Lục Thuỷ Hàn không thể không kinh ngạc nhìn trân trối bà xã đại nhân, tóc dài buộc gọn sau gáy, vài sợi tóc còn vươngvít trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn cũng có vài phần diễm lệ. Nhưng mà trang phục thì chẳng thấy diễm lệ tí nào, trước ngực đeo tạp dề, tay áo xắn bên thấp bên cao, thêm nữa trên tay còn cầm theo chiếc muôi lớn, sắc mặt ngượng ngùng đứng nhìn anh. (anh bôi bác quá nha, người ta định nấu cho ăn lại còn chê…..)

“Em định nấu cơm sao?”. Mồm thì nói chuyện nhưng tay vẫn không ngừng thao tác.

Diệp Hân Mạch cau có nhăn mũi, hỏi thừa quá đi! Mình thì đang đói đến nỗi dạ dày dính vào cột sống đến nơi, anh lại bận rộn như thế, không tự thân vận động thì còn định chờ đến bao giờ nữa…………

Thấy cô không nói gì, Lục Thuỷ Hàn mau mắn quyết định: “Cứ để đó đi….. Chờ anh đánh xong được không? Sẽ nhanh thôi mà…”

Nhung không đợi anh lải nhải xong, bóng dáng nhỏ bé đã sớm biến mất sau cánh cửa.

Lục Thủy Hàn liếc nhìn thời gian, 11:36, còn 24 phút nữa là đến giờ giải lao. Thi đấu toàn game gồm ba phần, theo thứ tự là thi đấu phu thê, thi đấu bang phái và thi đấu cá nhân. Phía tổ chức cũng không quy định hay yêu cầu phải có điều kiện gì mới được tham gia, thế nên mỗi game thủ đều có tư cách thi đấu.

Nhưng cũng có người còn chưa kết hôn, không thể tham gia thi đấu phu thê; có người thì không gia nhập bang phái nào hết thì làm sao tham gia thi đấu bang phái, thế nên vòng thi đấu cá nhân này là đông nhất. Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ cùng những người khác tham gia thi đấu, ban đầu ý chí còn sục sôi ngất trời, từ chín giờ sáng đến giờ, ước chừng đã đánh hơn ba tiếng, đổi tới tám sân đấu, chịu đói vào sàn đấu giống Lục Thủy Hàn tuyệt không phải ít.

Sở dĩ vòng đấu cá nhân có đông người như vậy là bởi game thủ trong các server mỗi ngày đi qua đi lại đã phát chán, thêm nữa là danh dự của server mình, nhưng quan trọng nhất là những người từng tham dự thi đấu, căn cứ vào điểm tích lũy sẽ nhận được phần thưởng theo thứ hạng — nghe nói, thứ hạng thấp nhất phần thuởng cũng là khoáng thạch cấp 6, làm sao mà không khiến người ta hưng phấn chứ!

Chỉ tiếc là, trên đời này vẫn có một loại người đối với phần thưởng kia không có hứng thú gì, giống như Sinh Hoạt 0322. Nếu không phải vì Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ, trận thi đấu phu thê kia sợ rằng cô cũng chẳng muốn tham gia!

Khoảng nửa giờ sau, khi mà Lục đại thần đã xử lý xong đám người bâu quanh mình, hệ thống cũng thông báo game thủ nghỉ ngơi trong hai giờ. Lục Thuỷ Hàn lúc này mau chóng bước xuống bếp, vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi xào nấu thơm phức, lập tức hít hà mấy cái rồi nhảy thẳng vào phòng.

“Hân Mạch!!!!”

“Uh!!”. Diệp Hân Mạch trả lời trong lúc đang chăm chú thái khoai tây, chốc chốc lại quay sang khuấy đảo cái nồi gì đó phía sau lưng.

Lục Thuỷ Hàn chép chép miệng, ngó qua cái nồi: “Ầy, không phải em nói muốn làm sườn xào chua ngọt sao? Làm thế nào lại biến thành xương sườn xào thế kia hả?”. Không phải là bên cạnh nguyên liệu đầy đủ rồi sao, đường và bột thì vương vãi khắp sàn bếp, bột canh trong chén nhỏ cũng chuẩn bị rồi, sao không cho vào luôn mà lại để cho mấy miếng sườn cô đơn trong nồi thế kia làm gì?

