Thấy cô không tiếp lời, anh đột nhiên cũng mất hứng lảm nhảm, ánh mắt si ngốc nhìn màn hình. Một lúc sau, chuông cửa vang lên— đúng, là chuông cửa đó.

———————————

Nghe thấy chuông cửa vang lên hai tiếng, hai người đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, không biết nên để ai ra mở cửa đây.

Đây là nhà Diệp Hân Mạch, tất nhiên không có khả năng người đó đến tìm Lục Thủy Hàn, mà Diệp Hân Mạch là người luôn ru rú xó bếp, đến đi mua đồ ăn còn lười thì lấy đâu ra người quen tự mình tìm tới cửa thế này? Hơn nữa, số người quen thân của cô có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng, nghĩ gì thì nghĩ, Diệp Hân Mạch vẫn phải lê dép ra mở cửa. Rốt cuộc là ai không biết? Diệp Hân Mạch chớp mắt suy nghĩ, hay là, lại là nhân viên chuyển phát nhanh?

Vừa mở cửa, Hân Mạch rất muốn tặng cho mình một câu: chúc mừng, trả lời hoàn toàn chính xác!!

Hơn nữa, đứng trước cửa kia không chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh bình thường mà mấy người này còn quen mặt là đằng khác…

“Diệp tiểu thư, tổng tài phân phó chúng tôi mang đồ tới cho cô”. Trước cửa, là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nhưng tinh nhanh quắc thước, trong ánh mắt tràn đầy cơ trí quang mang.

Diệp Hân Mạch khẽ gật đầu.”Cám ơn.”

Đối phương cũng không nhiều lời, phất phất tay, lập tức mấy người phía sau nối đuôi nhau bê vào hàng loạt thùng lớn thùng bé. Vận chuyển xong xuôi, ông ta lại nói tiếp: “Diệp tiểu thư, đây vẫn là đồ dùng trong một năm, mười hai thùng gồm quần áo, đặc sản địa phương, các tuyển tập tiểu thuyết hiện đang lưu hành trên thị trường và một số thứ cần thiết khác …”

“Được, tôi biết rồi”. Không đợi người đó nói xong, cô lập tức lên tiếng chặn họng.

Đối phương cũng không tức giận, vẫn cười nhã nhặn.”Vậy tôi cũng không dài dòng nữa, tiên sinh đặc biệt giao phó, nói là đã chuẩn bị một món quà để chúc mừng sinh nhật cô. Chỉ là đã hơi trễ một chút, sợ cô không được vui.”

“Không sao cả.” Diệp Hân Mạch lạnh nhạt trả lời. “Thay tôi cám ơn anh ta.”

“Tiên sinh nói, đây là việc tiên sinh nên làm. Xin cô đừng khách khí.” Đối phương khẽ khom người, dáng vẻ sớm đã biết mình cần phải như vậy.

Anh ta, vẫn luôn thế này! Việc gì cũng sắp xếp chu đáo cả. Hân Mạch cười cười, quay đầu thì thấy Lục Thủy Hàn đang mắt tròn mắt dẹt đứng trước cửa phòng ngủ nhìn cảnh tượng kì lạ này. Cô cũng không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn lướt qua mấy thứ vừa được chuyển đến.

“Người này là…”. Người đứng trước cửa phòng kia gây cho ông ta một sự tò mò khá lớn, không kiềm chế được nên buột miệng hỏi.

“Một người bạn”. Trả lời qua quýt xong, thấy trên bàn cũng có không ít đồ, cô khẽ gật đầu.”Làm phiền mọi người vất vả rồi, rất cám ơn.”

“Không cần khách khí, vậy chúng tôi xin phép về trước.”

“Vâng, hẹn gặp lại.”

Đóng cửa lại, Diệp Hân Mạch dựa theo cánh cửa trượt xuống sàn. Anh ta nói, chờ đến khi cô không cần anh ta nữa, anh ta sẽ buông tha cô; anh ta nói, chờ đến khi cô thực sự thông suốt, thì dù cô có quyết định thế nào, anh ta cũng sẽ thành tâm chúc cô hạnh phúc. Rõ ràng đã biết, anh ta giúp cô, chỉ bởi vì cô có tài nhưng lại không thể cậy nhờ ai; dù biết rõ, anh ta đối với ai cũng vậy mà sao bản thân lại cứ tự lừa mình dối người?

“Anh có thể hỏi, người đàn ông đó là ai không?”. Cửa phòng ngủ lại mở, bóng hình cao lớn lần thứ hai xuất hiện, anh nghiêng người dựa vào vách tường, nhìn cô mà gương mặt bình thản lạ thường.

