Khép Mi

Chương 29: Chương 15.2

Hạo Nhân bước vào khu vực giày, thấy Lệ Tâm đang ngồi bệt xuống đất, phía trước đặt gần mười đôi giày thể thao màu tím và xanh da trời. Lệ Tâm nghiêng đầu xem xét. Ôi! Đúng là hàng mới có khác, chưa dán giá luôn này, chỉ có mỗi mã vạch, cô biết chọn đôi nào đây?

“Không thích?” – Hạo Nhân cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lệ Tâm hỏi.

“Không phải.” – Lệ Tâm nhích lại gần nói nhỏ vào tai Hạo Nhân – “Chẳng có bảng giá. Mua hàng có bị chém cũng phải biết mình bị chém bao nhiêu nhát chứ!”

Hạo Nhân đương nhiên không hiểu mấy chữ lóng, chỉ biết cô nàng này không chọn vì lo giá cả. Hạo Nhân cũng học Lệ Tâm, nói nhỏ lại vào tai cô.

“Bảng giá cũng không thể dùng để lót giày, cô cần có chúng làm gì?”

Lệ Tâm xì miệng, đúng là thiếu gia có khác. Anh đã rộng rãi như thế tôi cũng không khách sáo nữa.

Lệ Tâm cầm một đôi màu xanh da trời lên ướm thử, thấy vừa liền quyết định chọn – “Đôi này.”

Hạo Nhân không phản đối, với tay lấy thêm đôi màu tím đặt gần đó, so với đôi giày lúc nãy cậu thử rất giống nhau đưa cho Lệ Tâm – “Thử đi.”

“?!?” – Lệ Tâm chớp mắt khó hiểu, cô chọn được rồi mà.

“Nếu hợp tôi tặng cô.”

“Được.”

Lệ Tâm lập tức mang vào. Đôi này hơi chật, khi nãy cô đã thử rồi nhưng khi nhìn kỹ kiểu dáng thì Lệ Tâm thực có chút lúng túng. Đôi giày này với đôi cô đưa cho anh ta lúc nãy có nhiều nét tương đồng. Do đó cô liền chọn đôi màu xanh da trời thay vì yêu cầu lấy số lớn hơn. Nhưng bây giờ thì hết cách rồi, Lệ Tâm cố sức mang vào. Không vừa thì cô cũng nhét cho vừa, cùng lắm là cô cho con bé Kim Oanh, xem như lấy của người giàu chia cho người nghèo vậy.

“Bỏ ra.”

Hạo Nhân nhíu mày, gỡ chiếc giày đang mang dở trên chân Lệ Tâm đưa cho nhân viên cửa hàng đang đứng phía sau hai người – “Phiền lấy số lớn hơn.”

“Được ạ.”

Hạo Nhân thấy nhân viên cửa hàng đã rời đi, liền liếc mắt lạnh lùng nhìn Lệ Tâm. Lệ Tâm chẳng hiểu tại sao Hạo Nhân lại tức giận, nhất thời không dám mở miệng, im lặng cúi đầu. Ôi! Anh ta lật mặt còn nhanh hơn cô lật sách, vừa nãy trời quang mây đãng, giờ gió rét âm u. Tóm lại, chẳng biết đường nào mà lần.

Hạo Nhân đứng lên đi dạo một vòng quanh các kệ giày, chốc chốc lại dừng lại. Không nghĩ cửa hàng nhỏ này lại có nhiều mẫu mã đẹp đến vậy, chất liệu cũng rất tốt. Hạo Nhân đưa tay lên ướm thử.

Ừm… rất vừa chân cô ấy. Lúc chiều Lệ Tâm tan học liền ra thẳng chỗ hẹn, giày thể thao thường ngày bị rách nên cô mang một đôi giày búp bê gót thấp, chân cũng mang tất da chứ không phải loại tất thể thao như lúc sáng. Thành thử khi nãy cậu có thể ước lượng chính xác cỡ chân của cô ấy. Hạo Nhân tiện tay lôi luôn hai đôi giày màu bạc và màu hồng, dặn nhân viên cửa hàng đổi thành cùng size với hai đôi trước rồi trực tiếp mang ra quầy thanh toán. Xong việc liền kéo Lệ Tâm đang ngồi xụ dưới nền ra thẳng khu vực trang phục phía trước.