“Phiền lắm”. Cô đầu bếp nghiệp dư mặt không biến sắc, tiếp tục quay đầu chiến đấu với khoai tây, chỉ tiếc là đám khoai kia láu cá hết sức, cứ mỗi lần cô ấn dao xuống là chúng lại hò nhau chạy tuột sang chỗ khác, không chịu nghe lời gì hết.

“Để anh làm cho!!”. Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay đang cầm dao, ngăn không cho cô nhầm ngón tay thành khoai tây mà cắt một miếng thì thật phiền phức a.

Lục Thuỷ Hàn trong lòng thầm toát mồ hôi, cô kiên trì xoay sở từ nãy đến giờ mà vẫn chưa biến ngón tay nào thành xương sườn cũng thật là kỳ tích.

Khuôn mặt nhỏ nhắm lấm tấm mồ hôi khẽ cau lại, không cam tâm chịu thua mấy củ khoai tây, bỏ qua xào xương sườn tiếp.Lục Thuỷ Hàn cười lắc đầu, kéo cô lại, lấy tay áo lau sạch mồ hôi trên trán.

Hân Mạch mím mím môi, chờ anh lau khô mồ hôi xong mới cau có: “Anh không thể lấy khăn tay được sao?”

Vừa mới quay lưng lại cắt khoai tây, ai đó không khách khí trợn mắt. “Này!”. Người ta có lòng, không cảm ơn thì thôi lại còn dám cằn nhằn à.

“Anh làm nốt cái này đi, em xem nồi sườn.” Thanh lãnh thanh âm chặn đứng lời anh định nói, chỉ thấy cô nhanh nhẹn đứng sang bên cạnh, cầm đôi đũa chọc chọc đống xương sườn.

Lục Thủy Hàn lúc này mới nhếch miệng cười, khẩu khí cô nàng bây giờ chẳng khác gì bà quản gia nhà anh cả…

Nhưng cô nàng kia cũng chẳng thèm quản phản ứng của anh, gắp sườn ra đĩa xong liền sờ soạng đặt đôi đũa xuống rồi cứ thế đi ra cửa, không lâu sau Lục Thủy Hàn cũng hoàn thành hai món nữa, bàn ăn như vậy cũng xem như đầy đủ.

Lần đầu tiên ăn cơm bà xã nấu, xúc động chết đi được. Chỉ có điều hơi khô, có vẻ cho hơi ít nước thì phải.

Lại cắn thêm một miếng sườn, tuy rằng có chỗ hạt tiêu còn chưa ngấm đều mà vón lại một chỗ, nhưng cho vào miệng thì cũng được, không quá mặn mà cũng không khó ăn chút nào.

“Ha ha, Hân Mạch, đây là lần đầu tiên em nấu cơm sao?”

“Không phải.”

“Làm thế này đâu phải không thể ăn được, sao hồi trước em không nấu mà cứ ăn mì tôm hoài vậy?”. Haizz, hoá ra không phải lần đầu tiên … Ai đó trong lòng thất vọng nhưng không để lộ ra mặt.

“Vì em thích”. Hân Mạch lạnh nhạt liếc anh một cái, không muốn nói rằng, kỳ thật cô thấy ăn cơm một mình rất cô đơn nên chán không buồn nấu.

Lục Thủy Hàn cau cái mũi, cũng không trêu chọc cô nữa.

Ăn xong, hai người tiếp tục việc ai người ấy làm. Anh ngồi trước máy tính, chuẩn bị tiếp tục thi đấu, còn cô thì đi giặt quần áo, sao đó cũng lại online chơi game.Thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến hai giờ chiều.

“Không có vấn đề gì chứ?”. Hân Mạch lần đầu tiên chủ động hỏi han.

“Này, vì sao em lại nghĩ anh sẽ đứng thứ nhất?”. Lục Thủy Hàn cười hì hì, không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại.

“Anh biết rồi còn gì.”

Lục Thủy Hàn cắn môi, nhăn nhở hỏi lại: “Em cảm thấy anh là loại người chuộng hư vinh đến thế sao?”

