Khép Mi

Chương 39: Chương 19.1

...

Hạ Diệp đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Diệp Vũ đang đứng trước hồ sen, không hiểu đang nhìn hay đang suy nghĩ cái gì. Cô tiến lại gần, hôm nay sinh viên dự học khá đông, bộ trang phục tuy bắt mắt nhưng kém tiện lợi, đã vậy dưới chân còn lại đôi giày cao gần 10cm khiến cô muốn đi nhanh cũng không được. Nhưng càng đến gần, bước chân cô càng chậm dần, lúc này cô đoán chắc không khí xung quanh đó đang xuống âm độ.

Hà My nhìn gương mặt xị xuống của Hiểu Đồng, thấy tội tội. Lệ Tâm sử dụng cách này dạy Hiểu Đồng học có phần hơi ác. Đến cô, người có nhiều thời gian ở cạnh Hiểu Đồng nhất, thử mười lần thì họa chăng một lần mới gọi đúng. Hiểu Đồng không phải là người chậm tiếp thu, chính xác cô ấy không mấy để tâm tới vấn đề này. Trong suy nghĩ của Hiểu Đồng, thức ăn được chia làm hai loại: được ăn - không được ăn và chỉ nhớ tên khi món đó gây ấn tượng đặc biệt với cô ấy như xôi gà chẳng hạn.

“Cậu muốn cướp luôn phần của cô ấy thì cứ nói. Không cần hại nơtron thần kinh của người ta thế đâu.” – Hà My đưa tay muốn lấy bịch cà chua trên tay Lệ Tâm, trong lòng thầm tán thưởng Đình Hải. Cậu ta công nhận có tâm, gặp phải cô cây cà chua này thành phân bón đất lâu rồi.

Lệ Tâm nhanh tay đưa bịch cà chua trốn khỏi móng vuốt của Hà My, lườm lại – “My My… Động khẩu được rồi.”

“Tớ cứ thích động thủ hơn đấy.”

Hà My chồm hẳn người về phía trước, quyết tâm giành cho bằng được khiến Lệ Tâm vội vã lùi về phía sau. Tuy nhiên vui quá lại hóa buồn, Đình Hải chưa kịp nhắc thì Lệ Tâm lùi được ba bước đã va vào đám người sau cô, chiếc cặp Jean quệt vào vai một bạn nam trong số đó, gây một trận nháo nhào nho nhỏ.

Hạ Diệp nhíu mày, lại là cậu ta. Người ta nói oan gia ngõ hẹp nhưng cô lại thấy giữa bọn họ là đường cụt thì đúng hơn. Trong tất cả các hoạt động, chỉ cần hai lớp cùng tham gia là y như rằng chạm trán ngay từ vòng gửi xe. Hạ Diệp nhìn Diệp Vũ đang đứng cách bọn họ không xa, lại nhìn hai người bên này, cảnh tượng tương phản này cô nhìn thấy không dưới trăm lần nhưng lần nào cũng thấy gai mắt. Thực ra cô và Diệp Vũ cũng không đơn giản là bạn bè thông thường, đối với cô ấy cô có bất mãn cũng không được nói, bọn họ nói trắng ra là quan hệ chủ tớ thì có phần giống hơn. Chỉ là, dù không thích cô ấy tới mức nào đi nữa, trong hoàn cảnh này Hạ Diệp cũng có chút đồng tình với Diệp Vũ. Thích người không thích mình, dạng bi ai này cô vừa trải nghiệm qua. Quả thực rất tệ!

Hạ Diệp đưa tay lên giữ mũ, khẽ xoay người tránh đám đông tiến tới gần chỗ Diệp Vũ đang đứng. Lúc này, cô phát hiện ra, không chỉ bản thân mình nhìn về nơi đó, mà còn có một ánh mắt từ trên lầu cao ngay phía sau đang nhìn bọn họ. Không hiểu sao, giữa biết bao nhiêu người ở bên dưới, cô lại khẳng định ánh mắt đó chắc chắn chỉ nhìn về phía một người. Chuyện này là thế nào đây?

