Anh đã xóa hết phương thức liên hệ và số điện thoại của đối phương ngay từ hôm chia tay.

Người như anh chẳng biết nên lấy gì ra làm ưu điểm, lại còn xấu tính, chỉ được cái làm gì cũng dứt khoát, đã chia tay là không níu kéo.

Anh đá bay Thạch Dạng ra khỏi dòng suy nghĩ, gắp một miếng thịt cay Tứ Xuyên lên ăn, mở anime lên, nhắn tin cho cậu con trai vừa âm thầm làm việc tốt kia: “Về tới trường rồi?”

Tát Tân Địch trả lời trong nháy mắt, dường như cậu ấy vẫn luôn để mắt đến điện thoại: “Mình vừa về tới ký túc, cậu ăn chưa?”

Khúc Miên mỉm cười, chụp ảnh bàn ăn gửi cậu: “Ngon lắm.”

Tâm trạng bức bối của cậu suốt dọc đường bỗng bay biến, về tới ký túc còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng đứng tựa cửa nhắn tin: “Vậy thì tốt quá, mình còn cố ý nếm thử xem quán đó có món nào ngon rồi mới mua cho cậu mà.”

Khúc Miên: “???”

Khúc Miên: “Nếm?”

Lúc gọi món được nếm thử à?

Tát Tân Địch: “Ừ, lúc mình đến thì có một nhà đang ăn cơm ở đó, mình không biết món nào ngon nên ngồi xuống ăn chung với họ luôn, mình thấy mấy món này là ngon nhất.”

Khúc Miên: “… Cậu quen người ta không?”

Tát Tân Địch cây ngay không sợ chết đứng: “Mình trò chuyện với họ đôi câu là quen ngay ấy mà.”

Khúc Miên: …

Khúc Miên cười đau cả bụng với cậu.

Anh miễn cưỡng uống một ngụm nước, gõ chữ: “Cậu đỉnh thật đấy.”

Cậu ấy là thế, dường như không có khái niệm nào gọi là xa lạ hay thân quen, thế nên mới có chuyện ăn ké cơm nhà người ta như vậy.

Tát Tân Địch tủm tỉm, nói: “Có gì đâu mà, sau này cậu muốn ăn gì cứ để mình mua cho, nhìn cậu gầy chưa kìa.”

Thật ra Khúc Miên không tính là gầy, vì học múa nên anh phải giữ dáng sao cho cân đối, nhưng dưới con mắt của một sinh viên tráng kiện học trường Thể dục như cậu ấy thì đúng là gầy thật.

Khúc Miên: “Cậu ăn chưa?”

Tát Tân Địch: “Mình chưa, lát mình đặt trên mạng.”

Bạn cùng phòng cậu vẫn chưa về, cũng không rõ tối nay có về hay không, nên là cậu đành ăn một mình.

Khúc Miên: “Cậu muốn ăn gì?

Mắt Tát Tân Địch sáng quắc, hồi hộp hỏi: “Sao thế?”

Khúc Miên bắt chước cậu: “Chẳng sao cả.”*

Tát Tân Địch: “Ăn đùi gà, hôm nay bạn cùng phòng cứ hò nhau đi ăn cơm Tây làm mình buồn thúi ruột, ăn vậy sao mà no, mà mình thì ngại không dám nói thật.”

Khúc Miên: “Đưa số điện thoại với địa chỉ cho mình.”

Tát Tân Địch:!!!

Cậu chụp ảnh màn hình gửi cho Châu Huân xem, kích động nhắn: “Chời má, Khúc Miên để ý tôi rồi này, anh ấy còn định mua đùi gà cho tôi nữa.”

Châu Huân cũng mừng thay cậu, hỏi: “Thế giờ quan hệ của hai ông thế nào rồi?”

Tát Tân Địch: “Anh ấy bảo có thể làm bạn!”

Châu Huân: “…”

Châu Huân: “Ông đồng ý?”

Tát Tân Địch: “Tất nhiên là đồng ý chứ, có thể nói chuyện với anh ấy là tôi đã mừng muốn xỉu.”

Châu Huân: “…”

Châu Huân bối rối nhắn lại cậu: “Tôi cũng chịu ông luôn.”