“Anh muốn mua trang phục à?” – Lệ Tâm liền góp ý – “Da anh rất trắng, mặt màu gì cũng đẹp nhưng lúc nào cũng thấy anh mặc toàn màu đen, trông già lắm! Hay lần này anh chọn màu khác đi.”

“Vậy cô chọn đi.” – Hạo Nhân tán thành.

Lệ Tâm vẫn còn giận về chuyện vừa rồi, cáu kỉnh - “Sao tôi phải chọn? Anh mua thì anh chọn đi chứ!”

Hạo Nhân - “Của cô đương nhiên cô phải chọn.”

Lệ Tâm hoảng sợ – “Tôi mua chúng làm gì? Không mua đâu.”

Hạo Nhân không cho là đúng, tiếp tục kéo Lệ Tâm đi về phía gian hàng - “Mua đồ thể thao đương nhiên để tập thể thao.”

“Tôi có rồi mà, không cần mua.”

Lệ Tâm rất muốn khóc, đùa gì vậy? Đồ thể thao? Mặc hàng xa xỉ đó cũng bắt cô mua? Không đến mức “Đi với Phật mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đi với đại gia phải mặc hàng hiệu” chứ?

“Tôi thanh toán.” – Hạo Nhân thở dài.

“Oa… là anh nói đó nhé!” – Lệ Tâm như được tiếp thêm sức mạnh, hăng hái tiến về phía trước.

Hạo Nhân nhìn Lệ Tâm bừng bừng khí thế, đôi mắt ẩn chứa vẻ yêu chiều. Đúng như cậu nghĩ, Lệ Tâm sau khi tới khu vực trang phục liền chọn ngay kệ treo mấy bộ trang phục màu tím cậu yêu cầu lúc nãy, mải miết ngắm nhìn. Hạo Nhân dừng lại ở quầy lễ tân, dặn bọn họ sau khi Lệ Tâm chọn bộ nào liền lấy thêm ba màu xanh da trời – bạc – hồng cho cùng màu với ba đôi giày đã chọn trước đó. Lần này tiện thể mua thêm vài bộ, xem như cậu vì tương lai chạy bộ của bản thân mà chuẩn bị vậy.

Lệ Tâm cầm bộ trang phục màu tím thẫm làm chủ đạo đi về phía quầy thanh toán. Lần này cô rất thông minh, chọn hẳn bộ có áo khoác đi kèm, đúng thật một công đôi chuyện.

“Tôi lấy bộ này.”

Lệ Tâm đặt hàng lên quầy thanh toán, quay đầu nhìn người đang đứng phía sau – “A… anh không mua gì sao? Tôi không có tiền thanh toán nhưng nếu anh muốn mua tôi có thể chọn giúp anh.”

“Bộ này cũng không tệ, lấy kiểu này dành cho nam size XXL, chọn màu đen.” – Hạo Nhân gật đầu ra hiệu cho nhân viên, sau đó đưa thẻ yêu cầu thanh toán.

Vừa dứt lời, Hạo Nhân nhìn Lệ Tâm đứng bên cạnh xị mặt, trề miệng dài cả thước liền cảm thấy buồn cười, cậu quên cô ấy không thích màu đen.

Hạo Nhân suy nghĩ một chút cũng đổi ý theo Lệ Tâm.

“Vậy chọn theo màu sắc tôi đã dặn lúc trước là được. Phiền thanh toán.”

Nhân viên cửa hàng đương nhiên hiểu ý, hớn hở chạy về phía kho hàng. Nhờ hai vị khách hàng này mà doanh thu của họ tăng lên không ít. Phải công nhận cô gái này rất may mắn, bạn trai cô ấy không chỉ đẹp trai còn rất chiều bạn gái, mua đồ cũng chọn đồ đôi, ngay cả màu hồng cũng không ngại mặc.

