Editor: Chi Chi
Từ Qua thu hồi sự chú ý trên thi thể, quay đầu: “Đội trưởng Lục? A, người đâu?” Không biết Lục Thịnh đã đi từ bao giờ, pháp y Trần đang xem báo cáo kiểm nghiệm thi thể, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: “Anh ta nghe điện thoại xong thì đi ngay, cô có phát hiện gì mới không?”

Từ Qua gỡ bao tay ra, sờ mũi: “Không có, có cách nào xác định nguyên nhân gây tử vong không?”

Pháp y Trần đã quen với việc Từ Qua thường xuyên che giấu suy nghĩ, nói: “Lúc nãy đội trưởng của cô suy đoán là thiếp gia quan, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô kết quả.”

“Thiếp gia quan?” Từ Qua ngừng nói, lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu.

Pháp y Trần đỡ gọng kính, ánh mắt ngừng trên báo cáo kiểm nghiệm thi thể, nói: “Đấy là một loại tư hình, phun nước lên giấy rồi dán lên mặt người, xếp chồng bảy tám lớp người sẽ bị ngạt thở mà chết, lấy giấy ra trên mặt không hề có vết thương.”

Từ Qua liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn pháp y Trần, nhíu mày: “Đầu óc hung thủ có vấn đề à?”

“Không có vấn đề thì đã không giết người.” Pháp y Trần nói.

Chuông điện thoại của Từ Qua vang lên, cô bắt máy, người gọi đến là Thẩm Thiến, Từ Qua ra ngoài nghe điện thoại.

“Có kết quả kiểm tra rồi, cô đến đây xem đi.”

“Ừm.”

Từ Qua cúp điện thoại rồi vội vàng quay lại văn phòng.

Mười ngày trước ở Thành phố Z có người báo án, người báo án tên là Đổng Triết, hai mươi sáu tuổi, người Thành phố Z, người mất tích là bạn gái của anh ta tên là Lưu Nhiễm. Hai mươi ngày trước hai người họ cãi nhau, rồi mất liên lạc.

Tìm ra tư liệu về Lưu Nhiễm, nhìn thấy hình trên giấy chứng nhận, lòng Từ Qua trầm xuống, chắc chắn là cô ấy. Cô rút điện thoại ra gọi cho Lục Thịnh, trong tấm ảnh Lưu Nhiễm rất xinh đẹp. Hai mươi sáu tuổi, học đại học ở Thành phố Z, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Thành phố Z. Cô ấy tự mở một cửa hàng làm móng.

“Từ Qua?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ trong điện thoại, Từ Qua ngừng suy nghĩ, mở miệng nói: “Đội trưởng Lục, đã tìm được tư liệu về nạn nhân, báo án ở thành phố Z.”

Mười phút sau Lục Thịnh đến, anh bước nhanh vào cửa, Từ Qua đưa tư liệu cho anh: “Nạn nhân Lưu Nhiễm cao một mét sáu ba, người Thành phố C sống ở Thành phố Z, người báo cảnh sát là bạn trai cô ấy, hai mươi ngày trước họ mất liên lạc.”

Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, giọng nói của Từ Qua ngừng lại: “Có chuyện gì à?”

“Không có.” Lục Thịnh nhìn Từ Qua ở gần trong gang tấc, lông mi của cô rất dài. Bởi vì khoảng cách rất gần, Lục Thịnh cảm nhận được hô hấp của cô, anh thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn máy tính.

“Đến gặp cha mẹ của Lưu Nhiễm.”

Nhà của Lưu Nhiễm ở vùng ngoại ô Thành phố C, môi trường sống không tốt, xe không thể đi vào con hẻm chật hẹp, Lục Thịnh dừng xe ở đầu ngõ rồi bước xuống. Không khí bên ngoài bụi bặm, Từ Qua quay đầu nhìn Lục Thịnh, anh nhanh chóng đi vào trong.

