Thường thì những ngày cuối tuần Giang Hiểu Văn phải ngủ tới 11 giờ mới dậy, nhưng hôm nay vì có chuyện vui nên 7 giờ cô đã thức dậy.

Giang Hiểu Văn ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ xem nên mặc quần áo gì? Sau đó cô quyết đinh sẽ mặc quần yếm.

Thường ngày cô đều mặc đồng phục học sinh, với lại tính cách của Giang Hiểu Văn vốn tuỳ tiện, chưa bao giờ thích mặc váy.

Chiếc váy duy nhất của cô là được Giang Thời Dạ tặng hôm sinh nhật 16 tuổi vào năm ngoái, nhưng cô cũng chưa từng mặc nó.

Giang Hiểu Văn trắng hơn so với anh trai mình, thực tế thì cô thuộc dạng dễ nhìn, nếu nhìn kỹ thì cũng rất xinh, nhưng cũng là người không bao giờ biết trang điểm là gì.

Sau khi chuẩn bị xong hết, Giang Hiểu Văn liền đi gọi Giang Thời Dạ dậy, anh trai cô hiển nhiên vẫn còn đang ngủ .

Giang Hiểu Văn gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng trả lời, cô liền gõ cửa không ngừng, cuối cùng bên trong vang lên đến tiếng chửi bới.

" Anh , dậy ăn sáng đi! Hôm nay có trận đấu bóng rổ, anh đừng đến trễ, dậy nhanh lên! "

Người bên trong hét lên: " Biết rồi, đừng thúc dục nữa! "

Trên bàn ăn, Giang Hiểu Văn vừa ăn sáng vừa ngâm nga.

Mẹ Giang thấy vậy hỏi Giang Hiểu Văn: " Tiểu Văn , hôm nay sao con vui thế? "

Cha Giang cũng hỏi Giang Thời Dạ đã xảy ra chuyện gì.

Giang Hiểu Văn còn chưa kịp trả lời , thì Giang Thời Dạ đã nói, " Em ấy á, giờ đang là mùa xuân mà! Mùa xuân thì hoa đào nở !! "

Giang Hiểu Văn dẫm lên chân Giang Thời Dạ dưới bàn ăn, giải thích : " Ba mẹ đừng nghe lời nói bậy bạ của anh trai. Hôm nay con có hẹn với Cố Từ và Từ Thanh Thanh đến xem anh trai thi đẫu bóng rổ. "

Mẹ Giang nghe xong nói với Giang Thời Dạ, " Thời Dạ! Năm con đã học 12, sang năm là phải thi đại học rồi. Con chơi bóng phải chú ý an toàn không được để bị thương nghe không! "

Giang Thời Dạ gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng nói: " Dạ , con biết rồi , mẹ đừng lo! "

Ăn cơm xong, bố Giang bất ngờ nói với hai anh em là, " Ba mẹ phải về quê một tuần, đi thăm  ông bà nội hai đứa. Thời Dạ, con dậy sớm một chút gọi em gái con dậy, đừng để đi học trễ nha! "

Giang Thời Dạ trả lời cho có lệ, " Vâng , con biết rồi. "

---

Đúng 11 giờ, Giang Hiểu Văn đầu tiên là đi gặp Từ Thanh Thanh và Cố Từ, sau đó cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi mua đồ. Trong cửa hàng tiện lợi, Giang Hiểu Văn không biết mua cái gì , loay hoay một hồi lâu thì nhìn thấy Từ Thanh Thanh đi tới, hỏi : " Thanh Thanh, mình cần mua cái gì, mình không biết mua cái gì hết! "

Từ Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, " A đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho anh trai hỏi xem sau khi chơi bóng xong bọn con trai thích uống gì, ăn gì. "

" Ừ ha, đầu mình sao vậy ta, thật ngu mà! "

Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Thời Dạ. Sau một hai hồi chuông liền nghe được, " Gì vậy! "

" Anh, nam sinh đánh bóng xong thì muốn uống gì, ăn gì ? "

" Ưmmmm.....nếu là anh thì nhu cầu không cao, chỉ cần mua cho anh soda và sôcôla ! Thêm khăn giấy nữa là được! " Nói xong liền nghe được tiếng cười bên kia điện thoại.

" Mẹ kiếp , dựa vào anh á , em chỉ mua cho Vu Diệc Bạch thôi, anh thì đứng nhìn đi! "

Không đợi Giang Thời Dạ nói chuyện, Giang Hiểu Văn đã cúp điện thoại.

Từ Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn Giang Hiểu Văn đã cúp điện thoại , " Thế nào? Anh trai cậu nói cái gì? "

Giang Hiểu Văn cất điện thoại, bất lực nói: " Đ ừng trông cậy vào anh ấy, anh ấy chỉ biết nói anh ấy muốn gì thôi. "

" Không sao, đa số con trai đều giống nhau , cậu cứ mua y vậy là được! " Từ Thanh Thanh gãi đầu nói.

Giang Hiểu Văn nhún vai, " Đành vậy thôi! Ủa mà Cố Từ đâu? "

" Hiểu Văn, mình ở đây nè! " Nhìn thấy Cố Từ đi tới còn cầm rất nhiều đồ ăn vặt.

