Editor: Chi Chi

***Cư xá Trúc Duyên nằm cạnh bên công viên Tân Hà, cư xá được xây dựng vào những năm tám mươi, trông rất cũ kỹ. Từ Qua lái xe, Lục Thịnh ngồi ở ghế phụ, hàng ghế sau là Lâm Phong và một thằng nhóc tóc vàng, thằng nhóc kia chính là người thanh niên đã đụng phải Lục Thịnh và Từ Qua.

“Tạm thời không được mở đèn cảnh sát, để tránh rút dây động rừng.”

Lục Thịnh vừa cúp điện thoại, điện thoại lại đổ chuông, người gọi là Cục trưởng: “Tiểu Lục.”

“Cục trưởng Vương.”

“Bây giờ là ngoại lệ bắt người, nhất định phải bắt được tên đầu sỏ, cậu hiểu chưa?”

“Tôi hiểu.”

Cúp điện thoại, Lục Thịnh nhét di động vào túi, ánh mắt quan sát đường đi phía trước, ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ. Xe cảnh sát chạy trên đường cái, bóng đêm mờ mịt che phủ đất trời.

Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 22 giờ 15 phút, lấy bộ đàm ra: “Tổ một chặn cửa trước, tổ 2 cửa sau, những người còn lại lập tức đi vào trong với tôi.”

Từ Qua liếc nhìn Lục Thịnh, ánh mắt Lục Thịnh dừng trên người cô, hếch cằm lên: “Tập trung lái xe.”

Từ Qua thu tầm mắt lại, rất nhanh đã đến chỗ mục tiêu, cô giảm tốc độ xe. Xe dừng lại trước cửa cư xá, Lục Thịnh nghiêng đầu quan sát cư xá, phòng gác cổng lóe lên ánh đèn, bên trong không có người.

“Từng nhóm lần lượt đi vào, không được mở đèn cảnh sát.”

“Tòa nhà số mấy?”

“Tòa số 1, ở gần đường Tân Hà.” Lâm Phong nói: “Theo lời khai của cậu ta là đơn nguyên một, lầu ba.”

Từ Qua quan sát hoàn cảnh xung quanh, cổng cư xá không gắn camera.

Một tổ ba người lần lượt lên lầu, Từ Qua đi phía sau Lục Thịnh cảnh giác nhìn xung quanh. Mới bước vào hành lang, có hai người đàn ông mặc vest màu đen lao xuống, nhìn thấy cảnh sát thì xoay người chạy ngay.

Từ Qua đi cùng Lục Thịnh, cũng cách bọn họ gần nhất, nhấc chân xông tới.

Bọn họ chạy đến lầu ba thì rẽ ngoặt vào một gian phòng, chậm mất mấy giây rồi vội vàng chạy về phía mái nhà. Từ Qua thừa cơ xông lên bắt lấy một người đàn ông mập mạp, hắn cố gắng giãy dụa, Từ Qua túm người hắn quăng qua vai, quật ngã hắn trên bậc thang, bịt miệng lại.

Lâm Phong đuổi theo chạy vượt qua người cô, những đồng nghiệp khác cũng theo sau. Từ Qua giữ chặt người đàn ông mặc vest ở lan can cầu thang, ngăn những người khác lại: “Mình Lâm Phong là đủ, hang ổ ở lầu ba.”

Cửa mở ra, một người phụ nữ trông thấy cảnh sát đứng trong hành lang, nhanh chóng đóng cửa hô to: “Cảnh sát đến rồi!”

Từ Qua nghe thấy âm thanh cửa sổ bị đập vỡ, có tiếng phụ nữ thét lên, cô bỏ tay khỏi miệng người đàn ông mặc vest, lau tay, có hai tổ đang canh giữ ở lối ra, có nhảy lầu cũng chạy không thoát.

Quả nhiên rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu rên, Từ Qua đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, có một người nằm trên mặt đất. Không tiếp đất tốt nên ngã xuống, đáng đời.

“Cảnh sát, ngồi xuống.”

Ba tổ cảnh sát xông vào bắt bảy tám người cầm đầu của công ty bán hàng đa cấp, có lẽ bọn họ đang họp, trên bàn trong phòng khách còn bày biện không ít tài liệu. Loại tổ chức này rất thích làm bộ làm tịch.