Chắc IQ của Tát Tân Địch đều dùng để đổi lấy nhan sắc cả rồi.

Tuyết rơi suốt đêm, sáng hôm nay bắt đầu tan chảy khiến sân trường trở nên trơn trượt.

Hoa ngọc lan hòa cùng màu tuyết trắng, cảnh tượng đẹp vô cùng.

Tát Tân Địch vừa ra khỏi sân tập là lại theo phản xạ kiểm tra điện thoại.

Khúc Miên không nhắn tin cho cậu, nhưng anh đăng một trạng thái lên dòng thời gian, đính kèm rất nhiều ảnh chụp anh mặc Hán phục lúc đi công viên hoa anh đào.

Vu Đào đang nói chuyện với cậu, đợi mãi chẳng thấy cậu trả lời, quay lại nhìn mới thấy cậu đang đứng sựng giữa đường xem điện thoại, không rõ đứng lại từ bao giờ.

Vu Đào đành lùi lại, ngó thử điện thoại cậu thì thấy trên màn hình là ảnh chụp một người con trai đang mặc Hán phục, anh nhìn mãi cũng không thấy có gì bất thường, khó hiểu hỏi cậu: “Em sao đấy?”

Tát Tân Địch bình tĩnh cất điện thoại, hỏi anh: “Anh biết mấy đồ như này mua ở đâu không?”

Vu Đào: …

Vu Đào: “Hở?”

Lần đầu cậu gặp Khúc Miên, anh cũng mặc bộ đồ giống vậy.

Hồi đó cậu không biết gì cả, về sau mỗi khi nhớ tới anh mới trộm đi tra xem ngày đó anh mặc cái gì, cảm thấy dường như người mẫu nào mặc Hán phục cũng không đẹp bằng anh.

Cậu gọi xe taxi, bấm thích bài viết đó, sau đó để lại bình luận: “Đẹp ghê, nhìn mê quá.”

Lúc cậu xuống xe anh mới trả lời, chỉ là một dấu “?”.

Tát Tân Địch suy tư, không biết nên mở lời bằng chuyện gì thì Khúc Miên đã nhắn tin: “Mình vừa tan học.”

Tát Tân Địch: “Mệt không?”

Khúc Miên: “Cũng tạm, mình ngủ hết nửa tiết.”

Lén ngủ trong giờ? Nhất định là vô cùng đáng yêu.

Tát Tân Địch thử tưởng tượng dáng vẻ anh khi ngủ, tim lại rộn nhịp, cậu cười đáp: “Chiều cậu phải đi học không?”

Khúc Miên: “Có.”

Tát Tân Địch: “Thế chiều mình đi học với cậu.”

Khúc Miên: “…”

Khúc Miên dựa vào lan can, cười đáp: “Cậu học ít môn?”

Tát Tân Địch: “…”

Tát Tân Địch: “Cũng nhiều.”

Chiều nay cậu còn phải đi tập với đội.

Cậu gửi tin nhắn âm thanh cho anh: “Vậy mấy giờ cậu tan học, có thể đợi mình một lát không? Mình có thứ muốn đưa cho cậu.”

Khúc Miên: “?”

Tát Tân Địch ấn giữ nút ghi âm, giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Cậu mà không đợi là mình gửi về tận nhà đấy.”

Khúc Miên: “…”

Anh nhìn cặp sách của mình, anh cũng muốn đi gặp Tát Tân Địch, tối qua cậu ấy đưa anh về, còn mua đồ ăn tối cho anh, anh cũng nên cảm ơn cậu chút gì mới phải.

Khúc Miên: “Năm rưỡi mình sang trường cậu.”

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tim cậu đập bình bịch trong lồ ng ngực, vội hỏi: “Cậu tới tìm mình đấy ư?”

Khúc Miên: “…”

Chứ sao? Anh cũng đâu quen ai khác học trường Thể dục.

Tát Tân Địch: “Cậu chờ mình ở nhà tập nhé.”

Tát Tân Địch: “Mà không, nhà tập không cho người ngoài trường vào, cậu đợi mình ở cửa vậy.”

Tát Tân Địch: “Đến thì nhắn tin báo mình.”