Đứng ở quầy thanh toán, Hạo Nhân không biết hình ảnh của mình đã trở nên vĩ đại như thế nào trong mắt toàn bộ nhân viên cửa hàng ở đây, vừa đứng chờ vừa nhìn Lệ Tâm đang hưng phấn chạy loạn khắp nơi. Quan trọng hơn là cậu cũng quên luôn việc lúc nãy đã chọn trang phục màu hồng cho Lệ Tâm. Số phận bộ trang phục này thê thảm hơn ba bộ còn lại rất nhiều, bị Hạo Nhân nhét trong góc tủ mãi cho đến n năm sau, khi cậu đã được cấp danh phận nó mới được Lệ Tâm tình cờ khai quật lên, xếp ngay ngắn bên cạnh trang phục của hai người.

Hạo Nhân không nhận hóa đơn, trực tiếp lấy hàng đi về phía Lệ Tâm, kéo cô nàng ra xe. Lúc này Lệ Tâm mới nhìn rõ n cái túi trên tay Hạo Nhân, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Bọn họ khi nào thì mua nhiều như vậy?

Hạo Nhân mở cửa xe, đặt đống đồ vào ghế sau, quay đầu nhìn Lệ Tâm đang đứng yên cạnh cửa xe. Vừa rồi quẹt thẻ đơn giản chỉ ký một cái, giá tiền hay giá vàng gì gì đó cậu cũng chẳng để tâm, lúc này thấy Lệ Tâm cosplay tượng bên ngoài liền trực tiếp mở cửa xe, đưa tay giữ thấp đầu cô nhét vào xe rồi vòng về phía ghế lái, nhanh chóng rời đi.

Lệ Tâm đã tỉnh táo đôi chút, nhìn kí hiệu trên túi phía sau thì ít nhất bốn cái túi to tướng là của nữ. Cô nhớ mình được tặng hai đôi giày với một bộ quần áo thôi mà, đâu ra lắm túi thế?

“Giờ cô muốn đi đâu?” – Hạo Nhân cất giọng phá vỡ không gian yên lặng giữa hai người.

“À… anh đưa tôi về lại Kí túc xá là được rồi.” – Nghĩ một lát, Lệ Tâm lén nhìn đống đồ qua gương chiếu hậu, xác định mắt mình không nhìn lầm liền hướng người bên cạnh hỏi – “Chúng ta còn mua đồ cho ai khác sao?”

“Sao lại nói vậy?” – Hạo Nhân mỉm cười, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.

“Vì nhiều túi quá nha! Xem nào bảy túi…” – Lệ Tâm xòe tay đếm – “Ba đôi giày, hai bộ quần áo thể thao… có chia ra mỗi thứ một túi cũng không đến con số đó.”

Nghe Lệ Tâm nói xong, Hạo Nhân nhớ ra bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng, sắc mặt hơi trầm xuống một chút nhưng rất nhanh liền biến mất, tốt bụng sửa lại cho đúng.

“Là năm đôi giày, tám bộ quần áo. Của chúng ta.”

“Cái gì?”

Lệ Tâm bị con số này dọa sợ không ít, miệng méo xệch, tay run run chỉ về đống đồ phía sau – “Chúng ta khi nào thì lấy nhiều như vậy?”

Hạo Nhân tâm trạng đang tốt - “Chúng ta không lấy. Người lấy là nhân viên cửa hàng.”

Lệ Tâm vò đầu - “Ách… vậy trong số đó bốn cái túi nữ đó đều là đồ của tôi? Rốt cuộc là bao nhiêu đồ trong đó thế?”

Hạo Nhân đưa tay sờ sờ mũi, lẩm nhẩm – “Không nhiều lắm. Bốn đôi giày và bốn bộ quần áo.”

Lệ Tâm rùng mình, hít một hơi lạnh. Cô biết ngay mà, anh ta rõ ràng có âm mưu. Cô nhớ không nhầm thì anh ta tài trợ không hoàn lại cho cô hai đôi giày với một bộ quần áo, số còn lại không nghi ngờ sẽ là khoản nợ mới của cô nữa rồi. Nợ cũ + nợ mới là bao nhiêu nhỉ? Trời ạ! Giờ thì cô hiểu nỗi khổ của ông cha khi một cổ hai xiềng áp bức rồi.