Lục Thịnh đi vào, đá văng cánh cửa ở cuối cùng, liền trông thấy một nhóm năm sáu người cả nam cả nữ. Trong gian phòng chật hẹp, có người ngồi xổm, có người nằm bệt dưới nền trong rất đáng thương. Bọn họ chết lặng khi nhìn thấy cảnh sát đi vào, mê man nhìn tình hình trước mắt, một cô gái phản ứng lại đầu tiên, đột nhiên hét lên: “Cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến cứu chúng ta rồi.”

Từ Qua ở bên ngoài trông chừng, khoảng hai phút sau Lâm Phong kéo một người đàn ông đi xuống: “Muốn chạy à, có chạy đằng trời.”

“Anh để ý bên ngoài, tôi vào trong xem thử.”

Tính cách Lâm Phong tương đối chững chạc, Từ Qua cũng yên tâm giao bên ngoài cho anh.

“Cô đi đi.”

Từ Qua bước vào cửa, có một hàng người mặc âu phục đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Trong nhà có mùi khói, một cái bàn đặt ở cửa phòng khách, bên trên có một cái latop đang gập lại.

Sao bọn họ lại biết cảnh sát đến? Có camera quan sát à?

Từ Qua nhìn lướt qua, xoay người quan sát kỹ căn nhà. Tổng cộng có ba phòng, trong phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ có hai cái giường, dưới nền nhà rải rác vài bộ chăn mền và một đống hành lý lộn xộn. Những người bị lừa giam ở hang ổ của công ty bán hàng đa cấp, bây giờ đang vây quanh Lưu Dương khóc lóc, Lưu Dương lần lượt hỏi han ghi tên của họ.

Cửa sổ bị đóng đinh, Từ Qua đi qua nhìn đinh sắt còn mới tinh, có lẽ Ngưu Tiểu Hoa vừa chạy trốn, bọn họ sợ lại có xảy ra chuyện, liền chèn tấm ván lên rồi đóng đinh chặn lại. Từ Qua quan sát một vòng, không phát hiện thêm điều gì nữa.

Trong phòng khách có một cái cửa sổ nhỏ, được che kín bằng rèm cửa rất dày, trong đó nhô ra một cái gì đó khiến Từ Qua chú ý. Cô đi đến vén màn cửa lên liền trông thấy một cái camera, quay đầu gọi: “Đội trưởng Lục, chỗ này có camera.” Từ Qua vươn đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, vị trí camera giám thị là cổng chính của cư xá: “Trang bị đầy đủ, khó trách chúng ta vừa vào cửa bọn họ đã chạy.”

Lục Thịnh bật laptop lên, trên màn hình đang hiển thị camera giám sát, anh không ngẩng đầu phân phó Từ Qua: “Camera số 2 quay hướng công viên Tân Hà, cô tìm thử xem.”

Từ Qua buông rèm cửa sổ xuống, xoay người đến phòng ngủ chính, trong căn nhà này chỉ có cửa sổ ở phòng ngủ nhìn ra công viên Tân Hà. Cô nhanh chóng tìm thấy camera số hai gắn trên máy điều hòa, cô giẫm lên bàn, nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn vị trí của camera.

Camera đối diện với công viên Tân Hà, Từ Qua muốn nhìn vị trí cụ thể, sau lưng bỗng vang lên giọng nói trầm thấp: “Cô làm gì thế? Ở đây rất cao.”

Từ Qua suýt chút nữa ngã khỏi cửa sổ, vội vàng nhảy xuống, nói: “Tôi muốn xem phạm vi giám sát.”

Lục Thịnh đặt laptop lên bệ cửa sổ, ngón tay thon dài chạm vào màn hình, mở video theo dõi của camera số hai, nhướng mày, giọng nói trầm xuống: “Phải nhìn thế à?”

Từ Qua há to miệng, trong nháy mắt hoài nghi trí thông minh của mình, quá xấu hổ. Cô đành phải đem toàn bộ lực chú ý đặt lên video giám sát, gượng cười: “Không phải tôi không nghĩ đến.”

Lục Thịnh tựa vào cửa sổ nhìn vị trí camera, hơi híp mắt.

“Camera số hai theo dõi hướng công viên Tân Hà, có thể nhìn thấy một phần cổng ra vào.”

