Từ sau sự kiện ấy, thế lực của Cố Tích Triều hoàn toàn rút khỏi khu vực này, nhân vật đứng đầu nơi đây đổi thành một nữ nhân – Đoạn Mi Nhi. Nghe tên, hẳn phải là một nữ tử ôn nhu như nước, nhìn thấy ảnh chụp, cũng đúng là một thủy mỹ nhân, chỉ tiếc bản thân cô ta không phải một nữ tử nhu nhược dễ đối phó như vậy.

“Thích sir, người của anh ngày ngày đến càn quét khu vực của tôi, là có ý gì?” Đoạn Mi Nhi đối mặt với các thành viên kiểm tra đột xuất trong tổ truy quét tội phạm, đuôi mày khóe mắt đều chọn lên, “Tôi là một người làm ăn đứng đắn, cảnh sát các anh ngày ngày tới đây đưa giấy chứng nhận cho khách của tôi xem, có phải là tôi cố ý tích cực chống đối với chủ trương kiến thiết kinh tế của đặc khu hành chính (Hongkong)?”

“Xin đừng hiểu lầm, Đoạn tiểu thư”. Thích Thiếu Thương một bên chỉ thị nhóm tổ viên tiếp tục kiểm tra, một bên chu toàn với Đoạn Mi Nhi, “Chúng tôi cũng chỉ là vâng mệnh làm việc thôi, ai chẳng muốn ngày ngày ngồi ở văn phòng a. Đoạn tiểu thư đã cống hiến rất nhiều cho đặc khu hành chính, là một người nộp thuế vĩ đại, chúng tôi vô cùng cảm kích tiểu thư”.

Hiển nhiên, Đoạn Mi Nhi đã xử lý qua tất cả các khâu, một tổ lớn đầy người của Thích Thiếu Thương cái gì cũng không tra ra được, bất quá không quan hệ, dù sao Đoạn Mi Nhi hôm nay cũng chẳng thể nào tiếp tục buôn bán được, hơn nữa câu lạc bộ đêm này cũng không phải nơi kiếm tiền chính của Đoạn Mi Nhi, cô ta kinh doanh lâu nhất chính là gái giang hồ. Còn phải xem tổ nhỏ bên Thôi Lược Thương tiến triển thế nào.

Trên đường quay về cảnh cục, Thích Thiếu Thương vẫn luôn miên man suy nghĩ. Anh nghĩ tới Cố Tích Triều, nghĩ đến biểu tình Cố Tích Triều khi nói oán hận ngành công nghiệp tình dục này, biểu tình kia, chắc chắn không phải giả dối, Thích Thiếu Thương có thể nhìn ra trong mắt y sự căm thù đến xương tủy. Quay đầu ngẫm lại, quả thật không có tư liệu gì chứng tỏ Cố Tích Triều từng kinh doanh qua loại này, có lẽ đây là một ông trùm xã hội đen còn có chút lương tâm đi? Ngược lại với y, Đoạn Mi Nhi kia vô cùng kỳ quái, Thích Thiếu Thương không thể lý giải nổi cô ta thân là một nữ nhân, sao lại có thể đem thân thể nữ nhân ra làm một công cụ phát tài được?

Thích Thiếu Thương quyết định tạm thời không thèm nghĩ đến mấy vấn đề này nữa, anh đã tan tầm, hiện tại chỉ cần nghĩ về tiểu Cố của anh thôi.

Sau khi trải qua tai nạn giao thông, Thích Thiếu Thương rốt cuộc cũng ý thức được mạng sống của mình không hề cứng rắn đến vậy, anh còn có người anh muốn bảo hộ, cho nên anh phải đủ cường, cường đến mức có thể bảo hộ tiểu Cố và chính bản thân anh. Còn sống, mới có tương lai.

Khi về đến nhà, tiểu Cố đang chăm chú vẽ một bức tranh, Thích Thiếu Thương trở về cũng không khiến cậu chú ý.

Trong bức tranh của cậu là Cố Tích Triều. Đôi mày kiếm hơi nhướng lên, nụ cười trào phúng, và một đôi mắt đau thương. Thích Thiếu Thương hoài nghi Cố Tích Triều liệu có thật là có biểu tình thương cảm như vậy hay không, trong ấn tượng của anh, Cố Tích Triều tịch mịch nhưng không thương tâm.

Trong lĩnh vực hội họa và âm nhạc, không thể nghi ngờ, tiểu Cố chính là một thiên tài, mà phần lớn những tác phẩm của thiên tài, thế nhân không thể lý giải nổi, bởi chúng là sự thăng hoa của nghệ thuật, sự thăng hoa ấy khiến chúng càng thêm chân thật, hoặc là, càng thêm hư ảo. Thích Thiếu Thương yêu quý những tác phẩm nghệ thuật ấy, dù cho cuộc sống của anh và nghệ thuật quả thực chẳng chút liên quan.

Thích Thiếu Thương không phải người chết, nên sau vài ba lần tiếp xúc với Cố Tích Triều, anh có thể cảm giác được Cố Tích Triều thích anh, anh cũng biết Cố Tích Triều không phải cố ý tiếp cận anh, mà anh, cũng có thể đem đủ loại hành vi của Cố Tích Triều lý giải là vì y truy mình. Chính là, Thích Thiếu Thương thích tiểu Cố.

