Khúc Miên trở lại phòng thì thấy cậu chàng lại vùi mình trong chăn, điện thoại của anh được đặt trên tủ phía đầu giường, dây tai nghe tội nghiệp buông thõng giữa không trung.

Phòng bệnh cực kỳ náo loạn, bé gái chừng năm sáu tuổi đang ra sức gào khóc, người lớn cũng không dỗ nổi con bé nữa, bực mình đánh mông nó.

Người già đang nằm trên giường bệnh yếu ớt ho khan, dường như muốn ngăn cản mà không đủ sức, không ai chịu nghe lời ông ấy cả, đám con cháu thì cứ đứng một bên làu nhàu không vui.

Anh chỉ liếc mắt qua bọn họ, không mấy để tâm.

Khúc Miên đặt cốc nước lên đầu giường, nhẹ tay mở chăn Tát Tân Địch, lúc nhìn thấy cậu anh cực kỳ lo lắng.

Bàn tay anh chạm lên giọt nước mắt còn vương trên khóe mi cậu, cậu con trai đang nhắm chặt mắt hơi run lên theo động tác của anh, anh cúi người cẩn thận quan sát cậu ấy: “Cậu khóc đấy à?”

Tát Tân Địch thật sự không kiềm nổi nên mới bật khóc, dù rằng từ bé tới giờ cậu rất ít khi rơi lệ.

Cậu bật khóc vì Khúc Miên dịu dàng biết nhường nào, cậu bật khóc cũng bởi vì anh ấy khác hoàn toàn với những gì cậu từng mơ ước, những thứ khác còn chừa cho cậu một khoảng trống mà phấn đấu vươn lên, nhưng với anh, cậu chỉ dám ngưỡng vọng.

Nước mắt cậu tràn khỏi khóe mi, thấm ướt gối trắng, cậu nghẹn ngào trả lời: “Mình không khóc.”

Khúc Miên không biết vì sao tâm tình cậu ấy bỗng chốc vụn vỡ, anh chỉ biết mình không muốn nhìn thấy cậu ấy như vậy một chút nào.

Anh dùng tay áo thấm nước mắt cho Tát Tân Địch: “Ngoan nào, đừng buồn nữa, có mình ở đây rồi.”

Tát Tân Địch càng khóc dữ dội hơn, cậu vẫn nhắm chặt mắt không nhìn Khúc Miên, nức nở: “Khúc Miên, tại sao mình không thể gặp cậu sớm hơn chứ…”

Khúc Miên: …

Bé gái giường bên đang khóc, Tát Tân Địch bên này cũng đang khóc, hẳn phải có chuyện gì thương tâm lắm mới khiến cậu con trai cao lớn này ngày thường rạng rỡ như ánh dương, giờ đây lại khóc không khác gì một đứa trẻ khiến người ta thấy mà đau lòng.

Khúc Miên ngồi bên đầu giường, đưa tay xoa tóc cậu ấy, dịu dàng hỏi: “Sao cậu lại khóc? Có thể nói cho mình nghe không?”

Cậu sụt sịt, rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn Khúc Miên, cậu thấy ánh mắt anh ôn hòa nhìn mình, nước mắt lại mất kiểm soát rơi xuống, cậu tủi thân đáp: “Khúc Miên, mình không còn ruột thừa, mình không còn hoàn chỉnh nữa.”

Khúc Miên: …

Cái gì vậy chời?

Không đợi Khúc Miên kịp nghĩ ra lý do gì để an ủi cậu, Tát Tân Địch lấy tay che mắt mình lại, đau đớn nói: “Mình mới thi được lên tuyển mà đã dính phẫu thuật, huấn luyện viên nói có thể sẽ phải thay người.”

Khúc Miên: …

Tát Tân Địch buồn bực: “Bao năm qua mình chỉ tập trung đúng một chuyện, mình chỉ có đúng chuyện này là đáng để lôi ra tự hào, mình còn muốn khoe với cậu, nhưng giờ… mình chẳng còn gì nữa.”

Khúc Miên ngẩn người.

Giọng Tát Tân Địch chùng xuống: “Mình biết, không phải cậu không thích bóng rổ, mà là cậu không thích mình.”

Tát Tân Địch hít sâu một hơi, yên lặng, bên tai chỉ còn tiếng trẻ con đang khóc, cậu không nghe thấy tiếng Khúc Miên, mà Khúc Miên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói chuyện.