Anh ấy cũng nghĩ đến, Từ Qua vội vàng cầm máy tính mở file ra, nhìn thấy thời gian quay video của camera, thở ra một hơi. Lúc này cô cười thật sự, khóe miệng cong lên, mặt mày rạng rỡ: “Vẫn còn lưu trữ video giám sát trong ba tháng, rất tốt, có thể có phát hiện mới.”

Lục Thịnh đẩy cửa sổ ra, đôi mắt đen nhìn về phía xa.

Từ Qua đóng laptop lại, ngẩng đầu nhìn sang, vào lúc này trong công viên Tân Hà rải rác ánh đèn, trong màn đêm lộ ra vẻ lạnh lùng hoang vu.

“Từ nơi này vứt xác, cũng có khả năng.” Sắc mặt Lục Thịnh trầm xuống: “Lập biên bản, thu laptop.”

Đột kích hang ổ công ty bán hàng đa cấp, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

23 giờ 30 phút, Từ Qua quay về văn phòng, xem video giám sát, cô bắt đầu xem từ ngày mùng bốn. Bọn họ không ai biết thời gian hung thủ vứt xác.

Từ Qua tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đầu óc hơi mơ màng, buồn ngủ.

Cô lấy hộp thuốc lá trong túi ra, vừa định châm lửa, thuốc đã bị giựt mất. Từ Qua quay đầu không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của Lục Thịnh, lập tức thu tầm mắt, tiếp tục nhìn màn hình máy tính.

Bốn giờ sáng.

Lục Thịnh đặt một ly đồ uống nóng trước mặt Từ Qua: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Ngữ điệu cứng rắn, không cho phép cự tuyệt.

“Vẫn chưa có kết quả.” Từ Qua rất buồn ngủ, muốn ngáp một cái nhưng vì Lục Thịnh đang ở trước mặt nên cố kiềm nén lại: “Chúng ta không đủ người.”

“Tôi ở đây.” Lục Thịnh châm một điếu thuốc, anh dựa vào ghế nhìn màn hình.

Từ Qua nhìn Lục Thịnh, làn khói trắng lượn lờ khiến gương mặt anh mơ hồ. Lông mi dày che phủ tạo thành bóng râm, mắt của anh đã có quầng thâm, trong lòng Từ Qua hơi ngứa ngáy.

“Hôm qua anh đã thức đêm, anh đi nghỉ trước đi, ngày mai sẽ có người thay ca cho tôi.”

Lục Thịnh nhíu mày, khẽ nói: “Đi.”

Từ Qua di chuyển yết hầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Thịnh, cổ họng hơi khô, cô nhếch miệng, bởi vì thức đêm mà giọng nói hơi khàn: “Không đi.”

Lục Thịnh đối diện với ánh mắt nóng rực của cô, ngậm thuốc đứng dậy, trực tiếp xách Từ Qua ra khỏi chỗ ngồi. Anh ngồi xuống trước máy tính, mắt nhìn màn hình lớn trong phòng giám sát, một lần nữa tập trung vào video trên màn hình.

Anh búng nhẹ điếu thuốc: “Uống hết đi.”

Từ Qua cầm ly giấy, không biết anh mua được đồ uống nóng ở đâu, vào thời gian này mà còn mua được, quả nhiên lợi hại!

Cô không đành lòng để anh thức đêm một mình: “Đội trưởng Lục.”

“Hử?” Lục Thịnh rít một hơi thuốc cuối cùng, dập tắt điếu thuốc, đôi mắt vẫn nhìn màn hình máy tính.

Từ Qua nhìn chằm chằm gáy Lục Thịnh, im lặng không nói câu nào, Lục Thịnh quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì?”

“Sáng mai tôi mang bữa sáng cho anh, anh thích ăn gì?”

“Cái gì cũng được.”

Cái rắm, có lẽ anh rất kén ăn, Từ Qua đưa bữa sáng cho anh hai lần, anh toàn không ăn.

“Anh có đặc biệt thích món gì không?”

“Không có.”

Từ Qua đè nén tâm tư xao động, có lẽ anh chỉ quan tâm đến đồng nghiệp, không hề có ý gì khác. Từ Qua cầm ly đồ uống nóng hổi, tằng hắng một cái: “Vậy tôi về đây.”

“Ừm.”