Bây giờ là buổi chiều, Từ Qua đút tay vào túi áo rảo bước đuổi theo: “Sao cha mẹ cô ấy không báo cảnh sát? Có phải là người quen gây án hay không?”

“Trước mắt không kết luận được.”

Cư xá cũ kỹ không có bảo vệ lẫn biển số nhà, ven đường có bà lão đang phơi nắng, Từ Qua tiến lên hỏi thăm: “Nhà của Lưu Thắng Kỳ ở đâu vậy ạ?”

“Ở phía trước, lầu ba, bên phải.” Bà lão thuận tay chỉ xuống, quan sát kỹ đồng phục cảnh sát trên người Lục Thịnh, tò mò hỏi: “Đến bắt ông ta hả?”

“Không phải đâu ạ, cám ơn bà.”

Lục Thịnh đã đi xa, Từ Qua vội vàng đuổi theo: “Tòa nhà này, lầu ba.”

Lục Thịnh thu hồi tầm mắt, đi theo Từ Qua lên lầu. Cầu thang đầy bụi bẩn, rác vung vãi khắp mặt đất, Từ Qua vuốt vuốt mũi, nắm tay nhét vào túi. Lục Thịnh nhìn cô một cái rồi bước lên hai bước đi song song với Từ Qua.

Không khí xung quanh bỗng nhiên loãng đi, Từ Qua chà xát những ngón tay, cảm thấy không gian thập chật hẹp.

“Đội trưởng Lục.”

“Đến rồi.” Lục Thịnh mở miệng: “Bên trái hay bên phải?”

Mỗi tầng có hai nhà, bên phải là căn nhà có cửa sắt màu đỏ, Từ Qua tiến đến định gõ cửa. Lục Thịnh duỗi tay xách Từ Qua sang một bên, nghiêng đầu ra hiệu cô đứng nép ở đằng sau rồi mới gõ cửa.

Không có người trả lời, họ gõ cửa đã hơn năm phút.

“Hình như không có ai ở nhà?”

“Hai người làm gì thế?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Từ Qua và Lục Thịnh quay đầu nhìn sang, một cậu nhóc khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang ôm bóng rổ nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ: “Hai người đến tìm ai? Đang làm gì thế?”

Mười lăm mười sáu tuổi là thời gian dậy thì nên giọng nói của cậu nhóc hơi khàn khàn.

“Em có biết Lưu Nhiễm không?”

“Chị tôi, chị ấy làm sao?” Cậu nhóc nói chuyện không hề khách khí: “Hơn một năm nay chị tôi không về nhà, chị ấy cũng không về đây nữa, hai người đến đây không gặp được chị ấy đâu.”

“Vì sao lại không về nữa? Đây không phải nhà cô ấy sao?”

Cậu bé trề môi, nói với vẻ chế giễu: “Chị ấy coi thường cái nhà này, hai người là cảnh sát à? Là cảnh sát thật hay là giả thế? Nếu muốn tìm chị ấy thì đến Thành phố Z ấy.”

“Cha mẹ em đâu?”

“Không biết.”

Lục Thịnh nhường đường cho cậu nhóc đi qua, nhưng cậu nhóc không lấy chìa khoá mở cửa ngay mà nhìn Từ Qua và Lục Thịnh với vẻ cảnh giác: “Hai người còn không đi?”

Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra: “Chúng tôi là cảnh sát.”

“Loại giấy chứng nhận này ra đại một cửa hàng nhỏ nào đấy là làm được, ba mươi đồng một cái, ai biết thật hay giả.”

Từ Qua nhíu mày, thằng nhóc này sao lại có tư tưởng này? Giấy chứng nhận này sao có thể làm đại ở bất kỳ đâu?

“Lưu Thắng Kỳ đang ở đâu?”

Cậu nhóc quay người nhìn cầu thang phía dưới: “Ầy, ở kia kìa.”

Từ Qua xoay đầu liền trông thấy một người đàn ông trung niên đang loạng choạng đi lên lầu, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy Lục Thịnh ông ta khẽ giật mình: “Làm gì thế?”

