Diệp Hướng Vãn bỏ rơi Bạch y nhân, trong lòng thật sự thoải mái, nàng đi dọc theo đường, vừa đi vừa suy nghĩ bước tính theo mình nên làm gì.

Cho dù là thật sự xuyên vào trong “Anh Hùng Xạ Điêu Truyện”, nàng cũng nghĩ an ổn cả đời như cũ, có thể rời xa nội dung cuốn truyện thì tận lực rời xa.

Bạch y nhân kia không biết là lai lịch ra sao, có lẽ thật sự không phải là nhân vật xuất hiện trong truyện, nhưng ít ra công phu của hắn thoạt nhìn quả thật không kém, nhất là có thể ở giang hồ thị phi mà chỉ huy ngàn vạn độc xà (rắn độc), riêng một điểm này cũng đã thuyết minh hắn không thể là người vô danh trong giang hồ.

Dễ dàng gặp phải người thị phi, vẫn nên cách càng xa càng tốt.

Có lẽ, đi đến nơi non xanh nước biếc ẩn cư?

Trong lòng Diệp Hướng Vãn nghĩ như vậy.

Nhưng là, đi đâu đây?

Lúc này tuy rằng bây giờ còn không loạn, nhưng trôi qua vài năm, chỉ sợ gót sắt Mông Cổ đã bước vào Trung Nguyên, đến lúc đó chắc chắn thiên hạ đại loạn.

Diệp Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới miêu tả Hoàng Dược Sư Đào Hoa Đảo [*] trong sách.

[*] Hoàng Dược Sư, hiệu Đông Tà, biệt hiệu Hoàng Lão Tà là nhân vật trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung. Ông cũng xuất hiện trong bộ truyện tiếp theo Thần điêu hiệp lữ.

Hoàng Dược Sư là đảo chủ đảo Đào Hoa, tính tình quái dị, cô độc, làm mọi việc theo ý mình, thường chê bai cổ nhân. Võ công của ông cũng rất cao siêu, nhanh, chuẩn, lạ và đẹp. Các môn tuyệt kỹ của ông là Lạc Anh thần kiếm chưởng, Ngọc Tiêu kiếm pháp, Đàn chỉ thần công, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Hoàng Phong Tảo Diệp Thoái Pháp và Bích Hải Triều Sinh Khúc. Hoàng Dược Sư từng làm một đôi câu đối về võ công của mình: “Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm - Bích hải triểu sinh án ngọc tiêu“.

Nếu quả thật có một cái đảo dung thân như vậy, thật cũng tốt.

Nhưng là, bây giờ Đào Hoa Đảo có Hoàng Dược Sư, ngày sau còn có Quách Tĩnh Hoàng Dung, nếu không muốn mình dính dấp đến nguyên tác, cho dù nghĩ rằng ẩn cư ở trên hải đảo, cũng chắc chắn không có khả năng đi vào trong đó. Huống chi, lấy tính tình Hoàng Dược Sư,...... Chính mình vẫn là không nên chọc cho thỏa đáng.

Diệp Hướng Vãn nghĩ, chợt thấy tựa hồ có chút khác thường, nàng nhanh chóng quay đầu.

Phía sau trống rỗng, không có cái gì.

Diệp Hướng Vãn đứng nhìn một lúc, rồi xoay người đi tiếp.

Một ngày này, nàng đến Nghi Hưng.

Trên đoạn đường này, rất nhiều lần Diệp Hướng Vãn cảm thấy phía sau không đúng, nhưng mỗi lần quay đầu, đều không nhìn thấy người nào cả.

Cuối cùng nàng dồn sức ở dưới chân, vận khinh công chạy như điên ở giữa đồng hoang vắng.

Nghi Hưng ở Tống Triều đã là nổi tiếng khắp thiên hạ, nổi danh chế tạo đồ gốm tốt, bởi vậy cảnh tượng nơi này phồn hoa, bất đồng với nơi khác.

Diệp Hướng Vãn đi đến mệt mỏi, đến tửu lâu ven đường tính ăn vài thứ lấp bụng bụng.

Đoạn đường này phi nước đại (*ý nói chạy nhanh), hiện tại nàng rất mệt mỏi.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng là Bạch y nhân đang trêu nàng.