Không phải cảm thấy, mà rõ ràng anh đúng là như thế mà! Diệp Hân Mạch trong lòng nói thầm.

“Uy! Chỉ là thi đấu phu thê không được đệ nhất thôi mà! Em cứ tự trách làm cái gì? Anh cũng có nói gì đâu.”

Không ngờ lại nghe anh nói câu này, ngữ khí còn có phần trách cứ khiến Hân Mạch thoáng sững sờ. Con ngươi chăm chú nhìn màn hình không dám quay đầu nhìn, hoá ra anh vẫn biết trong lòng cô áy náy điều gì, quả nhiên là đã rõ…

“Này! Hân Mạch, chuyện trong game đâu cần giữ trong lòng.”

Bóng lưng thanh mảnh vẫn ở yên trước máy tính, không nhúc nhích. Lục Thủy Hàn đành phải cau mày trừng mắt với bóng lưng ấy rồi tiếp tục thao tác không chút lười biếng.

“Biết rồi”. Khá lâu sau mới nghe cô đạm đạm trả lời.

“Còn nữa, ông xã của em lợi hại như vậy, hạng nhất lẽ nào lại không giành được? Không cần phải lo lắng!”

“…”. Diệp Hân Mạch lại cứng ngắc. Này đại thần huynh đang tự sướng đó hả, quả nhiên là có chút nhan sắc liền có thể mở tiệm son phấn mà!! Không nên để ý làm gì, vì thế cô quyết định coi như điếc, nhìn chằm chằm vào kênh [thế giới], xem người khác náo loạn.

[thế giới] Ta Tới Xem Náo Nhiệt: tin mới đây, server chúng ta có 1962 người lọt vào vòng trong.

[thế giới] Trầm Hương: a a a a, ta bị đẩy ra ngoài rồi, ~~~~~

[thế giới] Danh Tự Tám Chữ: kênh [thế giới] vắng vẻ quá đi! Mọi người đi tham gia thi đấu cá nhân hết rồi sao?

[thế giới] Tiêu Hồn: đúng vậy đó! Ngạo Thế bang, Thiên Đường bang, Luyến Thiên bang đều cử người tham gia hết rồi.

[thế giới] Cây Táo: các ngươi đoán thử xem, Lừa Đại lần này rốt cuộc có thể được đệ nhất không?

[thế giới] Trầm Hương: lần trước thi đấu toàn game, không phải Lừa đại đứng thứ năm sao. Mà đó là lúc huynh ấy mơi hơn 140 cấp thôi đó.

[thế giới] Tiêu Hồn: trang bị của Lừa đại rất khủng nha, thắt lưng hôm qua huynh ấy khoe tối thiểu cũng có thể tăng 2500 điểm công kích, 200 điểm phòng thủ! Chắc chắn là sẽ hơn vị trí thứ năm rồi.

[thế giới] 818: ta thấy Lừa Đại rất có khả năng nha.

[thế giới] Khai Thiên Lập Địa: Lừa Đại cố lên!

Một hồi lại một hồi, đối thoại trên kênh [thế giới] đã biến thành fanclub ủng hộ Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ giành được hạng nhất. Hân Mạch nhìn mà không biết là nên vui hay buồn đây. Vui là vì tối thiểu thì mọi người vào thời điểm này đều cổ vũ cho anh. Thế nhưng đây cũng chính là gánh nặng, nhân tài trong server quả thật rất ít, vì thế kỳ vọng của mọi người đều đặt cả lên người lúc này đang ngồi cạnh cô, không biết là phúc hay là họa nữa. Giờ cô chỉ có thể hi vọng rằng anh sẽ xuất chúng như lời anh nói mà thôi.

Diệp Hân Mạch nghĩ gì, Lục Thủy Hàn hiện tại chẳng hề biết, cũng không có thời gian tìm hiểu, trong đầu, chỉ có một suy nghĩ, anh muốn giành được hạng nhất, nhất định phải là hạng nhất. Trước giờ anh chưa từng có khát vọng mãnh liệt như vậy, dù đây chỉ là một trò chơi.