“Cảnh sát.”

Mí mắt người đàn ông trung niên hơi động đậy, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, nhổ một bãi nước bọt, bước lên khỏi cầu thang: “Cảnh sát thật hay giả? Có chuyện gì?”

Từ Qua đưa giấy chứng nhận ra: “Lưu Nhiễm là con gái của ông phải không?”

“Trước kia đúng là con gái của tôi, nhưng bây giờ không phải nữa.” Người đàn ông xoay người đá một cước vào đùi cậu nhóc: “Mở cửa ra, đứng ngu người ở đây làm gì?”

Cậu nhóc lầm bầm một câu, lấy chìa khoá ra mở cửa, một mùi hôi thối từ trong nhà bay ra ập vào mặt. Từ Qua đi vào trước, người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, dụi đầu thuốc lá vào hộp cơm để trên bàn trà.

Trên bàn trà bám một lớp bụi dày màu xám, phòng khách bẩn thỉu.

“Lưu Nhiễm đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi, chuyện của Lưu Nhiễm mấy người tìm tôi cũng vô dụng thôi, tôi không quản được.”

“Lần cuối cùng ông gặp Lưu Nhiễm là khi nào?” Từ Qua hỏi.

“Hình như là năm ngoái, nó phạm tội hả?”

“Chúng tôi nghi ngờ Lưu Nhiễm đã bị giết hại, hiện tại cần sự phối hợp của ông.”

“Hả?”

“Trên người Lưu Nhiễm có dấu vết gì đặc biệt không?”

“Cô nói Lưu Nhiễm đã bị giết? Không thể nào? Nó sống ở Thành phố Z rất tốt, để tôi gọi điện thoại cho nó.” Sắc mặt của người đàn ông thay đổi trong nháy mắt, ông lấy điện thoại ra bấm một dãy số, điện thoại báo tạm thời không liên lạc được.

Đôi mắt ông mở to nhìn Từ Qua ở đối diện, nuốt nước bọt. Ông vội vàng cầm điện thoại lên gọi một lần nữa, gọi đi gọi lại năm lần, ông đứng lên trợn mắt với Từ Qua: “Tại sao cô nói nó đã bị giết hại? Các người tìm được cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay chúng tôi phát hiện một thi thể nữ ở đường Tân Hà, nghi ngờ là Lưu Nhiễm.”

“Mấy người dựa vào đâu mà nghi ngờ là nó? Thi thể nữ thì liên quan gì đến nó?” Tâm trạng của người đàn ông rất kích động, nói chuyện phun cả nước bọt ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Qua.

“Chúng tôi chỉ mới nghi ngờ, hi vọng ông có thể phối hợp với công việc của cảnh sát chúng tôi.”

Môi ông ta giật giật không nói gì, Từ Qua nói tiếp: “Tháng này cô ấy có liên lạc với ông không?”

Ông ta nhíu mày không nói gì, siết chặt nắm đấm.

Từ Qua quay đầu muốn thương lượng với Lục Thịnh, xoay đầu thì phát hiện lại không thấy Lục Thịnh đâu, cô mím môi trợn to mắt, người này sao xuất quỷ nhập thần thế? Lục Thịnh đi từ ngoài ban công vào, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, không đoán được cảm xúc.

“Ông hãy đi cùng chúng tôi đến xem thi thể, không chắc là cô ấy, hiện tại chỉ đang suy đoán thôi.”

Lưu Thắng Kỳ: “Vậy tôi phải đi cùng hai người đến Cục Cảnh sát?”

“Đúng vậy.”

Lúc ra cửa, cậu nhóc từ trong phòng bước ra, trợn mắt nhìn Từ Qua và Lục Thịnh: “Không biết hai người đấy là ai, hiện tại lừa đảo rất nhiều, ba cẩn thận bị lừa.”

