7h30, Sân trường Đại học L, Cơ sở 3…

“Chết mất, lại trễ nữa rồi…”

Lệ Tâm nhanh chóng lách qua đám đông trước mắt, chạy vội lên tầng năm, tầng cao nhất của toà nhà. Hôm nay theo thường lệ là buổi họp thường niên của Hội sinh viên khoa Đông Phương. Nhớ lại hai lần đi trễ trước đó cô bỗng thấy rùng mình. Gì chứ? Dọn dẹp toàn hội trường? Cũng may có Hải ở lại giúp cô, không thì đến chiều cô cũng chả thể xong nổi. Biết thế không nên tham khoản phụ cấp tiền card điện thoại hàng tháng của Hội. Đúng là tham thì thâm thật mà…

Oái… rầm… cốp… sau hàng loạt tiếng động, đầu Lệ Tâm va mạnh vào bức tường tầng ba. Ngay khi bình ổn lại tâm trạng hãi hùng sau cú va chạm vừa rồi, cô nhanh chóng xác định tên thủ phạm đang hạ cánh cách cô khoảng năm bước chân.

“Éc… Mình không xui đến vậy chứ?” - Lệ Tâm vừa nhìn vừa nôm nốp lo sợ.

“Em làm gì mà chạy nhanh thế hả? Đây là trường học, em không thấy dòng chữ “Đi nhẹ, nói khẽ, ứng xử văn minh” treo ngay mỗi cầu thang kia hả?…Đâu rồi, mắt kính của tôi rơi đâu rồi?” – Cô Hằng, Bí thư Đoàn khoa Đông Phương vừa nói vừa đưa tay tìm mắt kính dưới nền - “Em là sinh viên năm mấy, lớp nào? Nói nhanh cho tôi”

May quá! Cô ấy không nhận ra mình, Lệ Tâm quẹt vội mấy giọt mồ hôi trên trán, nhanh chóng tìm mắt kính, đặt vội trong tay cô Hằng và chạy thục mạng lên tầng năm, không quên bóp mũi, hà hơi nói vọng lại.

“Em xin lỗi cô.... Em chào cô ạ…”

“Này này… đứng lại cho tôi, có nghe không hả? Trời ơi, tài liệu của tôi… tôi mà bắt được thì em không xong với tôi đâu… đứng lại ngay cho tôiiiiiii…”

“Thật khủng khiếp, cô ấy nên đi thi The voice mới phải, giọng hét đó mà không vào thẳng vòng chung cuộc thì mất một tháng tiền lương mình cũng cá…” – Lệ Tâm vừa chạy vừa nghĩ thầm trong bụng.

Đứng trước hội trường, đôi mắt cô quét sạch căn phòng và xác định vị trí còn trống, nhanh chóng lủi vào nơi đó.

“Tôi điểm danh tí nhé!” – Hội trưởng Hội sinh viên Tiến Trung khẽ hắng giọng thông báo vào micro.

“Đầu tiên là Ngành Trung Quốc học… tốt, hai mươi hai người tham dự… Ngành Nhật Bản học… tốt, mười tám người tham dự… Ngành Hàn Quốc học… tốt, mười sáu người tham dự… Ngành Việt Nam học, chín người tham dự… sao lại chín người… thiếu ai vậy?”

“Xin lỗi, mình đến trễ.”- Đình Hải khẽ mỉm cười, nhanh chóng bước đến vị trí ngay cạnh Lệ Tâm. Cậu thả cặp xuống ghế ngồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu bạn hội trưởng.

“Sao cậu lại...Không phải lúc nãy cậu…” - Tiến Trung mắt đầy nghi vấn hướng về phía Đình Hải.

“Hội trưởng, kế hoạch trong tháng này là gì vậy?” – Đình Hải nhanh chóng đổi đề tài, nheo mắt nhìn về hướng Tiến Trung hỏi.

Tiến Trung bực bội, vứt cái lườm dài thườn thượt cho Đình Hải rồi giở vội bảng kế hoạch công tác tháng mười để thông báo. Cậu quen với cảnh này rồi, Tiến Trung ấm ức an ủi bản thân.

