Thùy Vân liếc mắt nhìn vào gã lưu manh đang ngồi đối diện cố gượng chịu đau, tay ôm chặt đống quần áo (cô dự định đem bỏ) gịn chặt vết thương đang rỉ máu. Thật tình, cảnh này có chút kích thích cô, thật sự cô rất thích nhìn biểu cảm đau khổ này. Nếu … không phải cô là người giỏi kiềm chế thì đã giở máu S lên người hắn rồi. Sau đó, cô nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt, hơn 20 phút kể từ khi cô nhắn tin rồi. Con người ta khi mất máu quá ¼ khối lượng máu cơ thể thì có là Hoa Đà cũng khó cứu. Dù cô không quan hệ gì với hắn, hắn chết cũng chả liên quan gì đến cô nhưng nếu hắn chết ở đây thì ngoài việc hồn hắn ám ngôi nhà này thì cô còn phải xử lý thi thể nữa. Phiền thật, đáng ra nãy nên giao hắn cho đám lưu manh ở ngoài. Thật thất sách.

Lý Cảnh nhìn đôi mày cô gái đối diện có chút nhíu lại thì có chút hả hê. Có lẽ cô gái này cũng có chút lương tâm, đang lo lắng cho vết thương của hắn. Nghĩ lại, cô ấy cũng là ân nhân của hắn. Nếu thoát được hắn sẽ hậu tạ cô xứng đáng.

Bất chợt, điện thoại Thùy Vân reo lên. Số máy ban nãy cô gọi.

“A lô, anh đến trước nhà tôi rồi? Được rồi.”

Thùy Vân tới bàn làm việc bí mật lấy con dao gọt bút chì của mình để vào túi tránh cho tên máu me bên kia thấy rồi rón rén tới cửa nhìn qua khe nhỏ. Thấy 1 người đàn ông chững trạc ăn mặc lịch sự rất ra dáng … quản gia công. Ít nhất không quá cơ bắp và hàm hố. Nếu là địch cô chỉ cần thương lượng và giao tên này cho hắn rồi tìm cách khống chế tên quản gia này. Nếu là ta thì thể loại này hẳn tên chết sình bên đó là 1 tay máu mặt sẽ không giết người bừa bãi nếu không chỉ trách số hắn quá nhọ, không chết do mất máu thì cũng chết do cô cắt động mạch chủ. Không phải ngẫu nhiên cô để hắn ngồi gần cửa. Toàn bộ kế hoạch cô đã nghĩ ra trong lúc đọc sách, chắc chắn không có sơ hở. Thùy Vân giữ vững trạng thái không để lộ ra cho người khác thấy. Cô mở khóa rồi mở cửa bình thản.

Trần Hùng vừa thấy chủ nhân nằm song soài máu chảy ở bên trong vội chạy tới đỡ Lý Cảnh, không quan tâm cô gái đối diện và hét lên cho đội ngũ bác sĩ hắn đã mang theo ở ngoài xe đang chuẩn bị dụng cụ.

“Vào ngay đi.”

Một nhóm bác sĩ, y tá chừng ba người xách theo vali dụng cụ chạy vào. Lý Cảnh nhìn thấy ông Hùng tới giải vây và Hoàng Minh trực tiếp tới chữa cho anh thì an tâm phần nào nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Giải quyết Lão Tam sao rồi?”

Lý Cảnh ngồi đọc đống hồ sơ tồn động trước mặt trong thời gian anh dưỡng thương lạnh lùng hỏi.

“Đã xong. Theo ý thiếu gia.”

Trần Hùng quả là dân chuyên nghiệp. Anh vừa giao việc cho hắn 1 tuần mà đã dọn xong đám anh em và tiễn Lão Tam chầu Diêm Vương. Lão già này chán sống rồi mới dám đụng vào anh.

“Còn chuyện thiếu gia nhờ tôi điều tra…”

“Sao?”

“Cô gái cứu thiếu gia tên Nguyễn Thùy Vân.”

À, Lý Cảnh đã nhờ người điều tra cô gái đã cứu anh cách đây 1 tháng. Giờ nghĩ lại, anh vẫn nhớ như in đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của cô ấy khi hăm dọa anh và nụ cười mỉa mai đó có gì đó khá thu hút anh. Anh cầm lấy hồ sơ trên tay ông Hùng đọc lướt qua.