Từ Qua: “…”

Xuống lầu lên xe, Lưu Thắng Kỳ tựa lưng vào ghế nắm chặt tay: “Con gái tôi mặc dù hận tôi, từ lâu không liên lạc với người thân. Nhưng tính tình con bé ngoan ngoãn, chắc không phải nó đâu? Có lẽ là mấy người nhầm rồi.”

“Mong là vậy.” Từ Qua cũng mong có khả năng đó.

Năm giờ rưỡi chiều bọn họ đến Trung tâm Pháp y, thi thể vẫn đặt ở trung tâm, tạm thời không vận chuyển đến nhà tang lễ. Sau khi vào cửa Lưu Thắng Kỳ xoa tay liên tục, tâm trạng rất khẩn trương.

“Tháng này cô ấy có liên lạc với ông không?”

“Không có.” Hôm nay Lưu Thắng Kỳ đánh bài thua, vốn đã hít thở không thông, về nhà thì gặp cảnh sát, lại thêm chuyện của Lưu Nhiễm, ông cảm thấy bức bối từ trong ra ngoài. Bất kể như thế nào, nếu như đó thật sự là Lưu Nhiễm, ông thật sự không dám nghĩ đến.

“Thi thể bị ngâm trong nước một thời gian khá dài, ông nên chuẩn bị tâm lý.”

“Sao lại ngâm trong nước?”

Cô biết hỏi ai bây giờ?

Trong nháy mắt nhìn thấy thi thể, Lưu Thắng Kỳ hoảng sợ, ông lùi về sau hai bước, “Đây không phải Nhiễm Nhiễm, không giống nó, chắc chắn không phải nó! Khẳng định không phải nó, nhìn nó không giống thế này.”

“Trên người cô ấy có điểm gì đặc biệt?”

“Dưới nách của nó có một nốt ruồi.” Lưu Thắng Kỳ lau mặt thật mạnh, lại bước lên một bước, nhìn chằm chằm thi thể đã biến dạng: “Đây không phải Nhiễm Nhiễm, trông Nhiễm Nhiễm không giống thế này.”

Pháp y Trần ho một tiếng, “Dưới nách quả thực có một nốt ruồi.”

Lưu Thắng Kỳ choáng váng nhìn pháp y Trần giơ cánh tay của thi thể lên, thi thể đã bắt đầu thối rữa, trải qua bảo quản lạnh vẻ ngoài thi thể rất khó coi, không nhìn rõ nốt ruồi, nhưng quả thật có.

Pháp y Trần giải thích với Từ Qua, “Cái này nhìn không rõ, nên tôi không để ý đến.”

“Ông Lưu, chúng tôi có thể lấy DNA của ông để so sánh với nạn nhân được không?”

Lưu Thắng Kỳ quay đầu nhìn Từ Qua, người ông toát lên vẻ mờ mịt.

“Chỉ để phòng suy đoán nhầm thôi.” Từ Qua nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhìn bề ngoài cũng không thể xác định là con gái ông, chúng tôi cần phải xác nhận thêm một bước.”

“Lấy DNA kiểu gì?”

“Ông đi theo tôi.”

Lục Thịnh quay người đi ra khỏi phòng làm việc, Từ Qua cũng đi theo. Ra khỏi Trung tâm Pháp y, Lục Thịnh lấy một điếu thuốc, hơi nghiêng đầu châm lửa. Từ Qua nhét tay vào túi, nhìn sườn mặt của Lục Thịnh. Sắc trời chiều vàng kim chiếu lên khiến mặt anh dường như đang tỏa sáng lấp lánh.

“Nạn nhân không phải Lưu Nhiễm?”

Sương mù màu trắng phiêu tán, Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, ánh mắt anh chăm chú.

Lỗ tai Từ Qua nóng lên, cười nói: “Tôi nói sai à?”

“Là Lưu Nhiễm.” Lục Thịnh híp mắt nhìn xuyên qua Từ Qua, ánh nhìn ngừng lại ở phía xa: “Vụ án này không hề đơn giản.”

Hết chương 9.