Từ Qua không về nhà, bây giờ đi về cũng chỉ ngủ được vài phút, lãng phí thời gian. Cô ngủ tạm ở chỗ nghỉ ngơi của đơn vị được bốn tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Từ Qua vẫn nhắm mắt nhận điện thoại: “Tôi là Từ Qua.”

“Tiểu Qua, là bố đây.”

Từ Qua vẫn đang mơ màng, trong đầu chỉ để ý đến cơn buồn ngủ.

“Dạ?”

“Dạ cái gì? Gần đến Tết Thanh Minh, con có về nhà không?”

“Con không về được.” Từ Qua ngả người ngã xuống giường, không điều khiển được cơ thể và suy nghĩ, chỉ muốn ngủ: “Lại có án mạng.”

“Không phải con đã nói sẽ về nhà sao?” Bố cô cao giọng: “Sao giờ con lại lật lọng? Có phải đội cảnh sát không cho con nghỉ? Họ bãi bỏ ngay bây giờ?”

“Phục tùng mệnh lệnh.” Từ Qua ép bản thân mở mắt ra nhìn đồng hồ, thật sự không thể kéo dài được nữa, đã hơn tám giờ, cô phải đến cơ quan làm việc: “Phục tùng sắp xếp của cơ quan, án mạng là trên hết, con thật sự không về được.”

Tình trạng hiện tại ở đơn vị, cô không đi được.

“Vậy bố đến Thành phố C tìm con.”

Từ Qua mở đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, choáng váng gần nửa phút mới tỉnh táo lại. Từ bộ não đến cơ thể, dần dần khôi phục: “Bố đừng đến đây.”

“Bố phải đến tìm con. Bố là bố của con đó? Đã hơn một năm không gặp, con bận bịu không về, bố có thể hiểu được, bố đi gặp con không được sao?”

Từ Qua mấp máy đôi môi khô ráo, dạ dày trống rỗng, cô nhìn ly giấy đặt ở đầu giường: “Bố.”

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh trở lại, Từ Qua giơ tay che mặt, hít sâu một hơi: “Bố còn nhớ mẹ con không?”

Trầm mặc ngắn ngủi, bố cô nói: “Bà ấy đã đi sáu năm rồi, Tiểu Qua, không phải chúng ta cũng nên buông xuống sao? Con người không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ.”

Từ Qua muốn cười, giật giật khóe miệng lại không bật cười, chỉ cảm thấy chua xót trong lòng: “Bố đâu chỉ buông xuống, bố đã sớm gạt bà ấy ra khỏi thế giới của mình. Bố, bố… không thể làm như thế.”

Từ Qua im lặng nhìn thi thể mẹ lạnh như băng nằm trong ngực cô, trước khi chết chắc hẳn bà đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, đến chết cũng không thể nhắm mắt. Từ Qua đưa tay che mắt của của bà, đôi mắt bà vẫn mở to, Từ Qua biết trong lòng bàn tay cô là đôi mắt của mẹ, bà ấy vẫn đang nhìn cô.

Từ Qua nhắm mắt lại, nước mắt khẽ lăn qua khóe mắt rơi vào gối, cô mỉm cười mở mắt ra: “Khi nào có thời gian rảnh con sẽ về.”

“Chuyện của mẹ con là ngoài ý muốn, con trách bố à?” Giọng bố cô trầm trầm: “Từ Qua, con đừng nghĩ vậy.”

“Mẹ con vừa qua đời bố đã đón dì về nhà.” Từ Qua phì cười: “Bố, bố cảm thấy con sẽ nghĩ như thế nào?”

Cô không muốn về nhà, sau khi mẹ qua đời cô liền chuyển sang trường trung học nội trú, chọn trường Đại học Thành phố B, một mặt vì thần tượng Lục Thịnh của cô tốt nghiệp trường đại học này, một khác để tránh sự can thiệp quá mức của bố cô. Mấy năm học đại học, số lần cô về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi tốt nghiệp cô chọn làm việc ở Thành phố C, chưa từng quay về.

“Chuyện của bố và dì không liên quan đến mẹ con, cũng không liên quan đến con.”

Từ Qua không nói lời nào, có người gõ cửa, Từ Qua ngồi dậy. Đây là khu vực nghỉ ngơi công cộng, Từ Qua ngồi xuống: “Con còn có việc, lát nữa con sẽ gọi lại.”

“Con hận bố?”