Đại khái là cảm thấy pin laptop không đủ dùng tới khi thi đấu xong, chờ đến tối, Lục Thủy Hàn chiếm luôn máy tính của Hân Mạch, hại cô nhàm chán đành phải sớm leo lên giường đi ngủ, vừa hay là lần đầu tiên thay anh ủ ấm giường.

Thi đấu cá nhân diễn ra trong hai ngày, tới tối chủ nhật mới kêt thúc.

Bảy giờ tối, trận chung kết mới bắt đầu.

Lọt vào tới trận chung kết là một trăm game thủ có điểm tích lũy cao nhất, vào tới đây thì không tính theo điểm tích lũy nữa mà là đấu loại trực tiếp vô cùng tàn khốc. 100 lấy 50, 50 lấy 25, 25 lấy 12…

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ rất thuận lợi tiến vào đến trận chung kết, trong số 11 người cùng anh vào tới vòng này còn có một nhân vật cùng server – Luyến Thiên Thiên Vũ.

Đương khi Lục Thủy Hàn thấy danh tự có phần quen thuộc, mí mắt không tự chủ giật giật mấy cái.

Diệp Hân Mạch đứng bên cạnh trợn mắt, đây chẳng phải người hồi trước muốn kết hôn với cô sao? Vội vàng chụp lấy vai người bên cạnh, thanh lãnh thanh âm vang lên: “Dược phẩm còn đủ không?”

“Đủ rồi.” Lục Thủy Hàn biết bà xã đây cũng là nhắc nhở mình, nên thập phần chú ý, xoa xoa cổ, chuẩn bị tiến vào trận tiếp theo.

Thế giới, hoá ra lại nhỏ như vậy.

Vào sân đấu, liền thấy ngay một thân trường bào màu đen đang đứng đợi mình, chính là kẻ vừa mới khiến ai đó rất khó chịu, Luyến Thiên Thiên Vũ.

Diệp Hân Mạch vỗ trán. Hệ thống này thực là có năng khiêu trêu đùa người ta nha, làm thế nào mà hai người cùng một server lại trở thành địch thủ của nhau vậy?

[phụ cận] Luyến Thiên Thiên Vũ: thực có duyên.

[phụ cận] Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: ha ha.

[phụ cận] Luyến Thiên Thiên Vũ: ta không thi đấu nữa, ngươi chuẩn bị cho trận tiếp theo đi.

[phụ cận] Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ:?

[phụ cận] Luyến Thiên Thiên Vũ: ta tin tưởng ngươi.

Hai người ngồi trước máy tính kinh ngạc bất động.

Lục Thủy Hàn tâm tình phức tạp sờ sờ con chuột, thở dài một hơi.

[phụ cận] Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: cám ơn.

[phụ cận] Luyến Thiên Thiên Vũ: không cần khách khí, cố lên! Đại gia ta hi vọng ngươi chiến thắng.

[hệ thống] Luyến Thiên Thiên Vũ rời khỏi sân đấu, Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ tiến vào vòng thứ sáu.

Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ rời khỏi sân thi đấu. Mỗi cuộc tranh tài dài 15 phút, nghỉ 5 phút. Luyến Thiên Thiên Vũ trực tiếp đầu hàng, tức là giúp anh có thêm 20 phút chuẩn bị. Nói gì thì nói, một hiệp đấu trong thi đấu cá nhân thời gian xê dịch khá lớn, chẳng cần biết là bình thường ai lợi hại hơn ai, trong trận đấu cần phải biết tính toán thời gian kết hợp với các phương diện nhân khác nữa mới mong toàn thắng. Luyến Thiên Thiên Vũ trừ bỏ trang bị hơi kém mộ chút so với Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ, những phần khác cũng không thua kém là bao.

Trên kênh [thế giới], hết đợt này đến đợt khác bàn tán xôn xao, hết lời ủng hộ một người. Trong lòng bọn họ, chỉ có một người này mới đủ khả năng khiến cho server này vinh danh thiên hạ. Mà Luyến Thiên Thiên Vũ trực tiếp bỏ cuộc, cũng khiến áp lực của Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ tăng thêm không ít.

Bình tĩnh kiểm tra toàn bộ một lượt, 20 phút sau, tiếp tục thi đấu.