“Tháng này ngoài việc phối hợp với Ban chấp hành Đoàn Khoa tham gia công tác từ thiện thường kỳ giúp đỡ trẻ em mồ côi, lang thang cơ nhỡ, Hội chúng ta sẽ phối hợp với chủ nhiệm hai khoa Trung Quốc học và Việt Nam học đón tiếp các bạn du học sinh Đài Loan sang học một kỳ. Các bạn ai có ý kiến hay đề xuất gì thì cứ phát biểu nhé?” – Tiến Trung đưa mắt nhìn bao quát hội trường.

“Sao lại là hai ngành đón tiếp? Nếu là sinh viên Đài Loan thì ngành Trung Quốc đón tiếp chính xác hơn chứ?” – Hạ Diệp – đại diện 08VN112 nhìn Tiến Trung khó hiểu.

“Theo thông tin mình nhận được từ Khoa thì lần này có khoảng hai trăm sinh viên trao đổi sang đây, gấp bốn lần những năm trước, trong đó có một số sinh viên học Tiếng Việt. Cụ thể chuyên ngành đào tạo bậc đại học của các bạn ấy là Việt Nam học. Và theo chương trình học tập sinh hoạt trong học kỳ ở Việt Nam này, các bạn ấy sẽ dự học ở các lớp Việt Nam học, bộ môn liên quan về văn hoá của các bạn năm ba”. – Tiến Trung sửa lại gọng kính cho ngay ngắn, mỉm cười nhìn Hạ Diệp nhấn mạnh - “ Do đó hai ngành sẽ cùng phối hợp tiếp đón”.

“Thế có tiệc tùng gì không vậy Hội trưởng? Liên lạc với mình theo số cũ, mở nguồn 24/7, sẽ lấy sỉ cho cậu nước ngọt và trái cây… Nha?” - Lệ Tâm tinh nghịch nháy mắt nhìn Tiến Trung, đưa tay làm biểu tượng Ok, không quên tận dụng cơ hội kinh doanh trước mắt.

“Mình xin cậu, thu hồi luồng điện đó lại, có ngày mình thăng thiên cũng vì nó đấy… Cậu có thể hỏi câu hỏi mang tính xây dựng hơn không hả?” – Tiến Trung vịn tay đứng dậy sau cơn choáng, nhìn Lệ Tâm với ánh mắt đau khổ.

“Mình thấy câu hỏi có tính xây dựng đó chứ! Đón tiếp thì phải có tiệc tùng. Cậu thông báo ngày giờ luôn để mọi người còn chuẩn bị.” – Đình Hải tiếp lời.

“Cậu…” –

Tiến Trung thật không còn gì để nói với tên bạn này nữa.“Trọng sắc khinh bạn”, có ai phang câu này vào mặt cậu chưa hả? Tiến Trung nhủ thầm trong bụng, phóng ánh mắt mang đầy ý oán hận về phía Đình Hải, đổi lại đó là cái lắc đầu thích thú của cậu ta.

“ Vấn đề này trước mắt trên Khoa chưa có thông báo chính thức. Uầy… Chỉ cần quý vị ở đây đón tiếp các bạn ấy thật tốt ở mỗi giờ học là được, không thể chỉ chú tâm mỗi bước đón tiếp đầu tiên mà. Hiểu không?”

“Cũng chỉ có mỗi cậu hỏi về vấn đề này. Rút cuộc cậu học Đông phương hay Kinh doanh vậy hả?” - Hạ Diệp nhíu mày nhìn Lệ Tâm đầy bất mãn.

“Đông phương hay Kinh doanh gì mà chẳng cần tiền để sống, có cơ hội kiếm thì sao phải bỏ qua?” – Lệ Tâm thích ý nhìn Hạ Diệp, vờ vỗ trán hỏi - “À, không phải cậu mỗi ngày đều niệm sách thay cơm ý chứ? Thứ lỗi, tớ người thường, vẫn thích cá thịt, hủ tiếu, mì xào hơn món ấy”

Phụt… ha ha ha… cả hội trường được một phen cười nghiêng ngả với câu trả lời đầy hóm hỉnh của Lệ Tâm. Ai cũng biết thành tích học tập của Hạ Diệp luôn chạm đáy bảng. Lệ Tâm lần này không những tranh cãi lại còn không nể mặt mỉa mai cô ta. Đúng là không thể xem thường cái miệng độc địa của cô nàng này được.

