái rời khỏi mình thêm lần nữa, Cảnh Trung cảm thấy không vui vẻ gì. Thế nhưng, anh rất thoả mãn.

Trời bắt đầu mưa, những giọt mưa li ti rơi xuống, cả con đường phủ một màn mưa mỏng. Cảnh Trung ngồi lặng lẽ ăn hết tô phở, nhớ về một đôi nam nữ yêu nhau đã từng nhiều lần đến đây ăn tối. Khi đó, cô thường hay ngồi nhìn anh ăn, rồi lại bắt anh đút cô ăn thịt. Cô chỉ muốn được ăn thịt của anh mà thôi. Những lúc như vậy, người con trai thường cầm đũa lên và hỏi người con gái: “Có muốn ăn thịt không?”

Từ sau khi cô đi rồi, chỉ còn một mình anh vẫn thường lặng lẽ đến nơi quán quen này. Anh hay kêu một tô phở, nhưng không phải là loại anh muốn ăn, mà là loại cô thích. Anh tự tưởng tượng ra rằng vẫn có một người đang ngồi bên cạnh anh, ngắm nhìn anh chăm chú. Thế nên mỗi khi có một vị khách quen của quán bắt gặp anh ngồi ăn ở đây, người ta luôn thấy hình ảnh một người con trai lúc nào cũng cúi đầu mà không bao giờ dám nhìn sang bên cạnh. Bởi vì anh biết, anh không được phép phá vỡ ảo ảnh của mình.

Chỉ cần không cảm thấy cô đơn và đau khổ, ảo ảnh nào cũng cần tiếp tục.

Sau khi ăn xong tô phở, Cảnh Trung cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh không vui vẻ, cũng không hả hê, thậm chí anh còn có chút đau lòng, nhưng anh lại rất thoả mãn vì đã khiến cô nhớ lại. Cô khóc, tốt lắm, cô rốt cục cũng đã khóc rồi.