Chương 4.2 - Truy người

Chung cư Nguyễn Văn Trỗi, Thành phố Biên Hòa.

“Ra ngoài.” – Hạo Nhân thằng tay kéo Gia Huy đẩy ra hướng cửa. Ở Đài Loan, cậu ta muốn tới Lý Gia lúc nào cậu không quản, nhưng đây là Việt Nam cậu tuyệt đối không nhân nhượng.

“Never.” – Gia Huy cũng không vừa, cậu đưa tay ôm chặt cửa – “Muốn đuổi tôi đi ư? A Nhân chết tiệt… ông đây không đi. Tôi vì cậu sang Việt Nam trước, muốn đá tôi ra cổng thì ít nhất cũng đợi một tuần nữa đi.”

“Được, một tuần thì một tuần.” – Hạo Nhân cất giọng hòa hoãn, với chân kéo cửa – “Nhớ những gì cậu nói.”

“Tất nhiên tất nhiên.” – Gia Huy lập tức buông tay đứng thẳng dậy – “IQ tôi vốn cao. Không đợi cậu…”

“Tạm biệt.” – Hạo Nhân đột nhiên đẩy Gia Huy về phía sau, chụp lấy khóa cửa, đóng mạnh. Cuối cùng cũng lừa cậu ta ra ngoài.

Gia Huy mất đà, người hơi ngả về phía sau nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, sau 5 giây đứng hình, cuối cùng Gia Huy cũng ý thức được bản thân vừa bị Hạo Nhân lừa đá ra cửa. Cậu ta, cậu ta…

“Á, A Nhân chết tiệt, đồ @#$%%%, cậu là @#$%^&&, tôi nhất định sẽ @#$%%^….”

Rầm rầm rầm… “Mở cửa ra, mở cửa ra nhanh lên.”

“Ôi… “ – Hạo Nhân lấy tay xoa xoa thái dương – “Ồn ào quá!”

Với tay chụp lấy balo trên bàn, Hạo Nhân tiến nhanh ra cửa.

“Ôi mệt quá!” – Gia Huy sau một hồi gầm rú trước cửa vẫn không xoay chuyển được người trong phòng, cậu quyết định ngồi bệt xuống nền nghỉ lấy sức. Hạo Nhân trước giờ thích yên tĩnh, nhất định sẽ mở cửa cho cậu vào.

“Một, hai…” – Gia Huy nở nụ cười quỷ quyệt – “ba…”

Cạch…

“Biết ngay là cậu…”

“Cầm lấy.” – Hạo Nhân ném balo về phía Gia Huy.

“What?” – Gia Huy tròn mắt nhìn balo trước mặt.

“Đừng có lấy lý do hết tiền hay gì gì đó làm phiền tôi. Nếu không…” – Hạo Nhân nhìn Gia Huy với ánh nhìn sắc lạnh –“Giấc mơ hạnh phúc của cậu, tôi không ngại đem nó bóp nát. Nhớ rõ đấy.”

Rầm…

Ôi… ôi… Rõ ràng hôm qua đã đặt chân xuống vùng đất nhiệt đới nhưng sao Gia Huy có cảm giác chẳng khác đang đứng ở Bắc Cực lạnh giá. Đôi mắt Hạo Nhân nhìn cậu tựa đao phủ nhìn phạm nhân, quả thật rất đáng sợ. Đời còn dài, cậu sống còn chưa đủ. Nghĩ đến đây, Gia Huy vội thu dọn đồ đạc, ba chân bốn cẳng chạy khỏi khu chung cư không một lần ngoáy đầu lại.

Đuổi được Gia Huy đi rồi, Hạo Nhân quay đầu nhìn căn phòng trước mặt. Anh trai cậu đã dụng tâm không ít cho lần trở về Việt Nam này của cậu. Vật dụng bố trí trong phòng, màu sắc trang trí nhìn sơ qua cũng ít nhiều giống căn phòng của cậu ở Lý Gia.