“Cậu…”

“Thôi nào, tớ xin can. Các cậu mỗi lần họp đều vậy cả. Nhường nhịn nhau một chút đi mà, xem như nể mặt tớ đi. Lệ Tâm, cậu “đánh chó cũng phải ngó mặt chủ” chứ! Dù gì tớ….”- Tiến Trung hoà giải.

“Cậu nói ai là chó hả?” – Hạ Diệp hướng ánh mắt phẫn nộ hét Tiến Trung.

“Chó hả? Tớ có nói thế sao? No… no… ý tớ là, là… đúng rồi, là “vuốt mặt phải nể mũi”… đúng, chính là ý ấy ấy…” – Tiến Trung cầu hoà, quay về phía Lệ Tâm nói - “Tớ là hội trưởng mà, cậu không thể để tớ phải xuống văn phòng viết tường trình mỗi lần họp thế được. Trà dưới đó không dễ uống đâu.”

“Cậu có trà uống là mừng lắm rồi. Tớ mỗi lần “tranh luận” với cậu ta xong thì đến nước bọt cũng chả nuốt nổi. Dù gì cũng chả phải tớ đốt lửa, cậu nên ý kiến với quý cô Hạ Diệp kia kìa.” – Lệ Tâm phản bác lại.

“Được được… là ý kiến với hai cậu. Tha cho tớ đi mà… Nếu không ai có ý kiến gì nữa thì chúng ta chuyển sang nội dung khác nhé. Tiếp đến là việc cử sinh viên tham gia…”

Phía trên Hội trường, Tiến Trung một mình thao thao bất tuyệt. Lệ Tâm ngáp dài. Phục nhất trên đời vẫn là cái miệng của cậu ta. Người đâu mà họat ngôn thấy sợ. Lệ Tâm đưa tay lên mắt, lau giọt nước từ khóe mi. Mỗi lần cô ngáp đều vậy, nước mắt cứ nhiều như người ta khóc ấy. Lệ Tâm căng mắt căng tai vẫn không thấy dấu hiệu buồn ngủ suy giảm, cuối cùng cô quyết định tranh thủ làm việc khác.

“Cậu ngồi ngay lại một tí, che giúp tớ nữa nhé!” – Lệ Tâm hướng tay về phía Đình Hải đang ngồi bên cạnh, lay lay cậu ta nhích người về phía trước.

Đình Hải khẽ cười, nhoài người về phía trước che khuất Lệ Tâm khỏi ánh mắt của những người dự họp.

“Cảm ơn, cậu là tốt nhất.” – Lệ Tâm mỉm cười đầy thành ý.

“Được rồi, cậu ngủ đi. Họp xong tớ sẽ lay cậu dậy.”

“Ừ…”

Lệ Tâm vội nhắm mắt, dựa đầu trên chiếc cặp jean đã sờn màu trên mặt bàn trước mặt. Ánh nắng từ phía cửa sổ len vào phòng như những sợi tơ vàng óng ánh. Đình Hải nhìn Lệ Tâm không chớp mắt, mỗi lúc như vậy trong lòng cậu lại thấy ấm áp. Nhìn gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi của Lệ Tâm, Đình Hải khẽ chau mày. Vươn tay gỡ vài lọn tóc xòa trên má, nghe tiếng thở nhè nhẹ của cô gái ngồi cạnh, không hiểu sao cậu lại thấy đau lòng. Xét cho cùng, chiếc cặp kia cũng thật may mắn, được cô ấy ngả đầu vào khi mệt mỏi. Đình Hải cười buồn, bản thân mình lại đi ghen tỵ với một chiếc cặp, như vậy có quá đáng thương không?