Theo điều tra thì cô gái này sinh trong gia đình trung lưu bình thường ở Sài Gòn. Tốt nghiệp cử nhân kinh tế ở 1 đại học bình thường cùng 1 mức điểm bình thường. Hiện đang làm việc cho 1 công ty thiết kế nhỏ của tỉnh Vĩnh Long. Thành tích nói chung khá là bình thường và cuộc đời cô ấy chỉ có 2 chữ bình thường để diễn tả. Chỉ có chi tiết khiến anh không khỏi thắc mắc vì sao 1 cô gái thành phố lại về tỉnh làm ở 1 công ty vô danh như thế. Với cách làm việc và sự quyết đoán của cô gái này khi giúp anh đã thấy đây tuyệt đối không phải hạng phụ nữ đơn thuần.

“Ông ra ngoài được rồi.”

Lý Cảnh ra hiệu cho ông Hùng ra ngoài. Ông Hùng ngập ngừng đôi chút rồi nói:

“Theo tôi biết thì cậu Minh có quen biết cô gái này.”

“Sao?”

Lần này, anh không khỏi ngạc nhiên. Hoàng Minh – thằng bạn thân của anh có quan hệ với cô gái này?

“Là loại quan hệ gì?”

“ Tôi không rõ nhưng khi thấy 2 người đó gặp nhau lần trước thì có vẻ có quen biết. “

“ Tôi hiểu rồi. Để tôi tự tìm hiểu. “

Anh ra hiệu cho ông Hùng ra ngoài. Trong lòng không khỏi thắc mắc. Theo như hồ sơ điều tra thì cô gái này không thề có bất kỳ mối liên hệ nào với Hoàng Minh được. Thằng này sinh ra và lớn lên ở Anh, mới về nước được 2 năm và làm cho bệnh viện thuộc tập đoàn Manhome của gia đình ngay. Còn cô gái này gia cảnh rất bình thường, không thể nào có bất kỳ quan hệ nào với 1 người có tầng lớp hoàn toàn khác với Hoàng Minh mà thậm chí họ còn chả làm việc cùng ngành. Hay anh mới 30 mà đã đi sau thời đại rồi.

“ A lô, Hoàng Minh hả ? Tối nay cậu có thời gian không? Tôi muốn gặp cảm ơn cậu.”

“Mối quan hệ của tớ và Thùy Vân?”

Hoàng Minh nhìn Lý Cảnh ngạc nhiên không hiểu sao thằng bạn mình quan tâm 1 cô gái hoàn toàn normal như Thùy Vân. Nếu xét khẩu vị thì ngoại hình, xuất thân cô gái này không phải gu của Lý Cảnh hay là… Hoàng Minh nhíu mày lại.

“Ba lần, tớ và Thùy Vân gặp nhau 3 lần vì cô ấy là bạn thân bạn gái tớ - Kiều My.”

Anh lạy trời thằng bạn mình không có chút hứng thú gì với cô gái này. Quả thật anh không ưa nổi Thùy Vân, nếu có thứ gọi là tiếng sét tình yêu thì cũng có cái gọi là tiếng sét căm ghét từ lần đầu và đó chứ là cảm xúc anh dành cho cô gái này.

“Cô ấy là người như thế nào?”

“Xác định con mẹ nó rồi” – Hoáng Minh nghĩ thầm.

“Là bạn thân với nhau, tớ khuyên cậu tránh xa con nhỏ đó ngay. Con nhỏ đó xét nguy hiểm thì chỉ ngang tớ chứ không kém”

Nghe Hoàng Minh nói vậy, Lý Cảnh lại nhớ ánh mắt chết chóc đầy khoái cảm của cô ấy khi đe dọa anh. Thật sự có chút đặc biệt.

Nhìn thằng bạn M, Hoàng Minh thấy mình chỉ đổ dầu vào lửa. Cùng là dân S với nhau, anh biết Thùy Vân không chỉ S mà là một con đại S. Bên cạnh đó, theo những gì bạn gái anh kể thì những thứ nhét trong đầu con bé này toàn là hàng nguy hiểm. Thôi, số trời định đoạt. Bất giác anh để tay lên vai Lý Cảnh, ánh mắt chan chứa sự cảm thông.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

THƯỜNG THÌ DÂN S GẶP NHAU CHÚNG NÓ SẼ KHÔNG ƯA NHAU, HUỐNG CHI ĐẠI S ĐỐI ĐẦU.