Hạo Nhân đặt hai tay lên thành, cúi người nhìn cảnh tượng bên dưới. Vừa rời mắt khỏi cô ấy chưa bao lâu để cùng đoàn sinh viên S Lý Thị lên tầng lầu thì phía dưới Lệ Tâm y như rằng sẽ gặp chuyện. Chưa bao giờ Hạo Nhân muốn tóm Lệ Tâm tới bên cạnh mình như thế. Cá tính sôi nổi, tùy thời đều có thể đùa giỡn cũng chẳng biết mình đang ở nơi nào và cùng với ai. Hạo Nhân nắm chặt tay, cơn giận vì bị “bỏ lơ” chưa tan, giờ lại thêm chút lo lắng vô cớ. Cô gái này vừa là khắc tinh lại vừa là tử huyệt của cậu.

Mặt hồ gợn sóng, tâm tình Hạo Nhân cũng chẳng yên bình chút nào. Càng thấy rõ tình cảm của bản thân, cảm giác lo lắng, bồn chồn lại dâng cao trong lòng. Hạo Nhân đưa tay chạm nhẹ sợi dây tết bằng len bên tay trái, trấn định tâm tình. Cậu linh cảm có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra. Nhưng mà…

Hạo Nhân nhìn xuống bên dưới, Lệ Tâm đang được người khác đỡ đứng dậy, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Nhìn nụ cười của Lệ Tâm, đôi mắt Hạo Nhân dịu lại, sự hoảng loạn lúc đầu tan nhanh như bọt khí.

Bất kể chuyển gì xảy ra, bất kể có là ai xuất hiện, chỉ cần tôi không buông tay…

Em vĩnh viễn cũng đừng mong trốn thoát.

“Ôi… xin lỗi xin lỗi… cậu không sao chứ?”

“Không sao.” – Bạn nam cũng không cáu kỉnh, còn rất galang đỡ cô đứng dậy.

Đình Hải cũng nhanh tay nhặt chiếc cặp dưới đất lên, gật đầu cảm ơn bạn nam kia rồi kéo tay Lệ Tâm về lại chỗ cũ.

“Cũng may người ta dễ tính, không là cậu bị ăn mắng chắc rồi.” – Hà My phì cười.

“Còn không phải tại cậu hại tớ.” – Lệ Tâm khịt mũi bất mãn.

“Tớ lại thấy tại bản chất tham ăn hại cậu thì có.” – Tiến Trung không bỏ qua cơ hội đả kích Lệ Tâm – “Lần này có vẻ cậu lỗ vốn rồi. Bảo vệ một bọc cà chua đổi lại mất toi cái cặp. Rất đáng giá. Ha ha haa…”.

Lệ Tâm vừa nghe Tiến Trung nói xong liền cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc cặp trên tay Đình Hải. Xui rồi… Cặp cô mua đã lâu, dùng nhiều nên bị rách đôi chỗ đặc biệt là những chỗ gần quai. Lúc nãy bị quệt nên mấy chỗ cô may tạm đã bị rách toát ra. Lệ Tâm rưng rưng nước mắt, giờ có muốn sửa e rằng… khó nhìn là chuyện nhỏ, may đi may lại mới là chuyện lớn. Lại phải mua đồ mới, tháng này cô “có phúc” đổi đồ à nha.

Đình Hải nhìn chiếc cặp jean, lại nhìn vẻ mặt tiếc của của Lệ Tâm, trong lòng có chút xấu xa, cậu cảm thấy… hơi vui mừng. Từ lâu đã muốn đổi cho cô ấy một chiếc khác, xem chừng đây là cơ hội của cậu rồi. Đình Hải mỉm cười, giữ chặt cặp của Lệ Tâm trong tay, hướng Tiến Trung đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu.

“Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng phải Tiến Trung còn nhờ phúc của cậu hay sao? Cứ lấy nó là phí vận chuyển tính với cậu ta là được… Đi thôi ông tướng, chúng ta ra xe nào.”

“Ra xe làm gì? Không đi.” – Tiến Trung cáu kỉnh. Mượn cậu là lá chắn thì thôi đi, đừng tưởng cậu không biết cậu ta tính nhờ vả chuyện gì. Có chết cũng không đi.

“Thật sao? Vậy đống cờ hiệu cậu để ở xe cũng không cần dùng đến à?” – Đình Hải vui lòng nhắc nhở. Cờ hiệu là vật để sắp xếp tổ học tập mỗi khi có hoạt động ngoài trời, không thể thiếu được. Khi nãy xuống xe cậu và cậu ta mỗi người một hướng nên căn bản quên mất, giờ lại là cớ hay.