Đột nhiên cậu cảm thấy cực kỳ tủi thân: “Sao cậu không dỗ mình? Mình dễ dỗ lắm mà.”

Khúc Miên mỉm cười, anh gỡ bàn tay đang che mặt của Tát Tân Địch, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt nhòa nước mắt của cậu, dịu dàng nói: “Cậu có nhiều vấn đề cần lo lắng, vậy thì tụi mình cùng nhau giải quyết từng cái một.”

Tát Tân Địch ngây người nhìn Khúc Miên.

Khúc Miên đếm lên một ngón tay của Tát Tân Địch, nói: “Cậu nói cậu không còn ruột thừa, cậu không hoàn chỉnh nữa.”

Khúc Miên dừng lại phì cười, tiếp tục: “Lúc mình mười tuổi cũng từng mổ ruột thừa, thế nên không sao cả, mình và cậu cùng không hoàn chỉnh.”

Tát Tân Địch: …

Khúc Miên: “Vấn đề thứ hai, đội tuyển Quốc gia chỉ nói có thể sẽ thay người chứ không nói thẳng là sẽ thay người, nên cậu cũng không nên buồn trước làm gì.

Bệnh của cậu không nghiêm trọng, nay mai là lại có thể tiếp tục bay nhảy rồi.”

Tát Tân Địch sụt sịt, cậu lại muốn khóc, tuy rằng ánh đèn phòng bệnh vẫn nhạt nhòa, rằng bên tai còn vang tiếng khóc tiếng thét chẳng mấy vui tai, nhưng tâm trạng cậu đã dần bình ổn lại, bởi vì hóa ra, trên thế giới này vẫn còn một người đối xử với cậu dịu dàng đến cùng cực như thế.

Khúc Miên đếm đến ngón tay thứ ba của cậu, nhẹ nhàng nói: “Cún con, cậu nên biết, không có gì là phí công vô ích cả.”

Tát Tân Địch: …

Tát Tân Địch dùng giọng mũi đặc nghẹn của mình hỏi: “Nghĩa là sao?”

Khúc Miên cười, kiên nhẫn giải thích: “Có nghĩa là không có sự cố gắng nào là vô ích, nhất định sẽ có hồi đáp.”

Tát Tân Địch lắc đầu, cậu nhìn tay mình đang được anh nắm lấy, nhỏ giọng: “Vẫn có những cố gắng không đem lại kết quả gì.”

Khúc Miên: “Ví dụ như?”

Tát Tân Địch bặm môi, nhẹ giọng: “Không có gì.”

Anh cầm viên bông gòn và nước lọc vừa mang về ban nãy, dùng bông thấm nước dấp lên môi Tát Tân Địch, nói: “Cậu không muốn nói thì thôi vậy, đã bớt buồn chưa nào?”

Tát Tân Địch không nhìn anh, hơi gật đầu.

Khúc Miên: “Vậy cố ngủ một lát đi, nãy mình ra tìm xem còn phòng trống nào không mà không có, cậu ngủ tạm một tối vậy.”

Tát Tân Địch cắn môi suy nghĩ, nói: “Hay cậu về nghỉ ngơi đi, mình có Châu Huân ở đây rồi.”

Khúc Miên: …

Anh nhìn Tát Tân Địch, lại nhìn cậu con trai đang đứng nghịch điện thoại ở cửa phòng, anh gật đầu với Tát Tân Địch, cầm lấy điện thoại mình rồi đứng dậy: “Vậy mình về đây.”

Tát Tân Địch: …

Thật ra cậu không muốn để anh đi, nhưng mà… cậu liếc qua điện thoại của anh, nhỏ giọng: “Lúc cậu không ở đây có người nhắn tin cho cậu, hình như là bạn… bạn trai của cậu, mình lỡ xem mất rồi, mình xin lỗi.”

Khúc Miên ngạc nhiên, mở điện thoại nhìn danh sách tin nhắn, cau mày.

Anh kéo số liên lạc đó vào danh sách đen, đắp lại chăn cho Tát Tân Địch: “Không phải bạn trai.”

Anh mỉm cười với cậu, nói: “Mình về trước nhé, mai lại đến thăm cậu.”

Tát Tân Địch mở to mắt.

