Chiều!

Hiện tại Từ Y Chi có chút mệt mỏi, đem quần áo mới vừa ủi xong vào phòng Văn Thiếu Kiệt rồi trở xuống ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua một lượt khắp mọi nơi. Từng ngõ ngách trong nhà bây giờ cô căn bản đã nắm được từng chỗ rõ ràng. 

Lầu một gồm phòng khách, đối diện với cửa lớn. Kế bên chính là phòng ăn bao gồm một quầy nhỏ để pha nước uống. Nếu từ phòng khách đi thẳng vào trong, có lối đi dẫn đến hai phòng bên trái và bên phải dành cho khách hoặc người làm. Từ Y Chi đã chiếm lấy một trong hai phòng ở bên phải. Mà Trước khi đi đến lối dẫn phòng dành cho khách, có cầu thang bên trái dẫn đến lầu hai. Trên lầu có lối ngang, có hai phòng bên trái là phòng ngủ Văn Thiếu Kiệt,  phòng bên tay phải là phòng làm việc của anh.

Thấy thời gian không còn sớm,  Từ Y Chi tranh thủ đi nấu ăn. Mẹ cô trước kia là một đầu bếp giỏi, cho nên những điều cô học được điều có thể áp dụng tốt.

Món cay?

Không sợ ăn nhiều sẽ hại dạ dày hay sao? Nghĩ là nghĩ như vậy, Từ Y Chi vẫn làm theo lời Văn Thiếu Kiệt, chỉ là, không biết anh ăn ở cấp độ mấy? Do dự một hồi, cô quyết định nấu bốn món, vị cay cấp độ ba là được.

__________________

Văn Thiếu Kiệt vẻ mặt như không hề có gì, thực chất trong lòng vô cùng bất mãn. Mỗi khiđến gần cha anh, ông luôn có một đạo lý ngàn năm không đổi, là hết nói đông tới nói tây, hết nói cô này xinh thì đến cô nọ đẹp. Ngoài vấn đề chọn đối tượng kết  hôn cho anh thì chẳng lẽ không còn gì để nói chuyện với nhau sao? À mà có, đó chính là chừng nào ông mới có cháu bồng, chừng nào mới chịu cho ông lên chức ông nội? Thật đau đầu anh mà.

Vừa bước vào cửa, một cỗ mùi thơm đậm đà cay nồng chen vào mũi Văn Thiếu Kiệt. Lúc trưa vì tranh cãi với cha mà anh chưa ăn bất cứ gì ngoài hai tô cháo buổi sáng. Hiện tại bị mùi hương kia hấp dẫn, anh nhanh chóng quên cảm giác khó chịu vừa rồi.

Từ Y Chi đem ra một tô canh để xuống, thấy cậu chủ vào thì lập tức cúi đầu đứng sang một bên. Văn Thiếu Kiệt đang đói bụng, không nói hai lời định đến bàn ngồi xuống ăn, chỉ làbỗng dưng bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo khiến anh có chút bối rối.

“Cậu…cậu chủ chưa rửa tay” Từ Y Chi có chút sợ hãi cúi đầu. Bởi vì cô thường bị mẹ nhắc nhở, nên trước khi ăn nhất định phải rửa tay. Mà hôm qua cùng sáng nay thấy Văn Thiếu Kiệt ăn không chịu rửa tay trước cô mới bạo dạn đề nghị rửa tay. Trong lòng chợt kinh sợ, không biết có làm cậu chủ kia tức giận?

Văn Thiếu Kiệt hơi bất ngờ, nhưng lại nhìn cô gái nói chuyện với mình mà cứ cúi đầu kia có chút bất mãn. Anh rất cao so với cô, mà cô cứ cúi đầu, khiến anh khó nhìn rõ biểu hiện trên mặt. Nhưng giọng nói kia vô cùng dễ nghe, hình như có chút sợ hãi? Cô bé này sợ anh sao?

Trên mặt Văn Thiếu Kiệt chợt mỉm cười mà tới anh cũng không phát hiện. Đi vào bếp xả nước rửa tay. Anh rửa rất nghiêm túc, sợ nếu không sạch, sẽ không được ăn cơm. Từ Y Chi ngước đôi mắt to đen nhìn dáng người cao to kia đi vào bếp rửa tay mà thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cậu chủ không tức giận, vì thói quen của cô suýt nữa làm cô sợ hãi.

Từ phòng bếp đi ra, Văn Thiếu Kiệt thấy cô gái nhỏ vẫn đứng một bên thì chau mày, không lẽ định đứng đó nhìn anh ăn sao? Như vậy rất khó nuốt.  Vì vậy anh bảo cô ngồi cùng ăn, côchỉ lắc đầu, anh hết cách đành ngồi xuống ăn.

Nhìn dĩa thịt màu đỏ kia rất bắt mắt. Mùi cay cay xông lên mũi khiến người ta muốn ăn ngay. Văn Thiếu Kiệt gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. A, đây là thịt bò, nhưng làm cách nào nó lại mềm mịn đến như vậy? Có vị mặn đậm đà, ngọt dịu nhẹ, thêm chút chua nhàn nhạt, nhất là vị cay,  đầu lưỡi tê tê hàm xúc. Hình như đây là lần đầu anh được ăn miếng thịt bò chế biến ngon đến vậy đó.

Cảm nhận một món xong, Văn Thiếu Kiệt gắp dĩa khác. Màu sắc xanh xanh vàng vàng, có lẽ món xào. Chấm nước chấm bỏ vào miệng nhai. Cảm giác tan giòn, mùi vị nước chấm vô cùng đặc sắc, béo mà không ngấy, thanh đậm vừa đủ.

Văn Thiếu Kiệt che giấu đi cảm xúc kinh ngạc trong mắt. Nếu đem tay nghề này ra phổ biến trong các nhà hàng, thì nhất định sẽ tạo nên nguồn tiêu thụ khổng lồ. Chỉ là, anh chưa bao giờ muốn đem mùi vị của những món ăn này cho người khác thưởng thức, mà chỉ muốn dành riêng cho mình. Và dường như, trong suy nghĩ đó, Văn Thiếu Kiệt không hề phát hiện sự chiếm hữu của bản thân.

Lại nhìn đến món thứ ba. Hình dạng như một cái bánh bao nhỏ, bề ngoài được bao bọc một lớp bột trong suốt, có thể nhìn thấu bên trong. Gắp lên, chấm vào chén nước sốt  kế bên bỏ vào miệng. Vỏ ngoài ngòn ngọt, bên trong có thịt mềm mịn đậm đà, hòa cùng nước sốt thì lại tạo nên một hương vị đầy đủ khác. Có thể nói,  tuy nhìn đơn giản nhưng không hề kém những món ăn giá trị khác.

Nếm thử ba món kia, Văn Thiếu Kiệt suýt nữa thốt lời khoa trương khen tặng. Nhưng rất tiếc, anh kềm chế cảm xúc mình rất khá. Ánh mắt lại nhìn tô canh còn lại trên bàn.

Nước canh trong suốt lóng lánh, có điều, sao chỉ có nước và một vài lá rau trôi lềnh bềnh để trang trí? Có phải đây là canh luộc hay không? Nghĩ như vậy, Văn Thiếu Kiệt lại hiếu kỳ cần muỗng lên húp một ngụm. Và sự thật khiến Văn Thiếu Kiệt không thể không thừa nhận, món canh này rất đặc biệt. Vị ngọt tự nhiên của cua rất nhẹ nhàng, tuy chỉ đơn giản vậy đủ để anh thấy hài lòng. Bữa cơm này, ăn không thua gì một bữa ăn thịnh soạn khác.