Hạo Nhân ngả người lên giường, nhìn chùm đèn pha lê ánh sao trên trần trầm ngâm - “Hạo Thiên, anh đang tính toán điều gì?”

Liệu có đúng như những gì em đang nghĩ không?

Nhìn bộ dạng thất thuể của Gia Huy, Hạo Thiên không nhịn được cười. Đưa tay ấn còi, âm thanh chói tai cuối cùng cũng đưa được tâm hồn Gia Huy về với thực tại.

“Hạo Thiên, anh vẫn còn ở đây?” – Gia Huy mở cửa xe, ngồi vào.

“A Huy… Sức chịu đựng của A Nhân với em ngày càng giảm.” – Hạo Thiên đưa tay nhìn đồng hồ - “Chưa tới 15 phút đã bị đuổi. Quá thảm.”

Gia Huy xụ mặt – “Hạo Thiên, anh quả thật rất hiểu A Nhân.”

“Có thể không hiểu sao? Nó là em trai anh mà.” – Hạo Thiên cất giọng tự hào – “Gia Huy… em vẫn nên làm tốt công việc của một giảng viên khi ở Việt Nam thôi, nội gián không hợp với em đâu.”

“Anh biết?” – Gia Huy ngạc nhiên nhìn anh họ trước mặt.

“Anh không chỉ hiểu rõ tính cách của em trai mà còn của mẹ mình.” – Hạo Thiên nhìn Gia Huy thương cảm – “Hạo Nhân chắc chắn cũng biết. Gia Huy, em thê thảm rồi.”

“Ôi…” – Gia Huy hướng đầu ra cửa xe đập bôm bốp – “Hèn chi vừa đặt hành lý xuống bàn đã đá thẳng em ra cửa không thương tiếc. Chuyến này em biết nói thế nào với bác cả đây?”

“Haha…” – Hạo Thiên mỉm cười thích thú – “Mẹ anh chắc cũng đoán được rồi. Gia Huy… em muốn ở nhà anh hay cũng giống Hạo Nhân thuê riêng đây?”

“Tất nhiên là về nhà anh. Nhưng mà không phải lúc này. Hạo Thiên, đưa em tới đây đi.” – Gia Huy đưa một mảnh giấy có ghi địa chỉ - “Đây là giảng đường chính của ngành Việt Nam học Đại học L.”

“Việt Nam học? Gia Huy… anh không nhầm thì em là giảng viên khoa Kinh tế. Em đến đây làm gì?”

“Tìm người.” – Gia Huy nhìn Hạo Thiên đầy ẩn ý – “Con dâu Lý Gia đã bay sang đây trước cả em và Hạo Nhân. Cũng gần tới ngày đoàn sinh viên trao đổi sang, cô nhóc chắc chỉ loanh quanh khu vực gần đó thôi. Em cần xác định xem cô ta đã đăng ký thông tin với trường học chưa.”

“Ý em là… Hiểu Đồng đã sang đây?

“Chính xác. Không những thế cô ta còn dùng thân phận con dâu Lý Gia để gây áp lực với Hiệu trưởng buộc ông ta đưa vào danh sách trao đổi sinh viên. Hạo Thiên… anh nói xem… là đại thiếu phu nhân hay nhị thiếu phu nhân đây?”

“Ôi…” – Thông tin này như một quả bom có sức công phá lớn đối với Hạo Thiên. Nghĩ đến Chung Hiểu Đồng, đầu cậu đau như búa bổ. Trơ mắt chờ đợi cũng không phải cách, gì thì gì cũng phải tóm được cô nàng trước rồi tính.

“Được, em lo chuyện ở trường, anh sẽ cho người tìm bên ngoài. Đừng để con bé nói linh tinh về hôn sự này nọ, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.”

“Ok.” – Gia Huy nhìn bộ dạng lo sợ của Hạo Thiên vô cùng mãn nguyện. Cuối cùng cũng có việc làm anh lo sợ rồi sao?

Hạo Thiên khởi động xe, chầm chậm quay đầu tiến ra cổng chung cư, nhanh chóng hòa vào dòng người trên phố.