Diệp Vũ nhìn hướng cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh khiến Hạ Diệp ngồi cạnh đó cũng run rẩy theo. Ba năm nay cô vẫn chưa thể quen với cảm giác này. Tình cảm Diệp Vũ dành cho Đình Hải vừa giống yêu vừa giống hận. Lúc trước Hạ Diệp từng nghĩ, gia cảnh giàu có, khuôn mặt xinh đẹp lại có tài như Diệp Vũ thì còn gì phải buồn?

Ấy vậy mà cô gái này lại chưa bao giờ vui vẻ. Suốt thời gian cô làm bạn với Diệp Vũ, cô chưa bao giờ thấy cô ấy cười, nếu có chỉ là khi đứng trước mặt Đình Hải. Nhưng mà, đó cũng không thể gọi là cười được, nhiều lắm là khóe miệng đang cố gắng nhếch lên thôi. Một nụ cười như khói như sương, không chân thật tới mức đáng thương.

Dù sao đó cũng là chuyện của bọn họ, cô không nghĩ nhiều. Muốn thay đổi một chút không khí, Hạ Diệp bèn chồm người sang bên cạnh nói thầm - “Nói thật tớ chúa ghét tay Tiến Trung này. Nói nhiều muốn chết. Cái miệng đó mà không làm Hội trưởng hội sinh viên với phòng phát thanh Khoa thì đúng là uổng phí tài năng. Cậu ta không khát nước hay sao vậy trời? Nhìn miệng cậu ta nói thôi mà tớ đã thấy mình như trên sa mạc rồi. Đó mà boy chính hiệu đấy hả? Cậu không biết thôi chứ bà Sáu Hồng nổi tiếng nhiều chuyện nhất khu nhà tớ còn phải từ cậu ta nghe ngóng mọi chuyện. Sao cậu ta lại là sinh viên khoa Đông Phương nhỉ? Học Báo chí đúng hơn ý chứ. Tớ là tớ thấy…”

“Cậu đã nghe qua câu bốn chín gặp năm mươi chưa?” – Diệp Vũ ngắt lời Hạ Diệp - “Theo ý kiến của tôi vị trí Phó Hội trưởng đang trống kia rất phù hợp với cậu. Có cần tôi thay cậu đề cử không?”

“Được rồi… Tớ im… Tớ im đây. Gặp mặt cậu ta mỗi tuần một lần đã quá sức chịu đựng của tớ rồi. Cậu đừng hại chết tớ như thế.” – Hạ Diệp tinh nghịch làm biểu tượng khóa miệng.

Diệp Vũ lại tiếp tục im lặng, cúi đầu viết vào sổ họp, dù vậy Hạ Diệp biết cô ấy đang áp chế cảm xúc bản thân. Nhưng có thể áp chế được bao lâu đây?

“Buổi họp của chúng ta về cơ bản chỉ có một vài nội dung thế thôi. Nếu các bạn không có ý kiến gì thêm, vậy chúng ta nghỉ nhé?” – Tiến Trung thông báo.

“Ok”

“Ok”

“Về nhé Hội trưởng. Nhớ gửi mail danh sách sinh viên tham dự để tớ liên hệ với xe đón trước nhé!”

“Về nha”

“Bye bye.”

Sau hàng loạt tiếng chào, mọi người vội thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về. Khu hội trường tầng năm dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh lúc đầu.

Cốp…

“Ui da… đau quá!” – Lệ Tâm bật dậy như một chiếc lò xo. Cú va chạm vừa rồi hứa hẹn sẽ khiến đầu cô nàng sưng lên một cục nho nhỏ đây.

“Ý… chị xin lỗi. Chị cứ tưởng không có ai nên mới quay cặp ra phía sau. Em không sao chứ? Chị xin lỗi mà.” – Chị Lan, đàn chị khóa trên nhìn Lệ Tâm đầy áy náy.