Sau một thoáng thất thần, tâm trí Diệp Hân Mạch lúc này mới quay trở lại, dần dần đưa mắt nhìn quanh, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, chờ câu trả lời. Diệp Hân Mạch chớp chớp mắt, tay trái chống vào đầu gối, nhỏm người dậy, tay phải lặng lẽ vươn về phía anh.

Lục Thủy Hàn trong chốc lát bỗng ngây cả người, không hề động đây. Bàn tay cô vươn ra giữa không trung sao mà cô đơn đến thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh đầy chờ mong.

Hai người đối diện nhau rất lâu, tận đến khi Hân Mạch cảm thấy cánh tay mình bắt đầu cứng đờ, Lục Thủy Hàn mới mấp máy môi, sải bước đi tới, đưa tay chạm vào bàn tay cô, dùng sức kéo nhẹ, đem cô ôm chặt trong lòng.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Diệp Hân Mạch giấu mặt vào bờ vai anh, khóe miệng khẽ mỉm cười, vòng tay ôm siết quanh eo anh. “Chân em đau quá đi mất, anh mau đỡ em vào phòng đi.”

“…”. Anh không hỏi thêm nữa, tùy tiện xốc nhẹ người cô lên, hơi thở đột nhiên vương vít bên tai: “Em còn không nặng bằng một nửa anh.”

“Em là con gái mà, tất nhiên phải lấy giảm béo làm sự nghiệp cả đời.”

“…” Lục Thủy Hàn đột nhiên cảm thấy tiền đồ sao mà mờ mịt thế, lúc trước rõ ràng vẫn là anh chiếm thế thượng phong, thế nào mà chỉ có mấy hôm thôi anh đã thấy mình càng ngày càng nói không lại cô nàng này?

“Vào đi thôi!” Thừa dịp anh vẫn đang sững sờ, Diệp Hân Mạch vỗ vỗ bên lưng anh, buông lỏng vòng tay. Lục Thủy Hàn vô thức buông cô ra, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần khuất sau cánh cửa. Đột nhiên phát hiện cô vẫn chưa trả lời anh, người đưa đến cho cô nhiều đồ như vậy, rốt cuộc là ai!!

Đáng chết! Tự nhiên đã bị cô nói lảng sang chuyện khác!! Lục Thủy Hàn bực bội đi vào phòng ngủ, thấy Hân Mạch đang trừng mắt nhìn màn hình. Sao thế nhỉ?!!

Bước nhanh đi qua xem, nhân vật của bà xã đại nhân đang thê thảm ngã xuống đất, trên màn hình hiện lên mấy chữ. “Bạn đã bị giết, có muốn hồi thành hay không?”

“Là ai làm vậy?!!”. Kẻ có mắt không tròng nào lại dám động đến bà xã đại thần thê?

Diệp Hân Mạch lắc đầu, đưa nhân vật quay về thành. Mở hỰ tin tức, liền thấy một câu.

[hệ thống] Bạn đã bị người chơi Nguyệt Sắc Mông Lung giết chết.

Kỳ quái, này Nguyệt Sắc Mông Lung rốt cuộc là trong đầu vướng mắc cái gì mà cứ luôn gây sự với cô?

Lục Thủy Hàn bên cạnh, tất nhiên cũng nhìn thấy dòng thông báo màu đỏ chói mắt của hệ thống. Vừa nhìn thấy cái danh tự quen thuộc thì không khỏi bực mình. Con nhỏ Nguyệt Sắc Mông Lung này đúng là ăn no rỗi việc, đầu óc bị nước vào nên mới hành động điên rồ thế này, anh nhất định phải tìm cô ta để hỏi rõ ràng mới được. Thấy vẻ mặt tức giận của anh, Hân Mạch liền nhẹ giọng.

“Loại tôm tép nhãi nhép này, không cần để ý làm gì.”

“Cô ta … đã giết em còn gì.”

“Chỉ là game thôi mà.”

“Nhưng…” Lần trước tên Đạm Mạc Phong Tâm chỉ nói cô có vài câu, kết quả là chịu không biết bao nhiêu tổn thất, thế mà đối với Nguyệt Sắc Mông Lung này cô lại không để bụng à?

“Đưa em đi thăng cấp đi”. Giọng nói thờ ơ lại vang lên, nhưng lần này rõ ràng là giọng điệu ra lệnh.

Luận về cấp bậc, nếu hai người muốn tham gia thi đấu phu thê, cấp bậc tổ đội của cô phải lên tới 136. Dựa trên tính tình của cô mà nói, chắc chắn không đem chuyện thăng cấp để vào mắt, cho nên Lục Thủy Hàn không làm không được, toàn phải một mình mở tới 2 tài khoản lực. Suốt mấy ngày nay vất vả, không dễ dàng mới đưa được Sinh Hoạt 0322 lên tới cấp 125, tự nhiên bị Nguyệt Sắc Mông Lung giết một lần, làm rớt một bậc, thực là tức chết.

