Lời của mẹ làm cho Lâm Lan có chút hoảng hốt, cô mím môi trầm mặc không nói.

Cuối cùng, cuộc nói chuyện này cũng không có đáp án rõ ràng, chỉ có một câu “Con nghĩ lại cái đã” hàm hàm hồ hồ làm kết thúc.

Kỳ thật so với tìm người yêu, cô quả nhiên vẫn là càng trầm mê với mở quán sờ mèo và kiếm tiền nha.

Về phần Trình Phong Dương bên kia……

Haiz, thuận theo tự nhiên đi!

Rối rắm cả đêm, Lâm Lan ngủ xong một giấc liền ném việc này ra sau đầu.

Mùa xuân, mười mấy con mèo trong quán trà kia có tình huống càng ác liệt hơn đang chờ cô.

Sáng sớm hôm nay, đại tiểu thư Vương Giai Y cũng là theo thông lệ mà chải lông cho mèo yêu của mình.

Đồ chải lông chuyên dụng cho thú cưng chải xuống, nhẹ nhàng lướt một cái trên bộ lông tuyết của Chinchilla, một dúm lông đi xuống.

Lại lướt một cái, lại là một dúm lông đi xuống.

Lại lướt cái nữa, vẫn là một dúm lông đi xuống.

“Bạch Ngân ngoan ngoãn, gần đây lông em càng chải càng nhiều a.” Đại tiểu thư vừa chải vừa ngoài ý muốn nói thầm, “Rõ ràng lúc mùa đông còn không có rụng nhiều lông như vậy.”

“Bởi vì là mùa thay lông.” Lâm Lan cũng chải lông cho mèo Maine Coon cạnh bên trong phòng giống thế trả lời một câu, “Trước đó đã từng nói với em rồi, mùa xuân thu chính là mùa mèo thay lông, đừng có mặc quần áo dễ dính lông nữa.”

Đại tiểu thư mơ hồ, vô thức nâng tay áo lên nhìn một chút: “…… Gì?”

Hôm nay cô ấy mặc áo len hở cổ màu xanh vàng, trước người thì được tạp dề bao lấy nhưng tay áo thì không có, vì thế thật “May mắn” mà liền nhìn thấy một tảng lớn lông trắng dài mảnh dính trên hai cái cánh tay mình, nháy mắt làm cho bộ đồ thời trang mùa xuân xa hoa này của cô biến thành áo cũ áp đáy hòm.

“Á— khi nào!?”

Mùa xuân đến, tơ liễu bay.

Đối với quán trà mèo mà nói, đó là lông mèo bay.

Dù cho cửa hàng trưởng Lâm mang theo nhân viên cần cù chăm chỉ chải lông cho mèo thì vẫn là không có cách nào để hoàn toàn ngăn chặn sự kiện rụng lông phát sinh.

Chẳng sợ mèo nằm đó bất động, người lấy tay nhẹ nhàng nắm trên người nó một chút thì vẫn có thể nắm mấy cọng lông xuống như cũ, khó lòng phòng bị.

Khách nhân tới đây sờ mèo trên cơ bản đều là sạch sẽ ngăn nắp mà tới, dính lấy lông mèo mà đi.

Vì thế, trong quán cũng nhập một đám trục lăn dính áo, thuận tiện cho khách dọn dẹp trên người một chút lúc rời đi.

“Cảm giác phòng nhỏ chải lông mỗi sáng sớm chính là địa ngục rụng lông a!” Đại tiểu thư đã học ngoan thay quần áo càng thoải mái thanh tân không dính lông, thậm chí mỗi lần tiến hành việc chải lông còn mang khẩu trang cho mình.

“Đúng.” Cửa hàng trưởng Lâm còn ở cạnh thọc dao, “Đặc biệt là mèo lông dài, hạng nhất rụng lông, Chinchilla là người xuất sắc. Bạch Ngân đẹp nhỉ? Mỗi lần em sờ cái đuôi to như chổi lông gà kia của nó thật sướng nhỉ? Đến lúc em trả nợ rồi.”

Biểu tình sinh không thể luyến kia của Vương Giai Y nháy mắt lấy lòng Lâm Lan với Tống Tân Dân trong quán.