Khúc Miên: …

Cậu ấy nhiệt tình quá, khiến anh không biết nói gì cho phải.

Quà đáp lễ của anh hình như hơi… có lệ?

Tát Tân Địch đã tìm hiểu nhưng cũng chỉ biết mỗi cái tên, cậu hoàn toàn không hiểu gì về Hán phục, lên mạng tra thử thấy có cửa hàng được mọi người đánh giá cao, liền tiêu hai trăm tệ bắt taxi đến đó.

Giờ cậu đang đứng trước một căn phòng “nồng đượm tiên khí”, có hơi lúng túng.

Một anh nhân viên mặc Hán phục đến gần cậu, nhiệt tình hỏi: “Cậu muốn chọn Hán phục kiểu dáng thế nào?”

Tát Tân Địch nhìn khắp phòng, hỏi: “Chỗ anh bộ nào đẹp nhất?”

Anh nhân viên ngây người, cái cậu mặc toàn đồ rẻ tiền trên Taobao này là đại gia?

Anh mỉm cười đầy chuyên nghiệp: “Bộ đó đắt lắm, cậu xem thử những bộ ở đây có vừa ý cậu không?“

Tát Tân Địch: …

Tát Tân Địch nổi quạu: “Sao anh lắm lời thế nhở, ki bo thế thì mua được cái gì cho vợ?”

Nhân viên: …

Thế rồi sau đó, anh chứng kiến cậu con trai mặc toàn đồ rẻ tiền trên Taobao này rút ra một tấm thẻ đen, mua đứt bộ Hán phục mới nhất của cửa hàng, cả quá trình còn xụ mặt không vui.

Tát Tân Địch cau mày: “Sao mới tốn có nhiêu đây? Anh chắc đây là bộ xịn nhất rồi chứ?”

Anh nhân viên: “… Vâng.”

Tát Tân Địch cau mày nghĩ ngợi một lát rồi mới xách túi rời cửa hàng, miệng còn lầm bầm: “Mua thêm mấy bộ nữa vậy, mình còn chẳng biết anh ấy có thích hay không.”

Nhân viên: …

Anh khinh bỉ nhìn theo bóng lưng vị khách đẹp trai vừa rời đi.

Hứ! Đại gia thích vung tiền có khác, chả biết cái miẹ gì mà dám chê cửa hàng mình.

Buổi chiều bắt đầu tập luyện, cậu bị huấn luyện viên mắng cho một trận.

Bởi vì lúc huấn luyện viên đi ngang qua, chợt ngửi thấy mùi nước hoa trên người cậu.

Huấn luyện viên đạp cậu một phát, mắng: “Tiên sư bố nhà anh, tí nữa chạy toàn mồ hôi mà còn xịt nước hoa, thối anh tự đi mà ngửi nhé.”

Vì thế dưới ánh mắt vui mừng khi thấy cậu gặp nạn của chúng bạn, cậu phải đi tắm qua một lượt, kiểu tóc cậu chỉnh cho vào nếp cũng theo đó mà mất tiêu luôn.

Lúc quay lại đi qua chỗ huấn luyện viên, cậu vẫn còn ấm ức, lầu bầu với thầy: “Người yêu em mà chạy mất là tại thầy đấy nhé.”

Huấn luyện viên đạp cậu phát nữa, lúc này cậu mới nghiêm chỉnh vào sân.

Buổi chiều hôm ấy cậu cực kỳ hào hứng, phát huy toàn bộ thực lực của mình, hành cho đồng đội cậu đến là khốn khổ.

Lúc chuẩn bị kết thúc buổi tập, huấn luyện viên giữ cậu lại, dặn dò: “Đội tuyển quốc gia đang gọi người, thầy đã gửi tư liệu về anh cho họ, anh tính làm sao cho thầy được nở mày nở mặt thì làm.”

Tát Tân Địch cảm thấy hôm nay đúng là một ngày may mắn của cậu, bởi giấc mộng hằng ấp ủ nay đã thấy manh nha, tình đơn phương đã bấy lâu nay cũng có hy vọng.

Thâm tâm cậu còn ngầm so đo với bạn trai trước của Khúc Miên, anh ta là thành viên đội tuyển cấp tỉnh, cậu mà trở thành thành viên chính thức của tuyển quốc gia là có thể đè đầu anh ta xuống rồi.