Từ Qua mím chặt môi, cô không phải trả lời thế nào.

“Từ Qua.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Trịnh Húc, Từ Qua hít sâu một hơi: “Con thật sự rất bận.”

Cô nghe thấy bố thở dài, rồi cúp điện thoại ngay lập tức, Từ Qua đứng dậy vuốt vuốt mặt rồi ra mở cửa.

Trịnh Húc giật mình khi nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của Từ Qua, nữ hán tử Từ Qua cũng có lúc yếu đuối sao?

“Em khóc à? Mắt đỏ hết cả lên, đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Qua đi rửa mặt: “Vừa tỉnh ngủ ngáp mấy cái nên nước mắt chảy ra.” Lấy khăn mặt lau qua mặt, Từ Qua lại ngáp một cái: “Có việc?”

“Không có việc gì, phá án suốt đêm buồn ngủ muốn chết, bây giờ có người thay ca nên đi nghỉ ngơi một lát.” Trịnh Húc ngồi xuống chỗ gần cửa, mở mắt nhìn Từ Qua, Từ Qua vẫn rất xinh đẹp: “Vụ án Lưu Nhiễm vẫn chưa có kết quả?”

“Không có, hung thủ gây án rất sạch sẽ, không tìm thấy chứng cứ.”

Trịnh Húc ‘chậc’ một tiếng, dựa vào ghế châm một điếu thuốc: “Vụ án này thật sự phức tạp hay là đội trưởng mới không làm hết sức?”

Trịnh Húc có oán giận với Lục Thịnh, Từ Qua hiểu, nhưng lấy vụ án này ra trách móc Lục Thịnh, Từ Qua không hề vui vẻ. Cô lấy sữa dưỡng da trong túi xách ra vỗ lên mặt, đôi mắt nhìn Trịnh Húc: “Anh Trịnh, chuyện này không thể trách Đội trưởng Lục?”

“Khuỷu tay em hướng đi đâu …” Trịnh Húc chỉ nói nửa câu, bật cười: “Anh chỉ đùa tý thôi, không hề trách móc ai. Coi như anh chưa nói, em cũng chưa nghe thấy gì.”

Từ Qua cũng cười: “Anh ăn sáng chưa? Em mời anh ăn cơm.”

Trịnh Húc đang vắt chéo chân hút thuốc, nghe vậy lập tức bỏ chân xuống, đứng dậy: “Đi, cổng Vĩnh Hòa.”

Ra khỏi cửa, mặt trời bên ngoài chói lọi, trời bắt đầu nóng lên, Từ Qua híp mắt nhìn mặt trời: “Mùa xuân.”

“Không phải, đây là hoa liễu bay đầy trời.” Híp mắt nhìn hoa liễu, Trịnh Húc giơ tay lau mặt, đi đằng sau Từ Qua: “Trồng nhiều cây liễu trong nội thành như vậy, không biết lãnh đạo thành phố nghĩ gì nữa.”

Từ Qua cũng bực bội với hoa liễu, cứ vào mùa hoa là cô bị dị ứng.

“Ngày mai em đi mua một hộp khẩu trang.”

Hai người đi vào quán ăn ở cổng Vĩnh Hòa chọn món, Từ Qua gọi ba phần mang về, chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên thấy là một tin nhắn. Lưu Dương: “Chị ra ngoài à? Mua giùm em bữa sáng nhé.”

Từ Qua bấm điện thoại trả lời: “Chờ.”

Cô để điện thoại di động xuống, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trịnh Húc, Từ Qua mỉm cười: “Sao thế? Anh nhìn em làm gì? Trên mặt em có gì à?”

“Mang về ba phần?”

“Lưu Dương, Lâm Phong, Đội trưởng Lục.” Từ Qua nói: “Đối xử công bằng, đã mời thì phải mời tất, không thể đối xử đặc biệt với một người.”

Trịnh Húc hơi nhíu mày, nhưng không nói thêm gì nữa. Dường như Từ Qua có ý với Lục Thịnh, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, Từ Qua đi chung với Lục Thịnh khiến anh cực kỳ không thoải mái.

“Năm nay em hai ba phải không?”

“Ừm.”

Từ Qua vẫn buồn ngủ, suy nghĩ có phần rời rạc, vừa uống sữa đậu nành vừa nghĩ đến dáng vẻ tối qua của Lục Thịnh. Lúc anh hút thuốc, cô suýt chút nữa đã không nhịn được bổ nhào vào Lục Thịnh.