Thế nên khi nghe cô chủ động yêu cầu đi thăng cấp, ai đó mong còn không được, vì thế mau mắn tìm thêm 3 người nữa, lập một đội đi thăng cấp.

“Này, Hân Mạch!!”

“Gì thế?”

“Vì sao đột nhiên lại muốn thăng cấp?”

“Không phải anh muốn tham gia thi đấu sao?”. Diệp đại tiểu thư ung dung đi theo đội, một bên mở kênh [thế giới]xem người ta nói chuyện phiếm, một bên vô thức trả lời.

Nghe thấy thế, ai đó miệng cười mà mắt cũng cười. Đại thần phong độ, tiêu sái lừng danh lại chỉ vì một câu này mà hạnh phúc ngập tràn nha…

Diệp Hân Mạch sầu khổ nhăn nhó, đây là lần đầu tiên từ khi chơi game đến nay cô đi thăng cấp trong thời gian dài như vậy. Suốt từ bảy giờ tới mười hai giờ, lại chơi tiếp đến hơn năm giờ, rõ ràng đã là rạng sáng rồi, mà sao anh còn có thể hưng trí bừng bừng không chịu đi ngủ thế kia chứ.

“Nên đi ngủ thôi.” Diệp Hân Mạch đưa mắt nhìn anh một cái, lần đầu tiên chủ động đề nghị lên giường đi ngủ.

“Em không phải đi làm, lo cái gì”. Lục đại gia đang vô cùng sảng khoái nha! Người trong đội lúc mới bắt đầu cũng còn giả bộ lạnh lùng, ra vẻ là cao thủ ít lời, ai ngờ mấy tiếng sa liền nhịn không nổi, ba người thảo luận từ chuyện thăng cấp đến trang bị, từ chuyện trang bị lại chuyển qua bàn tán về mấy đến cao thủ, từ cao thủ lại sang đến chuyện phu thê — vì thế, đôi phu thê duy nhất trong đội bị ba người này chọc ghẹo cả nửa ngày.

Cái gì mà hai người bọn họ ly hôn nguyên nhân là bởi vì Lừa Đại ngoại tình, rồi thì bọn họ kết hôn lại cũng là do Lừa Đại đau khổ cầu xin, thậm chí là bọn họ ngoài đời thực đã kết hôn, có cả em bé rồi…

Vừa mới bắt đầu hai người bọn họ còn có thể giả vờ giả vịt không so đo, nhưng mà sao lại có cả em bé ở đây hả trời? Anh không biết mà sao họ lại biết? Một bên nhìn người ta nói chuyện phiếm, một bên luôn phân tâm liếc cái người đang nằm bò trước máy tính, nhìn mái tóc dài rối tung phủ trên tấm lưng gầy yếu.

Thật không dễ dàng bỏ qua, thấy người khác thảo luận chuyện của mình và bà xã, trong lòng anh vô cùng vui vẻ. Nghĩ đến việc số lần anh và cô cùng xuất hiện trước mọi người ít đến thê thảm, vì thế thế nào cũng không nỡ bỏ đi ngủ.

“Sáng mai anh phải đi làm đó.” Diệp Hân Mạch liếc anh một cái.

“Không sao…”

“Mau đi ngủ đi.”

“…” Vì sao trước giọng nói lãnh đạm này anh lại không có năng lực phản bác nhỉ?

Lục Thủy Hàn buồn rười rượi, nói mấy câu với ba người kia, sau đó giải tán tổ đội, logout. Diệp Hân Mạch cũng thu dọn vài thứ rồi đi lên giường. Lục Thuỷ Hàn rất tự nhiên kéo Hân Mạch lại gần, ôm chặt lấy cô, rồi với tay tắt đèn. Không gian dần dần hoàn toàn yên tĩnh.

Trong bóng tối, dần vang lên tiếng thở dốc, ban đầu còn chậm rãi, càng về sau càng gấp gáp hơn. Lục Thủy Hàn mỗi khi đêm xuống đều phải chịu dày vò, đêm nào cũng kìm chế đến mất ngủ. Còn Diệp Hân Mạch vẫn an tĩnh ngủ ngon, chính bản thân cô cũng không hiểu, rõ ràng ngay từ đầu đã cảm thấy người này hoàn toàn không đứng đắn, vậy mà cô vẫn thoả hiệp tới mấy lần.

Đại khái, là mình không nỡ rời xa sự ấm áp mà anh ta đem tới! Diệp Hân Mạch chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Đêm, đã rất khuya.

Nếu như bình thường, hai người hẳn đã sớm ngủ say. Không hiểu sao, đêm nay Hân Mạch không thể ngủ được. Trong bóng đêm thâm trầm mà dày đặc, tiếng nói thanh thuý lại vang lên phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ: “Người đàn ông đó ….. là Bạch Mặc Nhiên.”