“Không sao không sao. Đầu em chắc lắm. Sáng nào cũng bị điện thoại rơi trúng nên luyện được Thiết đầu công rồi. Ý… mà tan họp rồi hả chị?” – Lệ Tâm đưa tay ôm gáy, lắc lắc đầu nhìn quanh.

“Ừ… vừa tan xong.”

“Thế ạ. Mà chị có thấy Hải đâu không? Cậu ấy nói sẽ đánh thức em mà.” – Lệ Tâm đưa mắt tìm quanh miệng khẽ nhẩm – “Đi đâu rồi không biết?”

“Xem nào… Trên bục đó em. Chắc đang gửi danh sách đăng ký tham dự cổ động của lớp em cho thằng nhóc Tiến Trung ấy.”

“Dạ. Em thấy rồi. Em đợi cậu ấy. Chị về nhé.” – Lệ Tâm mỉm cười nhìn chị Lan đầy ý nhị - “Quán em luôn khuyến mãi cho các cặp tình nhân thân thiết. Chị nhớ ghé nhé!”

Con bé này… Ngày nào cũng nói vậy mà có thấy đâu hả? Toàn bóng bay. Phòng cô cũng sắp bay theo nó rồi đây này. kể cũng lạ, chẳng biết con bé lừa kiểu gì mà bạn trai cô hôm nào cũng đúng giờ ngoan ngoãn tới quán nước của côn bé báo danh. Hôm nay cũng đi nữa, Mai Lan run run khóe môi, nhìn Lệ Tâm lúc này rất không thuận mắt - "Tha cho chị… Ngoài Trà sữa ra chị thích nhiều thứ nước khác lắm đấy! Biết không hả?”

“Haha… Tối nay cứ đúng tám giờ hai người nhớ ghé quán. Em chừa sẵn bàn à nha!”

“Chị biết rồi. Lần này thì cấm bóng bay nữa nhé. Cái gì ăn được ấy. Về đây.”

Lệ Tâm đưa tay vẫy vẫy, không quên mi gió tạm biệt. Mai Lan lắc đầu, con bé này, đáng yêu như vậy, ai có thể từ chối chứ!

Đình Hải bước tới gần, thấy Mai Lan đằng xa liền giơ tay ra hiệu chào, đoạn quay đầu nhìn Lệ Tâm đang đưa tay đỡ trán phái sau, nhẹ giọng.

“Tớ còn định để cậu ngủ thêm vài phút nữa đó. Hôm nay tan họp sớm mà.”

“Ừ. Không cãi nhau với cô nàng Hạ Diệp điệu đà kia thì thế nào cũng về sớm mà. Cậu gửi danh sách cho Tiến Trung rồi à?”

Lệ Tâm đưa tay che miệng ngáp. Cả tuần nhận hướng dẫn viết tiểu luận cho mấy sinh viên khóa dưới khiến cô mất ngủ trầm trọng. Cứ đà này chỉ sợ chưa ra được trường cô đã phải nhập thẳng viện rồi. Thật muốn điên cái đầu mà.

“Ừ. Tham gia không đông nên cũng ngại. Cậu sẽ tham gia cổ vũ giải này chứ?” – Đình Hải chau mày nhìn cô bạn, khẽ thở dài rồi rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lệ Tâm.

“Tất nhiên rồi. Tớ nhận vụ nước non cho các lớp tham dự mà. Phải đi chứ! Mà này, cái đó cho tớ à?” – Lệ Tâm vui vẻ chìa hai tay về phía Đình Hải - “ Tớ nhớ cậu vốn không thích uống sữa mà.”

“Ừ. Của cậu.” – Đình Hải khẽ cười trước hành động “mặt dày xin xỏ” của Lệ Tâm - “Nếu không có thời gian ăn sáng thì ít nhất cậu cũng nên uống chúng chứ! Không thể để dạ dày rỗng để vận động đâu.”

“Biết rồi biết rồi mà. Thế chúng ta về nhé.”

“Cậu về trước đi nhé. Hôm nay tới tớ dọn dẹp mà. Lúc sáng tớ trúng thưởng đó.”