“Kỳ thật tỉ lệ rụng lông của mèo trong quán chúng ta cũng xem như còn được, cũng chỉ có hai con mèo lông dài kia rụng hơi kịch liệt chút, mèo lông ngắn cũng còn tốt.” Nhìn meo tinh nhân nhàn nhã nên làm gì thì làm nấy như cũ trong quán trà, cửa hàng trưởng Lâm mới vừa thả đồ chải lông xuống xoa eo cảm thán, “Rụng lông trong nhà năm đầu tiên lúc chị mới nuôi Tuyết Hoa kia mới gọi là lợi hại, tràng diện kia so với mười mấy con mèo hiện tại này cộng lại còn đáng sợ hơn nhiều, bộ dáng mẹ chị phát hỏa với cả nhà lúc ấy đều nhớ rõ ràng, về sau lại phí một phen công phu thay đổi thực đơn cơm canh cho mèo thì Tuyết Hoa liền bớt rụng lông đi.”

Cơm mèo dinh dưỡng toàn diện, lại thêm công tác chải lông cần mẫn, xem như là công thức đơn giản để giảm rụng lông.

Đối với sự vất vả của đám quan xúc phân, đám mèo con là vẻ mặt đương nhiên.

(Bên này, còn có bên kia, đều cào hết! Chính là chỗ này, chải thêm hai lần!)

(Meo meo meo, thật thoải mái! Lại lần nữa Lan Lan!)

Đây là mèo tích cực mà chủ động nằm ngửa các kiểu, tùy ý xẻng phân coi nó là bánh rán mà lật qua lật lại lúc chải lông.

(Có chải cho hay không thì tùy thôi, dù sao lúc lông cọ lên ghế sô pha với trên quần áo chị đừng kêu bọn em là được.)

Đây là mèo cao lãnh – ta cứ nằm ở đấy, mi yêu chải thì chải, rụng lông thì đừng trách ta.

(Không cần cái lược này, đổi cái mảnh, cái kia chải sướng!)

(Dùng chút sức nữa nha, chị chải lọt chỗ mông mông này nè!)

(Bụng, bụng bên này cũng muốn!)

Đây là mèo Thái Hậu toàn bộ hành trình chỉ điểm giang sơn, chỉ ra chỗ nào cần phục vụ.

Lâm Lan: “……”

Mấy đứa chúng mi, quả nhiên đều không phụ cái danh chủ tử a, ngã!

Cũng may chải lông cho mèo đối với miêu nô mà nói cũng không tính là chuyện khổ sai, tần suất chải lông một ngày hai lần mọi người làm chính là vừa cười vừa nói.

Về sau Vương Giai Y tự mình mua một cái máy hút bụi hàng hiệu trên mạng, thay đầu hút chuyên dụng cho thú cưng là có thể trực tiếp dùng để hút mèo, phản ứng của chúng mèo đối với nó không đồng nhất, có siêu cấp thích, có đặc biệt chán ghét.

Có con lúc nghe thấy tiếng thì lập tức xáp qua, tỉ như chúng mèo thú cưng lấy Chinchilla cầm đầu; Nháy mắt chạy tứ tán cũng có, tỉ như chúng mèo hoang Mặc Mặc với Thân Sĩ lúc còn nhỏ đều ở ngoài dã ngoại.

Cửa hàng trưởng Lâm với nhân viên Tống: “……”

Đại tiểu thư, tiền lương một tháng này của cô còn chưa lấy tới đã tiêu hết tiền lương của gần hai tháng trước rồi hả.

Không quan tâm những người với mèo khác có cảm tưởng gì với cái này, dù sao đại tiểu thư với mèo yêu Chinchilla của cô ấy rất là hưởng thụ với cái này. Cái máy hút bụi kia đối với một người một mèo mà nói, đều là món đồ chơi thực dụng tuyệt đối sẽ không chán ghét trong ngắn hạn.

Sau khi đã giải quyết vấn đề lông mèo trên cơ bản, Lâm Lan cũng thả tầm mắt lên cái sân hẹp chỗ cửa sau. Trước đó khai trương là mùa đông, nơi này vẫn luôn ở trạng thái rét lạnh để đó người không đi mèo cũng không đi, hiện tại rốt cuộc có thể dùng rồi.

Sớm trước đó lúc trang hoàng trong quán trà đã liền làm hệ thống gió mới, thời tiết càng ngày càng ấm, hương vị trong quán vẫn làm cho người ta dễ chịu như cũ giống như lúc khai trương vậy. Vào lúc Lâm Lan mở rộng cánh cửa kính thông về phía sân hẹp, đối với chúng mèo mà nói là tựa như mở ra một thế giới mới vậy.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua trần nhà thủy tinh rọi thẳng xuống, không cần Lâm Lan hỏi han đám mèo, mấy nhóc con hơi lớn gan chút đã liền chủ động chạy ra ngoài, bắt đầu thử giải khóa mới của bản đồ mới.