Thích Thiếu Thương đi đến sau lưng tiểu Cố, cầm tay cậu, bỏ cây bút vẽ xuống, sau đó gắt gao ôm cậu thật chặt vào lòng. Thích Thiếu Thương cảm thấy rất hoang mang, tình cảm của anh đối với tiểu Cố chưa bao giờ thay đổi, nhưng khi đối mặt với Cố Tích Triều, anh cũng chẳng thể nào thờ ơ. Bất quá, như vậy thì đã sao? Người anh muốn bảo hộ cũng chỉ có mình tiểu Cố, cho dù Cố Tích Triều có giống hệt tiểu Cố, cho dù Cố Tích Triều so với tiểu Cố cái gì cũng tốt hơn, cho dù Cố Tích Triều có thể đáp lại tình cảm của anh, nhưng là, y không phải tiểu Cố.

Giống như một tác phầm nghệ thuật chân chính không thể thay thế, mỗi con người cũng vậy, đều là độc nhất vô nhị. Người anh yêu không phải Cố Tích Triều. Như vậy, vì cái gì giờ phút này ý thức được điểm này, anh lại cảm thấy đau lòng đây?

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hôn lên môi tiểu Cố, sau đó giật mình lùi lại phía sau. Tiểu Cố nhìn về phía anh, trong mắt không có kinh ngạc và nghi hoặc. Tiểu Cố thực bình tĩnh, nhẹ nhàng nhu mi tâm của Thích Thiếu Thương, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn anh an ủi, “Không cần khổ sở, tôi ở bên cạnh anh”.

***

Mọi thứ ánh sáng trên đời này dường như đều khiến người ta có cảm giác cô quạnh!

Cố Tích Triều vuốt ve những đường hoa văn trên chiếc tẩu thuốc. Y đã bắt đầu tiếp xúc với chúng từ mấy trăm năm trước, dù cho đến nay nó đã phát triển thành rất nhiều chủng loại, nhưng Cố Tích Triều vẫn thích nhất chiếc tẩu thuốc Phúc Kiến này.

Trên cái thế giới vốn không gì có thể thương tổn đến thân thể của y này, hiển nhiên thuốc phiện cũng không thể. Cho nên, thuốc phiện đối với Cố Tích Triều chỉ là một thứ đơn thuần tốt, nó khiến y thấy ấm áp, nó khiến y cảm nhận được độ ấm của Thích Thiếu Thương, nó khiến Cố Tích Triều cảm thấy dường như một khắc trước thôi y còn nghe thấy hô hấp của Thích Thiếu Thương, thấy hắn ôn nhu và đầy yêu thương nhìn y, nó an ủi y trong suốt bao nhiêu năm cô độc trên cõi đời này chờ đợi Thích Thiếu Thương trở lại.

Sống càng lâu, những thứ muốn theo đuổi trên đời này lại càng ít. Cố Tích Triều chưa bao giờ tuyệt vọng, đơn giản bởi vì với y mà nói, tuyệt vọng không phải là không có hi vọng, mà là đã buông tha hi vọng. Cố Tích Triều sẽ không buông Thích Thiếu Thương ra nữa, cũng như mấy trăm năm trước Thích Thiếu Thương không bao giờ buông y, thì hiện tại, y tuyệt không buông Thích Thiếu Thương. Dù cho vật đổi sao dời, trải qua mấy trăm năm thương hải tang điền, Cố Tích Triều vẫn không tuyệt vọng, y chỉ sống trong tịch mịch và bàng hoàng mà chờ đợi Thích Thiếu Thương.

Mấy trăm năm dài lê thê này đã làm cho Cố Tích Triều hiểu được một việc: yêu một người có thể trả giá, hận một người có thể kiên trì, tưởng niệm một người có thể say mê, đuổi theo một người có thể hy sinh, chờ đợi một người có thể nhẫn nại, nhưng tất cả thủy chung cũng đều hữu hạn. Mà, y cảm thấy bản thân đã sắp đến cực hạn mất rồi.

“Đúng vậy sao… Đoạn Mi Nhi gặp Thích Thiếu Thương…” Cố Tích Triều chậm rãi nói, “Ta đã biết… Cám ơn ngươi, Bạch tiên sinh, hy vọng chúng ta sau này hợp tác khoái trá”. Cố Tích Triều vươn tay về phía ông trùm vũ khí của Hongkong – Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi cũng vươn tay ra bắt tay y, “Không cần khách khí, hợp tác khoái trá”.

Chuyển thế, luân hồi… là từ ngữ kỳ diệu cỡ nào a…

Chờ đợi mấy trăm năm, biết bao thế hệ người lại lấy đúng thân phận chính tà ngày đó tụ tập lại nơi này.

Sáng tối cũng đã được định trước cả rồi sao?

Như vậy, kiếp trước kiếp này, người nào mới là chân thật? Người nào lại chỉ là ảnh ngược mà thôi?

Rồi lại chuyển thế, lại luân hồi, biết đến nơi nào mới là cùng là tận?