Suy nghĩ này hơi quá đáng, trái với đạo đức cũng trái với pháp luật.

“Người nhà em không bắt em đi xem mắt à? Có phải người Thành phố B đều kết hôn muộn không?”

“Bình thường.” Từ Qua nói: “Anh xem mắt thế nào rồi?”

“Đừng nhắc nữa, xem mắt xong thì ngày hôm sau xảy ra án mạng. Anh làm gì có thời gian hẹn hò, cô gái đó tức giận, thế là thất bại.” Trịnh Húc lắc đầu, hơi bất đắc dĩ: “Công việc của chúng ta, rất khó tìm được người yêu.”

Từ Qua nghĩ đến một người, nuốt bánh quẩy xuống: “Có thể tìm người trong ngành, tiêu thụ nội bộ.”

Trái tim Trịnh Húc bỗng chệch một nhịp, vội ngẩng đầu nhìn Từ Qua, hầu kết nhấp nhô, vừa cười vừa nói: “Tìm ai bây giờ? Em à?”

“Tìm em làm gì? Làm anh em kết nghĩa à?” Từ Qua uống một ngụm sữa đậu nành: “Thẩm Thiến đó, rất xinh đẹp.”

“Cô ấy?” Trịnh Húc lắc đầu: “Thôi đi, tìm cô ấy thì anh ở mình còn hơn.”

Từ Qua cảm thấy quái lạ, theo lý thì tính cách của Trịnh Húc và Thẩm Thiến không hề xung khắc với nhau. Nhưng hai người bọn họ lại như nước với lửa, phản ứng hoá học vô cùng kỳ lạ.

“Em đừng có làm mai, em quả là trời sinh đã thiếu EQ.” Trịnh Húc phun trào mắng Từ Qua một câu, ăn hết tào phớ: “Anh đi trước đây, không chờ em được.”

“Tạm biệt.”

Trịnh Húc đi tới cửa thì dừng bước, quay đầu ngắm Từ Qua, cô đang cúi đầu gửi tin nhắn, không hề nhìn về phía này. Trong đầu anh bỗng có suy nghĩ muốn đập chết Từ Qua ngay bây giờ, anh gãi gãi đầu, có phần bực bội.

Lục Thịnh rất nhanh đã gọi điện thoại đến, Từ Qua vội vàng bắt máy: “Đội trưởng Lục, anh còn ở đơn vị không?”

“Không.”

Từ Qua vốn một bầu nhiệt huyết bị dập tắt một nửa: “Anh về nhà rồi à?”

“Ừm.” Giọng nói của Lục Thịnh hơi khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng chưa tỉnh ngủ: “Tiếp tục kiểm tra video giám sát, trước mắt vẫn chưa có kết quả.”

“Tôi biết rồi.” Từ Qua nhìn hộp đồ ăn để trên bàn, tâm trạng ỉu xìu: “Vậy tôi làm việc đây.”

Lục Thịnh im lặng vài giây rồi mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Giữ lại đồ ăn sáng cho tôi.”

“Hả?”

“Chắc khoảng… hai giờ tôi sẽ đến đơn vị.”

“Vậy anh ngủ đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”

“Ừm.”

Từ Qua chờ anh tắt máy, chờ nửa phút điện thoại vẫn chưa cúp, tim cô đập nhanh, có phải anh không nỡ xa cô nên không cúp hay không?

“Đội trưởng Lục?”

Không có tiếng đáp lại từ đầu bên kia, Từ Qua tằng hắng một cái, gọi lại: “Đội trưởng Lục?”

Vẫn không có tiếng đáp lại, Lục Thịnh cầm điện thoại ngủ thiếp đi rồi? Không thể nào?

Một phút sau, Từ Qua xác nhận là cô tự mình đa tình, Lục Thịnh quả thực đã ngủ thiếp đi.

Cúp điện thoại, cô mang theo bữa sáng quay về đơn vị.

Vào trong cô liền chia đồ ăn ra, chỉ để lại ly sữa đậu nành cho Lục Thịnh, Từ Qua ngậm kẹo bước vào văn phòng, kéo ghế ra ngồi xuống trước máy tính, hỏi Thẩm Thiến đang xem video giám sát: “Có phát hiện gì không?”