“Mẹ ơi… quên mất. Đình Hải… tên chết bằm… cậu cố ý phải không?” – Tiến Trung nhảy dựng lên, quên luôn cả việc mình bị trẹo chân với gãy tay, phóng ánh mắt đầy sát khí về phía tên đầu sỏ gây chuyện.

Đình Hải cầm cặp Lệ Tâm, bước nhanh về phía cổng, chẳng buồn quay đầu - “Xem như tớ giúp cậu tập vật lý trị liệu đi. Nếu còn nói nữa sẽ muộn đó.”

Hức hức… vật lý trị liệu cái đầu cậu… Đình Hải… tôi nhìn nhầm cậu rồi…

Hạ Diệp từ lúc phát hiện sự khác lạ trong ánh nhìn của Hạo Nhân dành cho Lệ Tâm, cảm giác ganh tỵ rỗi dậy trong lòng. Lệ Tâm… cô ta có điểm nào hơn bọn họ mà lại nhận hết sự quan tâm của người khác.

Cô ta… nói về gia cảnh còn không bằng người làm thuê như cô chứ đừng nói là so với Diệp Vũ; ngoại hình cũng đâu có gì nổi bật, thành tích học tập nếu không phải cô cố ý, cô ta hơn được cô chắc? Hay là tính cách cô ta có gì đặc biệt? Hạ Diệp cười khinh bỉ, một người yêu tiền hơn yêu mạng thì có gì đáng để nhắc đến?

Hạ Diệp hướng phía Diệp Vũ đang đứng đi tới. Lệ Tâm đang cùng Hà My và Hiểu Đồng phân tranh cà chua, quay lưng về phía cô ta nên hoàn toàn không biết có người đang ở ngay sau lưng mình. Đột nhiên lưng Lệ Tâm bị húc mạnh, cô không vững người liền ngã ngay về phía trước, bọc cà chua bị văng ra xa, lăn mỗi nơi một quả.

“Đông người quá!... Không cố ý…” – Hạ Diệp nhếch môi, không vì hành động của mình mà lấy làm ấy náy.

Lệ Tâm nhíu mày, cô chẳng thấy chút nào giống không cố ý cả. Dù vậy cô ta nói cũng không sai, đông người va chạm là chuyện bình thường, cô chỉ còn cách bỏ qua thôi.

Hà My đỡ Lệ Tâm dậy, đưa tay chùi đất cát bám trên tay cô bạn. Hà My nhìn chằm chằm Hạ Diệp, hận không thể biến mắt mình thành súng, nã cho cô ta vài phát đạn. Cô bực mình rồi đây! Chẳng biết tại sao Hạ Diệp lúc nào cũng tìm cách gây chuyện với bọn họ, chính xác hơn là nhằm vào Lệ Tâm. Hiểu Đồng đứng cạnh nhìn biểu cảm của cả ba người phía trước, cô không hiểu lắm nên quyết định đi nhặt cà chua.

Hà My chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng Lệ Tâm vang lên bên cạnh - “Không sao… Nhớ lần sau cố ý là được…”

Hạ Diệp không ngờ Lệ Tâm sẽ nói thẳng ra như thế, gương mặt hả hê đột nhiên biến dạng. Trước giờ cô và cô ta gây chuyện với nhau không ít nhưng vẫn chừa cho nhau chút mặt mũi giả tạo, xem ra kể từ hôm nay mọi chuyện đã khác rồi. Hạ Diệp nghiến chặt răng, hừ lạnh xoay lưng đi. Dù vậy, vẫn nghe tiếng Hà My vang lên từ phía sau.

“Có nhầm không vậy? Cậu là Lệ Tâm, không phải Hồng Tâm, sao lúc nào cũng bị mấy đứa chết bằm nhắm vào thế? Hay đầu óc cậu ta úng nước? Rõ dở hơi.”

Hiểu Đồng nhặt xong cà chua vừa quay về đã nghe Hà My mắng người, trề miệng nhận xét - “My My… cậu giống Thu Trang rồi a…”

“Thật sao? Hiểu Đồng… Khi về nhớ nói với Thu Trang là My My tớ đã kế thừa tinh hoa mắng người của cậu ta rồi. Không nghĩ mắng người lại thoải mái như vậy, kiểu này phải thường xuyên mắng kẻ không biết điều đó mới được.”