“Tớ quên mất. Mà chẳng phải cậu đến cùng Tiến Trung sao? Sao lại vào muộn hơn tớ vậy?” – Lệ Tâm nhìn Đình Hải khó hiểu.

“Tớ đến cùng cậu ấy nhưng ghé xuống Khoa có tí chuyện. Đi sớm nhưng lên trễ thì cũng vậy mà.”

“Tớ giúp cậu nhé. Nhận thù lao trước rồi mà.” – Lệ Tâm hơ hơ hộp sữa mỉm cười nhìn Đình Hải.

“Không phải mười giờ cậu có buổi làm thêm ở siêu thị sao? Không nên đến muộn mà. Tớ dọn được. Không sao đâu.”

“Oái… cậu không nhắc tớ cũng quên phéng đi mất. Trời đất… 9h30 rồi. Muộn nữa rồi. Anh Hùng sẽ giết tớ mất.” – Lệ Tâm hốt hoảng nhìn đồng hồ. Vơ vội chiếc cặp trên bàn, cô quay sang nhìn Đình Hải đầy áy náy - “ Tớ đi đây. Khi khác sẽ tạ lỗi với cậu. Xin lỗi cậu nhé.” – Nói xong vội phóng ra hướng cửa.

“Để hộp sữa lại bàn đó tớ dọn cho. Cậu đi cẩn thận đó. Coi chừng lại va vào người khác.” – Đình Hải gọi với theo, khẽ lắc đầu.

“Thanks thanks!”

“Bạn thân của nam chính si tình luôn là nhân vật khổ cực nhất. Tớ có thể từ chối vai diễn này không?” – Tiến Trung đau khổ nhìn Đình Hải, hiển nhiên không đồng ý hành động dại gái của cậu bạn.

“Cậu chọn quét phía trên hay phía dưới Hội trường ?”

“Vấn đề bây giờ chúng ta cần thảo luận là vị trí bắt đầu quét đấy hả? Tớ luôn đi sớm nhất mà lúc nào cũng cùng cậu chịu phạt cho người đi muộn nhất. Cậu có biết tớ cũng có nhiều việc lắm không? Không có rảnh để cùng cậu hàng tuần bồi dưỡng tình cảm với mấy cái chổi này đâu nhé! Tớ đi đây.” – Tiến Trung làm mặt lạnh quay đi.

“Xem nào. Vậy ra cậu không rảnh hả? Thôi vậy để tớ dọn một mình cũng được”- Đình Hải tỏ vẻ tiếc nuối – “Tớ còn định tặng cậu một vé đi Đà Lạt nhân dịp sinh nhật của một ai đó. Xem ra phải báo hủy rồi. Cũng may báo sớm, chắc không bị phạt nhiều đâu nhỉ?”

“Dừng… Cậu nói đi đâu cơ? Có phải tớ nghe nhầm không? Cậu nói lại đi. Lúc nãy quay lưng nghe không rõ.” – Tiến Trung chớp chớp mắt nhìn Đình Hải.

“Cậu nói thử xem.” – Đình Hải cười nhìn cậu bạn.

“Tớ quét từ phía trên Hội trường xuống. Khi nào có lịch gửi ngay cho tớ.” – Tiến Trung vơ vội cây chổi và bước về phía trước, không quên quay lại dặn dò – “ Cấm đặt chỗ mấy cái khách sạn nổi tiếng ma quỷ. Tớ mà bị dọa chết thì cậu cũng chuẩn bị hành lý, di thư mà theo tớ đi. Tớ tới đón ngay sau đó đấy.”

“Cái cậu này. Đến giờ cậu vẫn tin vào chuyện đó là sao hả?”

“Sau khi dọn xong chúng ta xuống căn tin nhé. Tớ vừa nhận được mail bài giảng thầy giáo gửi. Lớp cậu vẫn chưa nhận được mà phải không?” – Diệp Vũ cầm bọc đựng đầy vỏ hộp mỉm cười nhìn Đình Hải.

“Vấn đề này cậu có thể liên hệ với lớp phó lớp tớ. Tớ không phụ trách bộ môn đó.” – Đình Hải nhíu mày, có chút không thoải mái, lắc đầu từ chối.