Cậu ngơ ngác nhìn theo Khúc Miên đang nói chuyện với Châu Huân ngoài cửa, anh rời đi rồi cậu vẫn chưa phản ứng kịp những gì anh nói.

Không phải bạn trai… tức là anh ấy không có dự định quay lại với người cũ? Cũng tức là cậu vẫn còn cơ hội?

Châu Huân đi đến bên giường, nhướn mày nhìn cậu một hồi mới mở miệng: “Có tiền đồ phết nhỉ, còn biết khóc cơ.”

Tát Tân Địch: …

Cậu cứng miệng: “Là chiến thuật, chiến thuật ông hiểu không?”

Châu Huân châm chọc cậu: “Sắp tử trận đến nơi rồi còn ở đó mà chiến với thuật.

Biết ban nãy anh tình đầu nhà ông nói gì với tôi không?”

Tát Tân Địch: “… Nói gì thế?”

Châu Huân: “Gọi anh một tiếng nghe coi.”

Tát Tân Địch biết co biết duỗi: “Đại gia, mời ngài nói.”

Châu Huân cười: “Đại khái là lo ông không thể tự chăm sóc bản thân, đấy xem não lủng cả cái lỗ đây này, anh ấy mới bảo tôi vào đây trông ông.”

Tát Tân Địch: …

Tát Tân Địch mỉm cười, nói: “Anh ấy tốt lắm.”

Châu Huân: “Ừ, tốt vậy mà ông còn làm thế, ban nãy vại dấm của ông nhấn chìm được cả tháp Lôi Phong đấy.”

Tát Tân Địch: “… Ông nghe thấy à?”

Cháu Huân: “Xem như tai tôi chỉ để trang trí.”

Tát Tân Địch ngượng chín người, phản bác cậu ấy: “Tai ông thính thì có.”

Một bác người nhà giường bên mất kiên nhẫn xen lời: “Các cậu im đi được không, người già cần nghỉ ngơi.”

Hai người: …

Châu Huân không thể tin nổi nói: “Các bác đêm hôm làm ầm làm ĩ chứ bọn cháu có làm gì đâu.”

Bác gái cười lạnh: “Thanh niên các cậu có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không hả?”

Tát Tân Địch nhìn cậu ra hiệu, ý nói cậu cãi nhau với người ta làm gì.

Châu Huân hiểu ý đành nhịn, đang định ngồi xuống thì bác gái nọ lại nói tiếp: “Tắt đèn đi chứ, không cho người khác ngủ à?”

Châu Huân nổi xung: “Xem như tôi được mở mang tầm mắt, đã vậy hôm nay phải cho bà biết ràng buộc đạo đức chả là cái đinh gì với tôi cả.”

Bác gái đáp lại bằng giọng điệu quái gở: “Ồ, cậu còn định đánh tôi đấy à? Con cái nhà ai không biết, rõ mất dạy.”

Vừa dứt lời thì y tá kiểm tra phòng tới, chống nạnh quát: “Cãi nhau cái nỗi gì? Không biết bệnh viện cấm làm ồn à?”, quát xong liền tắt đèn, cả căn phòng nháy mắt tĩnh lặng 

Tát Tân Địch chùm chăn lướt xem dòng thời gian của Khúc Miên, vài phút trước anh ấy mới đăng một trạng thái mới, cũng chính là lúc anh vừa mới rời khỏi đây ấy, anh chỉ viết có sáu chữ: sẽ không phí công vô ích.

Cậu nhấn thích dòng trạng thái đó.

Người thanh niên hai năm trước cậu phải lòng đẹp tựa thần tiên, nhưng cậu nhớ thương người ấy cũng chỉ vì hình tượng đó.

Còn Khúc Miên của hiện tại, thứ cậu lưu luyến là sự dịu dàng đã khắc sâu trong cốt tủy anh ấy, anh khiến cậu suốt cuộc đời này chẳng còn cơ hội để yêu thương thêm một ai khác nữa rồi.

Hết chương 12

Bạn Măng thì thầm: 

“Chời” không sai chính tả, chỉ là một từ cảm thán, không phải gọi trời.

Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:

削 (xiāo): vót, gọt, gần như là 打 (Dǎ), dùng với ý hăm dọa.

Người vùng khác có 我打死你! (Tau đập chết mậy) thì người Đông Bắc sẽ là 我削死你!(Tau xiên chết mậy!).