Gia Huy đưa mắt nhìn cảnh vật qua khung cửa, quang cảnh hai bên đường dần lùi về sau.

Hạo Nhân… nếu cậu biết được hôn sự hai nhà Lý – Chung, liệu rằng phản ứng của cậu sẽ như thế nào đây?

“Còn thế nào nữa?” – Thu Trang nhìn hai tên con trai trước mặt quát lớn – “Các cậu không định lên sao?”

Nhìn mấy cây me cao to trước mặt, Đình Hải và Tiến Trung không khỏi run người. Trước giờ bọn họ chỉ leo được… cầu thang thôi, chưa leo cây bao giờ, giờ bảo họ leo lên có khác nào lấy mạng họ. Nhưng mà cũng không thể không leo, như vậy rất mất mặt. Ôi… leo không được, không leo cũng không được, rút cuộc nên làm thế nào đây?

Tiến Trung hướng Lệ Tâm cùng Hà My đang nói chuyện với chị Mai Lan ở đằng xa phóng tia SOS. “Lệ Tâm, tớ nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu. Tớ thề. Cậu làm ơn cứu mạng tớ lần này, sau này cậu bảo bên trái là bên phải tớ cũng không dám cãi. Cứu mạng aaaaa...”

Như linh cảm được có người cầu cứu, Lệ Tâm quay đầu nhìn về hướng đám bạn, bước tới.

“Cậu làm khó họ làm gì? Họ không leo được đâu. Muốn nhanh ăn thì tự thân vận động.” – Lệ Tâm lườm Thu Trang ra lệnh.

“Á… Đình Hải… cậu mang cái thang ra đây làm gì? Không cần đến nó đâu, tụi tớ tự leo được.” – Hà My phát hoảng khi thấy cậu bạn đang khệ nệ vác thang đi tới.

“Không được.” – Đình Hải kiên quyết – “Cao như vậy rất nguy hiểm.”

“Haha… đó là em chưa thấy tài nghệ của bọn khỉ này rồi?” – Mai Lan cười to.

“Miễn sao chị canh con Gấu cho tốt là được.” – Lệ Tâm hướng chuồng chó, nhỏ giọng dặn dò – “Em chỉ ớn anh chàng này thôi.”

“Yên tâm. Hôm trước em chọc ghẹo nó đến đứt dây, chị mua lại dây mới rồi. Sao? Hôm nay hái cây ngoài, trong, hay giữa đây?”

“Cả ba.” – Ba cô nàng đồng thanh hét to.

“Nhanh… các cậu cầm cái mũ này đi. Đầy bịch nào tụi tớ lia xuống bịch đó.” – Lệ Tâm đưa hai cái nón lá cũ cho hai tên con trai đang ngơ ngác đón lá me bay dưới gốc.

“Lên nào…”

Sau tiếng ra hiệu của Thu Trang, ba cô nàng tản ra ba gốc cây, bắt đầu leo. Đình Hải cùng Tiến Trung tròn mắt nhìn không nói nên lời. Nhanh thoăn thoắt, chỉ nghe tiếng chân chạm nhẹ lên cành cây, mấy lá me vàng theo lực rơi xuống lả tả. Chưa đầy một phút, cả ba đã an tọa trên cành cây lớn nhất, vươn tay vặt mấy chùm me.

Quá nhanh… quá nguy hiểm…

“Má ơi… Đình Hải… cậu có thấy những gì tớ đang thấy không?” – Tiến Trung run giọng – “Bọn họ không phải là người, bọn họ là khỉ.”

“Ừ… ừ…” – Đình Hải ừ đại theo quán tính. Giờ Tiến Trung nói gì cậu cũng mặc kệ, Lệ Tâm ở trên cao kia quan trọng hơn. Bất giác Đình Hải thấy mình thật vô dụng.

“Tôi nghe hết rồi đó.” – Thu Trang trên cao nhìn xuống, quát hai tên ngốc phía dưới.