Cậu hớn hở ra mặt, ôm chầm lấy thầy rồi vắt chân lên chạy biến.

Huấn luyện viên: …

Huấn luyện viên vờ dè bỉu phủi vạt áo, cười lớn mắng cậu: “Vội đi đầu thai à anh kia, tôi còn chưa nói hết mà!”

Vu Đào đang đợi cậu ở phòng thay đồ, cũng đoán được phần nào lý do thầy giữ cậu lại, anh vỗ vai Tát Tân Địch, nói: “Lên tuyển rồi đừng quên anh em đấy.”

Tát Tân Địch khoác vội áo khoác: “Đâu mà, đừng nói thế.”

Vu Đào: “Đi căng-tin không?”

Tát Tân Địch: “Thôi anh, em về ký túc đã, lâu lâu mới đẹp trai được một bữa mà bị ông thầy làm cho hỏng hết cả.”

Vu Đào ngạc nhiên hỏi: “… Em đi hẹn hò?”

Tát Tân Địch cười toe, khoe hàm răng trắng bóc: “Còn chưa biết có hẹn được không, lát nữa anh ấy tới tìm em.” Nói xong lại chạy vù đi.

Vu Đào đuổi theo cậu, cũng băng qua sân tập hướng về phía cửa ra vào: “Là cô gái xinh đẹp nào khiến em tôi phải ra sức theo đuổi thế?”

Tát Tân Địch: “Anh bảo gì cơ?”

Vu Đào gắng sức chạy nhanh hơn nữa mới đuổi kịp cậu: “Em chạy chậm thôi, giờ mới 5 giờ.”

Tát Tân Địch ôm lấy quả bóng, tự thấy vậy là đương nhiên: “Thì em phải chuẩn bị nữa chứ! Quà cáp các thứ còn để ở phòng ngủ kìa.”

Hai người vừa chạy vừa nói chuyện, cứ vậy mà ra khỏi nhà tập.

Ráng chiều nhuộm hồng cả vùng trời, cây hoa anh đào trồng trên lối vào phòng tập ngọt ngào khoe sắc, dưới gốc cây đất bùn ẩm ướt, trên mặt đất vẫn còn lác đác vài đụn tuyết chưa tan, cánh hoa đào lấm tấm trong tuyết trắng.

Cậu thoáng nhìn về phía cây anh đào, chợt bắt gặp một bóng dáng thân quen.

Đây là mơ chăng, cậu ngỡ ngàng.

Hết chương 6

Chú thích:

1. Mắt Tát Tân Địch sáng quắc, hồi hộp hỏi: “Sao thế?”

Khúc Miên bắt chước cậu: “Chẳng sao cả.”*

Nguyên gốc là “咋了?”, bình thường tiếng phổ thông sẽ là “怎么了”, khi nhắn tin mới hay ghi tắt thành “咋”, người Đông Bắc (và một số địa phương khác) nói là 咋 ngay trong giao tiếp bình thường luôn, nên ở đây Khúc Miên mới bắt chước trêu cậu, anh trả lời là 没咋.

Gom từ này vào làm tiếng Đông Bắc thì hơi phiến diện, nhưng có một cách trả lời cho cụm chẳng làm sao, chẳng gì cả đó tiêu chuẩn hơn là 不咋地。

Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:

抠搜 (kōu sou): nghĩa tương đương với 吝啬 (lìnsè), hà tiện, ki bo.

Như các cô các bác hay nói thì là kiệt xỉ tắc lỗ đ*t á:vvvvv

Chương này hai cụm rồi nè =)))))))) mà thật ra chương nào cũng nhiều từ tiếng Đông Bắc á, tui chỉ chọn ra cụm mấu chốt nhất của chương thui.

À thêm vụ tác giả sống ở Bắc Kinh, bối cảnh truyện cũng là Bắc Kinh luôn nên thỉnh thoảng lại có tiếng Bắc Kinh xen vô:v 

Hầy, tui không biết làm thế nào để diễn tả lại mùi địa phương đó cho cô được, thành thử phải mở thêm một chuyên mục tiếng nho nhỏ như này đây:vv.