Sàn nhà ghép bằng gỗ rất sạch sẽ, dưới lỗ thông gió đã cố ý làm tốt rồi sớm đã tản mất hương vị trang hoàng, chúng mèo cúi đầu ngửi ngửi cái mùi mới cách một cánh cửa này, có con đã muốn duỗi móng vuốt nhẹ nhàng cào cào trên đó—móng vuốt cắt qua, cũng không thể lưu lại vết tích.

Có con thì là dậm nhảy hai cái lên bàn ghế cùng làm bằng gỗ, ngẩng cái đầu nhỏ đứng ở chỗ cao dò xét nơi này.

“Oa, Lan Lan, đây là cỏ mèo sao?” Vương Giai Y cũng đi vào sân phát hiện một loạt vườn hoa hình chữ nhật trồng ở góc, dáng vẻ đại khái là dài 3 mét rộng nửa mét, trên đó không phải trồng hoa, mà là cỏ xanh biếc.

“Ừ, mới rải hạt giống một tuần trước, chị trồng 2 mét.” Lâm Lan cũng đi tới trước vườn hoa gật đầu nói, “Kỳ thật không chỉ thế, chị còn trồng một mét bạc hà mèo. Bây giờ còn chưa nảy mầm đâu, chờ hơn một tháng chúng liền có thể hút vào.”

“Phốc…… Hút?” Vương Giai Y bịt miệng lại, nghĩ tới tác dụng của bạc hà mèo với mèo, lúc lại nhìn về phía gần nửa đoạn đất đen trong vườn hoa kia thì mắt đều quỷ dị mà nheo lại, “Hề hề hề, em thích, đến lúc đó khẳng định chơi rất vui.”

Tống Tân Dân đứng ở cửa ra vào nghe tiếng cười dần dần biến thái kia của đồng nghiệp cũng bất đắc dĩ lắc đầu, có điều nghĩ kỹ một chút về cái cảnh chờ bạc hà mèo trưởng thành, một đám mèo tụ tập trong này với tư thế quyến rũ mà hút bạc hà, cũng không phải không thể hiểu được.

Chúng mèo quán trà chả hề biết gì về cuộc nói chuyện của nhân loại, lúc này không ít mèo đều vào vườn hoa bắt đầu gặm cỏ mèo, mùa thay lông mà, lông bình thường liếm vào bụng cũng tăng nhiều, ăn nhiều chút cỏ mèo tốt cho thân thể.

Mèo rừng Grey đang gặm cỏ mèo, lúc nó đang gặm cỏ thì mèo Nga xanh* Hôi Hôi cũng đến bên cạnh, vừa muốn tiến lên trước cỏ há mồm, một trảo của mèo rừng liền đè lên đầu nó không cho nó cắn.

*: về sau mình sẽ chỉnh lại về cái tên của bé Hôi Hôi này, sẽ gọi nó là mèo Nga xanh nhé, nó là một loại mèo lông ngắn.

“Meo oa ô oa ô……” (Của ta! Ta gặm xong mới đến phiên ngươi!)

Cửa hàng trưởng Lâm đang nói chuyện với các nhân viên lập tức liền nghe được cách nói mèo bá đạo kia của Grey, Lâm Lan nhướng mày, vừa định tiến lên, Mặc Mặc cách đó không xa vèo một cái chạy tới, móng vuốt đen nhỏ liền cho mèo rừng một bạt tai lên đầu.

“Meo ngao!” (Đồ ăn chia đều! Cỏ mèo cũng chia đều!)

Quy củ của quán trà, chúng mèo sớm đã quen thuộc, Lâm Lan cho đồ ăn sung túc lại công bằng, chúng mèo thấy căn bản không đáng đi trang đoạt với đồng loại. Lại thêm có cửa hàng trưởng Lâm tận tâm chỉ bảo, trước mặt người cho ăn quan trọng thì chúng mèo con thật tự nhiên mà quy quy củ củ. Cũng chỉ có mèo Grey mới tới là cứ luôn xuất hiện vài tình trạng không hợp đàn.

Kết quả của sợ hãi với không thân cận nhân loại, cũng không dung nhập tốt được với đàn mèo đã quen thuộc hòa mình với nhân loại, cảnh giác và thật tàn nhẫn mà so dũng khí thành thói là…… Chính là thường xuyên bị Mặc Mặc dạy làm mèo.