“Má ơi… Đình Hải… cậu có nghe những gì tớ đang nghe không? Bọn họ không phải là khỉ, bọn họ chắc chắn cầm tinh con chó.” – Tiến Trung nhăn mặt, cao thế vẫn nghe thấy sao?

Tiến Trung vừa dứt lời, nguyên môt chùm me nhắm hướng cậu đang đứng phóng thẳng tới.

Bốp…

“Ui da…”

“Hu hu… Thu Trang… lần sau thấy cậu tớ nhất định cách xa ba bước. Tha cho tớ điiiiii…”

Mọi người: “?!?”

“Quá đã.” – Hà My reo lên sung sướng – “Những 6 bịch… Lệ Tâm… phần sau trông cả vào cậu.”

“Yên tâm, yên tâm.” – Lệ Tâm cũng vui không kém – “Me đợt này vừa chuyển hừng, dầm là tốt nhất.”

“Ôi… nói đến đã chảy nước miếng.” – Thu Trang ôm chặt hai bịch me trong tay – “Tuyệt vời.”

“Ngon dữ vậy à? Các cậu có khoa trương quá không thía?” – Tiến Trung nhìn biểu hiện gương mặt của ba cô nàng, không nhịn được cất giọng nghi ngờ.

“Còn phải nói sao? Lệ Tâm… mẻ lần này nhớ cho Tiến Trung liếm một miếng.” – Mai Lan cất giọng trêu chọc.

Phụt… hahahaaa… nhìn gương mặt vặn vẹo của Tiến Trung, không ai nhịn được cười.

Ngày hôm nay toàn gặp vạ miệng, Tiến Trung quyết định từ giờ đến lúc về nhịn nói, xem như hôm nay đau họng vậy!

“Được rồi, ba đứa ra đằng sau rửa mặt mũi tay chân đi rồi về. Lệ Tâm phụ Đình Hải đem thang cất hộ chị. Chị đi lấy đồ cho con Gấu ăn đã, cũng trưa rồi đấy.”

“Được ạ.”

“Đình Hải… để tớ khiêng phía sau hộ cậu.” – Lệ Tâm nhanh nhảu chạy vội về phía thang.

“Không cần đâu. Tớ tự mang được.” – Đình Hải nhìn Lệ Tâm áy ngại – “Cái này thì tớ phải giành với cậu.”

Hiểu được tính Đình Hải, Lệ Tâm mỉm cười đồng ý. Nhìn con Gấu đang nằm phơi nắng đằng xa, Lệ Tâm tiến lại gần.

“Gấu ui… bị xích lại rồi à? Haha… “ – Lệ Tâm phẩy phẩy tay chọc ghẹo – “Lần này thì đừng hòng dọa được chị.”

Gâu… gâu… gâu… bị chọc ghẹo, con Gấu tức giận sủa lớn.

“Muốn chị cho ăn me nữa không? Im lặng nằm tắm nắng…”

Gâu… gâu… gâu… phựt…

Chữ “tiếp đi” chưa kịp rời miệng, con Gấu chồm lên khiến xích bị đứt, nhắm thẳng hướng Lệ Tâm chạy tới.

“Á…” - Lệ Tâm hoảng sợ, đứng bật dậy, quay đầu chạy thục mạng. Chị Lan, còn nói đã mua dây xích mới, chị mua trúng hàng giả chắc rồi.

“Lệ Tâm Lệ Tâm…” – Đình Hải trả thang về chỗ cũ, khi quay lại đã thấy cô bạn cắm đầu cắm cổ chạy, cậu liền vội vã đuổi theo.

“Trời đất, cậu chạy theo làm gì?” – Lệ Tâm quay đầu hướng Đình Hải quát lớn - “Nhanh … nhanh… chạy hướng ra đường mương, không là chúng ta chết chắc.”

Cùng lúc đó, Mai Lan vội vã cầm dây xích chạy ra hướng chuồng chó – “Lệ Tâm, chị quên chưa dặn em, nhà chị chưa ai thay…” – mắt nhìn không gian yên ắng trước mặt, Mai Lan nuốt nước bọt – “… dây xích mới cho nó.”