" Trời ạ, tiểu mập , cậu đi xem bóng rổ hay là tham gia thi đấu ăn uống? Lấy gì mà nhiều đồ ăn vậy. " Khương Hiểu Văn giơ tay đỡ trán.

Cố Từ cầm một gói khoai tây chiên bỏ vào giỏ đồ rồi nói : " Nếu không phải là ở nhà chán quá, mình thật sự không muốn đi đâu, nếu không có đồ ăn mình chắc chắn sẽ ngủ gục mất! "

Từ Thanh Thanh cũng đồng ý với những gì Cố Từ nói, cô choàng tay qua vai cậu: " Tiểu mập nói không sai. Cậu đi xem vì người trong lòng của cậu chơi bóng rổ ở đó , thế nên cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán. Mình và tiểu mập chỉ là đi xem cùng cậu thôi. "

" Được , được rồi , mua đi! Mình đi lấy soda và sôcôla." Nghe Giang Hiểu Văn nói như vậy hai mắt bọn họ liền sáng lên.

Ba người đến nhà thi đấu Giang Thành lúc 12h30 thì đã chật kín người, may là anh trai cô vẫn còn lương tâm để dành cho bọn cô ngồi ở hàng ghế đầu.

Ngay khi cả ba người vừa ngồi xuống, Giang Hiểu Văn đã nhìn thấy Vu Diệc Bạch đang mặc bộ đồ thể thao áo số 11. Cô thầm nghĩ: " Đẹp trai quá đi mất! Thật khó dời mắt mà! " Hai thánh ăn bên cạnh bắt đầu điên cuồng ăn uống.

Trận đấu chính thức bắt đầu. Là tiền đạo của đội , Vu Diệc Bạch là người quan trọng để ghi bàn cho đội, còn Giang Thời Dạ là người hậu vệ.

Sau hiệp hai, có 15 phút nghỉ ngơi.

Giang Hiểu Văn nhìn lên bảng điểm bên ngoài sân, 11:17.

Mặc dù trường trung học cơ sở số 1 G iang Thành dẫn trước nhưng điểm số của hai đội  cũng không cách biệt nhiều lắm.

Thi đấu tiếp tục, Giang Hiểu Văn dõi theo mọi cử động của Vu Diệc Bạch vì sợ anh sẽ vô tình bị thương.

Chỉ còn 22 giây trước khi trận đấu kết thúc , điểm số của Trường Trung học Cơ s số 1 Giang Thành và Trường Trung học Cơ sở số 2 Giang Thành lại hòa nhau! Mọi người trên sân trở nên căng thẳng vì bóng đang nằm trong tay Vu Diệc Bạch.

Vu Diệc Bạch bắt đầu lấy đà nhảy lên, hai tay dùng hết sức lực ném quả bóng vào rổ , mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào quả bóng.

Giang Hiểu Văn chắp tay cầu nguyệnn, nhắm mắt lại, " Vào vào vào !!! "

Khi cô mở mắt ra , nghe thấy tiếng reo hò , quả nhiên bóng đã vào rổ! Được 3 điểm!

Giang Hiểu Văn vui mừng nhảy lên! Cô nhìn về phía Vu Diệc Bạch, anh vẫn rất bình tĩnh, tựa như đã đoán trước được kết quả.

Khi nhìn đến anh trai mình trong khu vực nghỉ ngơi ra hiệu ý nói cô nhanh đi qua, cô lại bắt đầu khẩn trương! Tay bất giác đổ mồ hôi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô có người mình thích, và cũng là lần đầu tiên tặng đồ cho người mình thích!

Từ Thanh Thanh và Cố Từ nhìn ra sự căng thẳng của cô liền bước tới động viên: " Ai da, can đảm lên, lại không phải kêu cậu hôn anh ấy. Tặng đồ thôi mà!" Cả hai đồng thanh.

" Chờ ... Chờ một chút, mình run quá ! Nếu anh ấy không nhận thì sao? "

Cố Từ vỗ ngực nói: " Mặc dù anh ấy cao 1m90 , mình cũng không kém nha 1m84. Hơn nữa mình so với anh ấy còn mập hơn. Nếu anh ấy cự tuyệt cậu , mình hứa sẽ thu thập anh ấy cho cậu! "

" Bỏ đi , mình sợ cậu là người bị đánh á! " Giang Hiểu Văn cười cười.

Sau đó chậm rãi đi tới chỗ Giang Thời Dạ đưa đồ cho anh. Giang Thời Dạ nhìn Giang Hiểu Văn với ánh mắt khing bỉ, vừa nói vừa bật lon nước ngọt, " Dũng khí thường ngày ở đâu rồi? "

" Mẹ kiếp, cái này có thể giống nhau sao?"

Giang Hiểu Văn đang muốn nói gì đó thì thấy Vu Diệc Bạch xách ba lô Nike đi ra ngoài. Cô nôn nóng, " Em phải làm sao đây, anh ấy đi rồi. "

" Còn làm gì nữa? Mau đuổi theo ! Em gái ngốc nghếch của tôi à! " Giang Thời Dạ nói rồi đẩy đẩy Giang Hiểu Văn.

" Bỏ đi , từ chối thì từ chối , không nhận thì tiếp tục đưa !! Crush ! " Nói xong lập tức đứng dậy đuổi theo.