“Ha ha ha, Grey khi dễ mèo lại bị Mặc Mặc bắt được à.” Đại tiểu thư cười đến vui sướng khi người gặp họa ở một bên, cô nàng này bởi vì mãi không sờ được mèo rừng nên gần đây có chút vì yêu sinh hận, nhìn thấy Grey bị đánh còn có chút vui vẻ.

“Giờ nó hẳn là cũng xem như là tốt hơn nhiều rồi.” Tống Tân Dân nhìn mèo rừng nhỏ sau bị đánh sợ rồi không dám tranh đoạt nữa, có chút cảm thán, “Giờ ba người chúng ta cách người nó gần vậy mà nó cũng không có ý rời khỏi trốn đi.”

“Ừ, về sau sẽ càng ngày càng chuyển biến tốt.” Lâm Lan gật đầu phụ họa, xoay chuyển ánh mắt, lại thấy được Hôi Hôi rúc lại một góc.

Trước đó bởi vì bị mèo rừng áp chế nên chú mèo Nga xanh này không thể đến gặm cỏ mèo, dù cho về sau Mặc Mặc ra mặt cho nó thì Hôi Hôi cũng không dám tiến lên, chỉ là yên tĩnh chờ mèo rừng cắn xong tránh ra rồi mới có thể đi qua.

Lâm Lan không nhịn được đi lên trước, ôm chú mèo dáng gầy này vào trong lòng.

“Sao vậy? Bây giờ em muốn gặm cỏ cũng không sao nha, Grey không còn dám đánh em nữa.” Thuận lông cho Hôi Hôi, Lâm Lan ôn nhu an ủi.

Mèo con nâng đôi mắt vàng kim của nó lên, có chút ấm ức kêu to về phía Lâm Lan: “Meo ô……” (Em sợ)

Loại sinh vật là mèo đây xem như rất nhát gan, có đôi khi một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể dọa chúng nó xù lông, mà Hôi Hôi xem như là mèo nhát gan trong mèo.

Lâm Lan ngược lại không cảm thấy đây xem là nhát gan, tính cách Hôi Hôi phải nói là phi thường dịu ngoan. Bởi vì tính cách quá tốt nên nó cũng không nổi bật trong một đám mèo của quán trà, Chinchilla với mèo chân ngắn như Munchkin đây cũng dám không sợ gì cả mà đi đánh lộn với đồng loại, Lam Bảo Thạch cái con Ragdoll sức chiến đấu là không kia cũng dám ỷ vào sự sủng ái của Lâm Lan mà làm mưa làm gió, nhưng con mèo Nga xanh này không dám, nó chưa bao giờ gây chuyện, xem như là mèo thành thật chân chính trong đám mèo của quán trà.

“Không sao không sao, đừng sợ đừng sợ.” Lâm Lan xoa xoa cái đầu nhỏ của mèo lam, “Chị ở đây, không có mèo dám khi dễ em quá đáng. Em xem Grey chẳng phải là bị Mặc Mặc đánh sao.”

Hôi Hôi nằm trong lòng Lâm Lan, dù cho được an ủi như thế thì cảm xúc vẫn là hạ xuống, cỏ mèo cũng không muốn gặm.

“Lan Lan, em từng xem một vài tư liệu về mèo, nói là sức chiến đấu của mèo lam rất thấp đó, hình như chỉ là tốt hơn một chút so với mèo Ragdoll đi.” Vương Giai Y nhìn Hôi Hôi, không nhịn được nói một câu, “Hôi Hôi còn là một con mèo đực bị tuyệt dục, mèo đực vốn là không đánh lại mèo cái, còn bị tuyệt dục, càng không biết giận……”

May mà Hôi Hôi không nghe hiểu đại tiểu thư đang nói cái gì, bằng không đây là một dao lại một dao mà chọc xuống đi, bé mèo con đáng thương đều muốn hộc máu bỏ mình.

Lâm Lan bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy một cái, bế mèo ra khỏi sân hẹp, quay về trong quán.

Đúng lúc này, tiếng chuông ở cửa reo, có khách đến, các nhân viên không tán gẫu nữa, lập tức ai về chỗ nấy bắt đầu làm việc.

“A? Sân nhỏ phía sau mở ra rồi?”

Các khách uống trà vừa đến thì đều sinh ra hứng thú đối với bản đồ mới y như đám mèo, lập tức liền trực tiếp đi qua đánh giá khắp nơi.

“Lấy ánh sáng thật không tồi, còn rất thoáng khí!”

“Sơn tô trên tường rất đẹp nha, màu sắc thật thoải mái!”