Ùm… ùm…

Lệ Tâm nhanh chân nhảy xuống nước, tiếp đó Đình Hải cũng nhảy xuống theo. Con Gấu đuổi theo sát nút, nhìn thấy kẻ địch bay xuống nước liền thắng lại, đứng trên bờ sủa vang.

“Ôi… Thoát rồi. Mệt chết mất.” – Lệ Tâm hướng con Gấu khiêu khích – “Lần này thì hết dí nữa nhé. Đồ nhát gan.”

“Cậu … làm… gì… mà nó đuổi theo dữ vậy?” – Đình Hải thở hổn hển. Chỉ không bên cạnh có mấy phút đã lại gây chuyện. Cứ thế này, làm sao bảo cậu yên tâm đây?

“Mối thù ngày trước, hôm nay nó tính với tớ đó.” – Lệ Tâm nhoẻn miệng cười – “Hôm trước, thấy nó nằm ngoài nắng buồn quá, tớ bèn bóc me lia vào miệng cho cu cậu ăn. Haha… ai dè… nó bị hóc, khạc đến khô cả họng nên giờ gặp tớ là đuổi cắn.”

Đình Hải: “…”

“Nhưng mà yên tâm đi. Thấy nó vậy chứ nhát nước lắm, không dám xuống đâu.” – Lệ Tâm đá nước dưới chân – “Tiện thể rửa chân đợi mọi người tới cứu vậy.”

“Giờ này mà cậu còn nghịch nước được sao?” – Đình Hải với tay xuống nước, tinh nghịch hất về phía Lệ Tâm – “Rửa chân chưa đủ, rửa cả mặt nữa.”

“Á… Đình Hải… không được tạt, không được tạt.”

Hahaha…

Cách đó không xa

“Con nhóc chết tiệt.” – Gia Huy tức giận, vung tay đấm thẳng vách tường trước mặt – “Rốt cuộc cô chạy đi đâu rồi?”

Gia Huy lo lắng ngồi xổm xuống nền đất trước văn phòng chính Khoa Đông Phương, chống tay nhìn trời than trách – “Bổn thiếu gia công việc bề bộn, giờ còn kiêm luôn cả việc tìm người. Thật thê thảm.”

“Không sống nổi nữa rồi, mình mặc kệ. Hạo Thiên, anh tự lo cho mình đi.”

Sau một hồi suy nghĩ cân nhắc, Gia Huy quyết định việc tới đâu thì giải quyết tới đó, lo trước cũng chẳng ích gì. Gia Huy đưa mắt nhìn xung quanh. Uầy… tới đây rồi nhất định phải chụp một vài tấm ảnh kỷ niệm nhưng góc nhìn ở đây quá hẹp, Gia Huy chạy nhanh xuống lầu, bước tới khu nhà trước mặt.

“Ý… đây là khu nhà ở, là khu nội trú của trường thì phải?” – Nhìn quần áo của các bạn sinh viên bước ra từ mấy phòng gần đó, Gia Huy mới ý thức được mình đã đi nhầm. Cậu đưa máy ảnh lên cao – “A… tôi… tôi… chụp ảnh…được không?

“Á… đẹp trai quá!”

“Người ngoại quốc thì phải?”

“Đúng rồi đó. Cứ kệ anh ấy đi, đừng làm người ta ngại.”

Các bạn sịnh viên nhìn Gia Huy đầy thích thú, nhưng không muốn cậu ngại nên đều lảng ra xa, lấp ló nhìn. Gia Huy vui vẻ đưa ống kính lên cao chụp phong cảnh phía sau trường.

“Tuyệt… Phía sau thật khoáng đạt. Có cỏ xanh, nước trong đẹp quá!”

“A…” – Như phát hiện ra một điều gì đó cực kỳ thú vị, Gia Huy điều chỉnh ống kính chụp xa – “Một cô gái và một chàng trai đang nghịch nước… Không nghĩ đến mình lại may mắn chụp được cảnh này… Tuyệt.”

Click…