“Vậy… tớ giúp cậu dọn dẹp cũng được mà. Hai người sẽ mất nhiều thời gian đó.”

“Nhưng bốn người cũng là quá nhiều. Cảm ơn ý tốt của hai cậu. Các cậu về trước đi”

“Nhưng…” – Diệp Vũ mím môi.

Hạ Diệp đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng bất mãn. Diệp Vũ đã nhiệt tình như vậy, cậu ta không nể mặt thì cũng nên nể mũi chứ! Hạ Diệp vội kéo tay Diệp Vũ ra sau, chẳng buồn nhìn Đình Hải lấy một cái liền trược tiếp kéo Diệp Vũ ra cửa.

“Chỉ là dọn dẹp thôi mà. Người ta không muốn, cậu cũng không cần phải xót. Về thôi. Chúng ta đi xem phim. Hôm nay tớ khao.”

“Vậy tớ về trước. Gặp hai cậu sau.”

“Ừ”.

“Chà chà… thật ngang trái mà. Tớ ngửi thấy mùi rồi đấy. Chuyện tình tay ba chăng? Mà cũng không đúng, đều đơn phương hết.” – Tiến Trung vỗ vai Đình Hải – “Nên gọi là gì đây?”

“Đừng tự ý biên kịch cuộc sống của người khác thế. Cậu quét xong rồi à?”

“Đừng có đánh trống lảng. Rút cuộc cậu thích gì ở cô nàng Lệ Tâm yêu tiền hơn yêu mạng đó chứ?” -

Tiến Trung xì miệng khinh thường. Mấy năm nay, chẳng biết Đình Hải bị làm sao mà kiên quyết bám dính Lệ Tâm không rời, hy sinh đủ mọi mặt. Nhiều lúc Tiến Trung vỗ đầu, thử dò xét từ ngoại hình đến tính cách của cô nàng. Cũng đâu có xinh đẹp gì. Nếu là cậu, cậu chọn ngay Diệp Vũ. Này nhé… xinh đẹp… có xinh đẹp, học giỏi… miễn bàn về cái này, càng nói càng thêm tự ti thôi… rồi thì dịu dàng, tốt bụng… chưa kể gia thế tốt. Tóm lại một câu thôi, cậu ta không vừa ý điểm nào về con nhà người ta thế kia chứ?

Đình Hải như hiểu được suy nghĩ của Tiến Trung, cười trả lời - “Thì vậy nên tớ và cậu mới là hai cá thể độc lập đó. Tiêu chí của cậu đừng áp đặt vô tớ. Nếu cậu xong phần mình rồi thì giúp tớ nhặt mấy vỏ hộp trên bàn đi. Nhiều chuyện quá!”

“Tớ là bạn cậu gần hai chục năm vẫn chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc cậu đang nghĩ gì. Nếu thích thì cứ nói ra đi. Cứ giữ mãi rồi mong cô ấy tự hiểu hả? Thôi đi. Đầu đất ấy mà hiểu được tớ đưa luôn gia tài của tớ cho cậu.”

“Cái đống tiểu thuyết ngôn tình ấy tớ lấy làm gì hả? Cậu…”

“Cậu nhỏ tiếng thôi. Lỡ ai nghe thấy thì sao hả?” – Tiến Trung đưa tay bịt miệng Đình Hải – “Tớ chỉ là muốn nhắc cậu khi từ chối một ai đó nên nhìn vào thành ý của người ta một chút. Sẽ tổn thương người quan tâm đến cậu đó.”

“Vẫn tốt hơn là để họ hy vọng. Tớ có thể tự lo được mà” – Đình Hải nhìn Tiến Trung – “Cậu nói tớ cũng nên xét lại bản thân mình chút chứ. Không nên chỉ giỏi khuyên thôi.”

“À mà này… Cậu đã rửa tay chưa mà bịt miệng tớ đó hả?”

“Éc…” – Tiến Trung quay đầu đi – “Tớ xuống nhà xe trước nhé.”

“Cậu…”