“Mấy con mèo đó đang gặm cỏ gì thế? Chẳng lẽ đây chính là cỏ mèo trên mạng nói?”

“Mau xem, bên này còn đặt một cái bàn nhỏ! Ngồi bên này còn rất có tình thú nha.”

“Lão bản, trà nước trước đó đã gọi liền đưa tới bên này, hôm nay tôi liền ngồi đây!”

Nhìn nhìn, liền có người trực tiếp ngồi xuống chơi đùa bên kia, hình như khoảnh sân nhỏ giống như một căn phòng xinh đẹp khác vẫn là rất hấp dẫn người.

Khu vực chụp ảnh check-in mới đã mở khóa, các khách uống trà tự mình high lên, uống trà sờ mèo tạo dáng cái nào cũng không lọt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sân hẹp bên kia lại là một khu chụp ảnh đứng đầu.

Có các nhân viên đang chào hỏi, Lâm Lan liền không nhìn chằm chằm tình huống của quán nữa, lúc này cô đang an ủi chú mèo lam nhỏ cảm xúc đang ủ rà ủ rũ trong lòng đây.

Tựa hồ là do mèo rừng, lòng tự trọng của con mèo này bị nhục rồi.

“Meo ô……” (Lan Lan, hình như em cái gì cũng làm không xong. Mèo nơi này, một con em cũng không đánh lại, nếu không phải có chị ở đây, em khẳng định là luôn bị khi dễ.)

Lòng tự tin của Hôi Hôi sụt giảm nghiêm trọng, mèo thành thật thập phần bi quan đối với mình, rõ ràng là mèo cũ của quán trà, lại ngay cả con mèo mới tới cũng không có dũng khí đối kháng.

Ai nha, mèo con u buồn như thế thì không thể được, thân thể sẽ dễ dàng có vấn đề.

Cửa hàng trưởng Lâm tỏ vẻ cái này không thể xem như là không nhìn thấy.

“Hôi Hôi, chị chuyển một phim cho em xem một chút nhé?”

Lâm Lan một tay ôm mèo một tay cầm remote lên mở TV trên tường, chọn một bộ phim về động vật rất là xưa rồi là 《 Mèo chó đại chiến 》mà phát lên, sau đó cô tìm cái nệm mang theo mèo ngồi xuống đất.

“Hôi Hôi em xem, trong đó có một con mèo đặc công chính là dùng mèo Nga xanh đó nha.”

Hôi Hôi nghe thế ngẩng đầu, trên màn hình bởi vì Lâm Lan cố ý tua nhanh đến phân đoạn cốt truyện con mèo lông ngắn Nga đặc công kia trêu chọc cẩu cẩu nên một đôi mắt mèo đều trừng to.

“Em xem nó soái khí cỡ nào nha, Hôi Hôi em cùng một chủng tộc với nó, cũng có thể làm được.”

Cốt truyện vẫn cứ nhanh chóng phát ra, Lâm Lan cứ cho mèo nhìn cảnh tượng sinh động về con mèo lông ngắn Nga kia nhảy đi nhảy lại, đồng thời làm người kể chuyện về phim mà giảng rõ ràng cốt truyện đoạn ngắn này cho nó, mà Hôi Hôi cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với bộ phận kia y vậy, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

“Hôi Hôi, em xem lời kịch cuối cùng của nó soái cỡ nào nha, “Ta là mèo lông ngắn Nga, bề ngoài ta đáng yêu lại tâm ngoan thủ lạt.”, cực kỳ khốc, em khẳng định cũng được.” Kể đến đoạn con mèo Nga xanh kia xuống sân khấu, Lâm Lan vỗ vỗ đầu mèo, vẫn đang không ngừng cổ vũ.

Thẳng đến hết bộ phim, Lâm Lan đã tránh ra, tinh khí thần của toàn bộ mèo Hôi Hôi đã đều khôi phục lại, dáng người nó thẳng tắp mà ngồi trên nệm, đôi mắt thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm thân ảnh của mèo đặc công dừng lại trên màn hình, cái đuôi không ngừng vung qua vung lại.

Cuối cùng Hôi Hôi cúi đầu nhìn về phía móng vuốt nhỏ của mình.

“Meo……” (Ta là mèo Nga xanh.)

Móng vuốt nhỏ lông xù hơi dùng sức một chút, năm ngón nháy mắt lộ ra đệm thịt phấn hồng.

“Meo!” (bề ngoài ta đáng yêu, lại tâm ngoan thủ lạt!)