“Không có.”

Từ Qua dựa vào ghế, ánh mắt tập trung nhìn màn hình máy tính.

Cô đã xem đến ngày mười sáu, thời gian vứt xác muộn vậy sao? Chắc chắn hung thủ phải có nhà ở Thành phố C, nếu không sao hắn có thể giấu thi thể lâu như vậy? Từ Qua gõ ngón tay trên mặt bàn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

“Hôm qua Đội trưởng Lục triệt phá hang ổ của công ty bán hàng đa cấp, lợi hại thật.” Thẩm Thiến nhỏ giọng bà tám với Từ Qua: “Đội trưởng Lục vừa đến đây đã phá được hai vụ trọng án, không hổ là xuất thân từ trường đại học nổi tiếng.”

Từ Qua liếc xéo Thẩm Thiến: “Vậy tôi thì sao? Chúng tôi học cùng một trường đại học.”

“Cô?” Thẩm Thiến buông tay: “Tạm được.”

Từ Qua: “Ha ha.”

Ánh mắt Thẩm Thiến nhìn màn hình máy tính, miệng cũng không nhàn rỗi: “Tôi hỏi cô chuyện này.”

“Cô nói đi.”

“Rốt cục Đội trưởng Lục có bạn gái chưa?”

Trái tim Từ Qua bỗng lỡ một nhịp, hoảng hốt có phần không chắc chắn, Thẩm Thiến hỏi chuyện này làm gì? Có phải cô ấy đã phát hiện ra điều gì hay không?

“Không biết.”

“Hai người thân thiết vậy cơ mà, Đội trưởng Lục không nói cho cô biết à?”

“Tôi phải hỏi thế nào?” Từ Qua nhìn thời gian trên video giám sát, đã đến hai giờ sáng ngày mười bảy, đêm mưa.

“Vẫn chưa thân thiết đến mức đấy, dù sao Đội trưởng Lục cũng là cấp trên, tôi không tiện mở miệng.”

Từ Qua tuyệt đối không nói cho người khác biết cô đã hỏi Lục Thịnh, đây là bí mật.

“Thật à?”

“Không thì cô tự hỏi đi?” Từ Qua nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Thiến, ánh mắt đột nhiên ngừng lại: “Tạm dừng.”

Thẩm Thiến vội vàng nhấn nút tạm dừng, Từ Qua che giấu cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc: “Tua lại, tua chậm thôi.”

2 giờ 40 phút sáng, một người đàn ông mặc áo mưa màu đen xuất hiện trong phạm vi theo dõi. Hắn nhìn trước ngó sau, rồi nhanh chóng xách một cái túi đi về phía công viên Tân Hà.

Cái túi khá nặng, người đàn ông bước đi từ từ, hắn đi vào công viên Tân Hà. Bởi vì cây cối khá nhiều, phạm vi theo dõi của camera có hạn, không nhìn thấy hắn ta làm gì tiếp theo. Mười phút sau, hắn đi ra ngoài, trong tay chỉ xách cái túi không, vội vàng rời đi.

Hắn ta cao khoảng 1m75, mặc áo mưa màu đen, không nhìn rõ mặt.

Camera gắn ở vị trí không cao, chỉ nhìn thấy rìa đường cạnh công viên Tân Hà, hẳn là hung thủ lái xe đến, nhưng hắn dừng xe ở góc chết của camera, bọn họ không nhìn thấy được.

Từ Qua xem lại đoạn video một lần nữa, tâm trạng phấn khởi hẳn lên, hắn chắc chắn là hung thủ. Hắn đi vứt xác vào đêm khuya, cuối cùng hung thủ cũng lòi đuôi ra.

“Tôi gọi điện báo cho Đội trưởng Lục.” Thẩm Thiến cũng kích động: “Hắn là hung thủ đúng không?” Cô tạm dừng video, phóng to nhìn cái túi hung thủ xách theo: “Rất giống hình người, là hung thủ phải không? Chất lượng của cái camera này hơi tệ, hình ảnh bị vỡ nét nhìn không rõ lắm.”

“Thế là đủ rồi.” Từ Qua sờ môi, đứng lên nói: “Đừng liên lạc với Đội trưởng Lục vội, chúng ta đến xem hiện trường.”

Hết chương 19.