Hiểu Đồng chỉ cần biết Hà My thoải mái là được rồi, nào có quan tâm kẻ không biết điều trong mắt cô ấy là ai, liền gật đầu phụ họa – “Được a…”

Lệ Tâm đứng bên cạnh lắc đầu cảm thán. Thu Trang, mưa dầm thấm đất. Cậu mắng kẻ không biết điều Tiến Trung kia cả ngày, không biết có tác dụng với cậu ta không như với mèo My thì ảnh hưởng rất rõ ràng.

Lệ Tâm nhìn gương mặt hớn hở của hai cô bạn bên cạnh, không biết nên khóc hay cười. Cô thật sự có chút tội nghiệp cho Hạ Diệp rồi đấy.

Lệ Tâm nhận bịch cà chua từ tay Hiểu Đồng, cô có cảm giác chúng nhẹ đi thì phải. Lệ Tâm mở bọc kiểm tra phát hiện thiếu mất một quả liền cúi đầu nhìn xung quanh.

Toe … toe…

Tiếng còi báo hiệu tập trung vang lên, mọi người nối chân tiến vào Chính điện Văn miếu. Lệ Tâm không cẩn thận liền bị va quệt, chân bị một bạn nữ khác đạp lên, đau nhe cả răng. Dù vậy vẫn không bỏ ý định tìm cà chua. Khi nãy cô ngã về phía trước nên chắc chắn nó ở ngay gần đây thôi, Lệ Tâm vừa nghĩ vừa lách người đi về phía bờ hồ, cuối cùng cô cũng tìm được nó đang mắc lại trong kẽ một chậu hoa. Lệ Tâm cúi người, từ từ nhích lại gần, nhặt cà chua lên, chùi nhẹ lớp vỏ bên ngoài. Quả cà chua đỏ mọng lúc đầu giờ đã lấm tấm những vệt bầm thẫm li ti khiến cô đau lòng không thôi.

Hà My và Hiểu Đồng bị dòng người đẩy về phía xa, nhìn về phía sau vẫy tay ra hiệu cho Lệ Tâm đi nhanh. Lệ Tâm mỉm cười, cũng không phải cô không biết đường, bon chen lúc này chỉ e chưa tới nơi thì cả cô và bịch cà chua cũng dẹp lép luôn rồi. Ôi… Lúc nãy cô nên gửi bịch cà chua cùng cặp ra xe Đình Hải luôn chứ! Thật ngốc quá!

Cảm thán xong, nhìn đoàn người đã vắng hơn, Lệ Tâm nhích dần về phía sau, vội vã đứng dậy. Theo thứ tự sắp xếp, lớp cô là 08VN111 nên sẽ nằm trong tốp đầu tiên dâng hương. Giờ chỉ cần qua đoạn hẹp này thì chạy nhanh một tí sẽ tới sân Chính điện kịp lúc. Bên này Lệ Tâm đang tính toán cách đi nhanh, phía sau một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô từ đầu tới giờ, trong đầu hiện lên một kế hoạch xấu xa.

Ngay khi Lệ Tâm vừa đứng lên, lưng cô bị một vật đập mạnh, cả người cô bị xô về phía trước. Lệ Tâm không kịp phản ứng, mất đà rơi thẳng vào khoảng không trước mặt.

Á…

Ùm…

Mặt hồ tựa như một chiếc gương bị một lực tác động mạnh, vỡ nát. Lệ Tâm muốn hét lên nhưng không sao hét được, càng vùng vẫy càng bị cuốn ra xa.

Tiếng động quá lớn, mọi người đổ mắt nhìn về phía hồ, hốt hoảng nhìn thân ảnh Lệ Tâm đang chơi vơi giữa lòng hồ. Hà My cùng Hiểu Đồng quay đầu lại, nhận thấy người bị nạn là Lệ Tâm liền hét lớn, đẩy hết đám người phía trước ra xa, cố vươn người về phía lan can hồ.

“Tâm… Tâm… trời ơi… tránh ra tránh ra…”

Đoàn người đang đi vào chỗ hẹp nên di chuyển chậm, người cùng người đứng san sát, sự kích động của Hà My và Hiểu Đồng càng khiến mọi việc náo loạn lên. Những người bị Hà My xô ngã lại lại đè lên những người bên cạnh, loạn lại thêm loạn. Một số giảng viên theo đoàn lập tức kéo sinh viên đang chắn trước mình, chạy vội đến gần hồ.

Ngay lúc mọi người đang luống cuống, một âm thanh vang lên, thân ảnh tựa như gió lốc từ trên cao đáp xuống.

“Tránh ra…”