“Tôi nghèo lắm.” – Lệ Tâm mặt dày, ra đòn phủ đầu trước.

“Tôi cũng không nói cô phải trả.” – Hạo Nhân ung dung đáp.

“Thật?... Trời ạ! Anh vừa trúng số sao?” – Lệ Tâm mắt trợn to như mắt ếch kích động lay tay người bên cạnh.

“Ừ.” – Hạo Nhân chẳng quản cô nói gì.

“Nhưng như vậy nhiều quá, tôi mà nhận sẽ rất ngại.” – Lệ Tâm vân vê làn môi, khi không lại nhận nhiều đồ như vậy thì không tốt lắm đâu. Nhận một lần thì là biết ơn, nhận hai lần thì là nợ, nhận ba lần thì sẽ là lợi dụng đó.

“Vậy thì nghĩ cách báo ân đi.”

Hạo Nhân đạp thắng, chiếc xe dừng lại trước vạch dừng đèn đỏ, mắt chăm chú nhìn biển điện tử báo thời gian chờ.

Lệ Tâm nhếch môi, chữ “báo ân” cứ như treo trên miệng anh ta ý, tùy lúc đều có thể sử dụng. Liệu cô có nên nói với anh ta hai chữ đó hoàn toàn không dùng được trong trường hợp này không?

Lệ Tâm suy nghĩ một chút liền lôi điện thoại trong cặp ra, soạn tin nhắn gửi cho Kim Oanh. Anh ta mua đồ tặng cô, cô mua lại đồ ăn cho anh ta vậy. Sẵn dịp cho Kim Oanh nghỉ một buổi ôn thi, cô làm cô chủ rất thấu tình đạt lý.

“Hạo Nhân… hay tối nay tôi đãi anh ăn nha. Mấy món trong nhà hàng thì tôi không mua nổi nhưng tôi biết một chỗ rất náo nhiệt, rất nhiều loại đồ ăn, thế nào cũng tìm được thức ăn anh thích. Được không?” – Lệ Tâm bấm số liên tục, không vì nút số bị mờ mà chậm lại.

“Không cần. Tôi có thể mời cô bữa tối.” – Hạo Nhân ngừng lại một chút – “Nhưng chẳng phải cô có việc bận?”

“À… tôi vừa có thời gian rỗi xong. Anh thật sự sẽ mời tôi ăn? Nhưng như vậy lại làm tôi khó xử hơn.”

Lệ Tâm khẩu thị tâm phi, khó xử thì sao chứ, từ khi gặp anh ta đến giờ chữ này cứ như ma ám luôn đeo theo cô. Mất mặt một lần với mười lần thì khác nhau à? Làm ơn nói không khó xử đi. Nha?

“Không khó xử. Cô có thể dùng cách khác để báo ân.” – Hạo Nhân mỉm cười nhìn Lệ Tâm, đôi mắt ánh lên tia tính toán.

“Cách gì?” – Lệ Tâm thuận miệng hỏi, tay ấn nút gửi tin nhắn vừa soạn xong.

“Đôi giày đó… xem như cô mua nó tặng cho tôi là được. Như vậy sẽ không khó xử nữa.”

Lệ Tâm nghe xong, quay đầu nhìn Hạo Nhân đang ngồi bên cạnh, tay không tự chủ thả luôn chiếc Samsung E250 cũ kỹ xuống chân. Chiếc điện thoại nảy lên rồi rơi thẳng xuống gầm dưới chân cô. Ôi… một bữa ăn mấy trăm với một đôi giày mấy triệu, cô cực kỳ cực kỳ khó xử đó.

Âm thanh báo tin nhắn đã được gửi tới nơi, Lệ Tâm thấy nó chẳng khác âm thanh gọi hồn là mấy.

Tiền của cô… tiền ơi!