Sau lại nghĩ lại, không có khả năng. Dù sao, nàng ở dưới lường trước chừng mực, Bạch y nhân tuy rằng khôn khéo, cũng không biết tri thức dinh dưỡng học ẩm thực hiện đại tương sinh tương khắc, cho dù vẫn đề phòng nàng, cũng khó tránh khỏi thủ đoạn của nàng. Theo nàng thấy, cho dù Bạch y nhân công phu cao cường, thân thể dù cường thịnh đến đâu, cho một chút cũng đủ hắn bụng tiết một hai ngày rồi, đến lúc đó hắn đã nguyên khí đại thương, phục nguyên khí còn muốn đuổi theo chính mình, khó càng thêm khó.

Huống chi, hắn căn bản không biết mình đi phương hướng nào.

Vì không muốn người khác theo dõi, Diệp Hướng Vãn còn hóa trang người, tận lực điệu thấp làm việc. Nàng bám vào thân thể này, tuổi còn nhỏ khi chỉ cảm thấy làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp, không biết khác biệt thế nào. Nhưng mấy năm này trôi qua, bộ dạng thân thể đã lớn, lại ôm kính nhìn kỹ, làn da trắng như tuyết, mi mục như vẽ. Nàng dứt khoát điều mực nước lăn tăn, đem làn da bôi đen, lại đem tóc buông một ít, che khuất dung mạo, nhiều như vậy sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý.

Vào tửu lâu, Diệp Hướng Vãn đi lên lầu hai, nhìn lướt qua, gặp lầu hai có hai cái cửa sổ, bên cửa sổ cái bàn đều không có ai, còn có một cái bàn ở góc sáng sủa hơn, ngồi ở đó là vài con cháu nhà giàu. Mấy người kia đang ở nâng ly cạn chén, người người tai to mặt lớn, vừa nhìn hiểu rõ đều là vật họp theo loài.

Diệp Hướng Vãn vừa chọn lấy một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, một tiểu nhị trong tửu lâu đi tới. Diệp Hướng Vãn một đường bôn ba, thầm nghĩ ăn bữa ngon, nhân tiện nói: “Ngươi nơi này có Lộc Đỗ Dao Trụ không? Một đĩa thôi.”

Tiểu nhị giật mình một cái, cười nói: “Vị cô nương này, nơi này của chúng ta không có món ăn này.”

Diệp Hướng Vãn kinh ngạc nói: “Là không có dạ dày hươu nai hay không có ngao (sò) sông phơi khô?”

Phục vụ nói: “Dạ dày hươu nai có, ngao sông cũng có. Nhưng là, không thể nấu hai loại nguyên liệu này cùng nhau.”

Không thể nào? Diệp Hướng Vãn ủ rũ nói: “Vậy còn có đồ ăn gì không? Kể tên một chút đồ ăn thôi.”

Tiểu nhị kể một chuỗi dài, Diệp Hướng Vãn nghe xong tên chỉ cảm thấy cũng không còn muốn ăn, nghĩ tới nghĩ lui liền nói với tiểu nhị: “Không bằng như vậy, ta nói cho sư phó ngươi biết cách làm, cho hắn làm theo một lần, như thế nào?”

Tiểu nhị hơi có chút khó xử: “Ta đây đi hỏi. Khách quan chờ.” Nói xong xoay người đi phòng bếp, không bao lâu mang theo một Bàn Tử vẻ mặt hồng quang đi ra, nói, “Tiểu nhân là đầu bếp tửu lâu này, mong rằng khách quan có thể nói cho biết cách làm.”

Diệp Hướng Vãn nói: “Món ăn này chủ yếu là phương pháp chưng. Đem mổ bụng hươu nai, cắt thành từng miếng, hai miếng ghép lại với nhau, ở giữa đặt ngao sông phơi khô cùng măng nhung khô vào, trước tiên đem chưng chín, lại thêm ít nước pha chế rượu ngon, sau cùng chỉ cần nắm giữ lửa để chưng cho tốt là được.”

Đầu bếp kia cẩn thận nhớ kỹ, cúi đầu khom lưng đi.