Mạch suy nghĩ của Lan Hâm Ân quay lại mười năm trước——

“Tôi không muốn gặp lại cô, cả đời này cũng không muốn gặp lại cô!”

Lâm Quảng Dĩnh hét to, tay đấm liên tục vào tủ quần áo phía sau Lan Hâm Ân, cả tủ quần áo đều xuất hiện dấu vết bị đập phá.

“Em xin lỗi.” - Lan Hâm Ân gắng gượng nhấc vai, sự buồn phiền nhấp nhô trong đáy mắt.

Cô không muốn làm tổn thương hắn, cũng không nghĩ tới mình đã làm như vậy. Cô đã từng cho rằng cả đời sẽ sống bình bình đạm đạm với hắn, nào ngờ cô lại gặp phải ác ma kia.

Cô chỉ là muốn nói rõ với hắn trước khi tổn thương hắn, nhưng lại không như mong muốn, cô không thể làm gì khác hơn là trước khi vết thương mở rộng liền vội vàng ngăn chặn.

“Đừng nói xin lỗi với tôi, cút ra khỏi phòng tôi ngay, tôi không muốn gặp lại cô! Cả đời này, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!” - Lâm Quảng Dĩnh hét lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn cô, nhếch nhác mà cuồng nộ.

Lan Hâm Ân không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, không rơi giọt lệ nào, lạnh nhạt đẩy cánh cửa nặng nề ra ngoài.

* * *

Cô cho rằng cô và Lâm Quảng Dĩnh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Lan Hâm Ân liễm hạ lông mi dài, che đi vết tích vừa trầm tư trong mắt.

“Chị Lan, chị đang nghĩ gì vậy?” - Chung Ly Phần ngước khuôn mặt tươi cười như thiên sứ lên, thân thể không tính là quá nhỏ bổ nhào vào trong người Lan Hâm Ân, thoáng chốc đụng vào ngực cô, đau đến khiến cô nhe răng trợn mắt.

“Tiểu Phần!” - Đứa bé này học được thói hư tật xấu này ở đâu vậy?

Lan Hâm Ân đứng lên muốn đẩy cậu bé ra, lại sợ làm cậu bé đa sầu đa cảm, cho là cô không thích nó, vì vậy nên thôi, vậy mà vừa ngước mắt lên liền phát hiện Chung Ly Minh Khiết ngồi một bên trên ghế salon tròn, một đôi mắt ma mị mịt mờ nhìn cô khiến cô rùng mình.

Đúng rồi, hết giờ làm rồi.

Vừa thấy được Lâm Quảng Dĩnh, suy nghĩ vốn đã nhiễu loạn của cô càng làm cô trở nên hốt hoảng cả buổi chiều, không những không làm được chuyện gì, ngay cả lúc đã hết giờ làm cô cũng không chú ý.

Thật không nghĩ tới, hai người có một ngày lại vì công việc mà gặp mặt; hắn từ đầu đến cuối không nhìn cô một cái, không có bất kỳ kinh ngạc hay giật mình, giống như căn bản không biết cô. Khi bàn công việc thì hắn cũng chỉ chăm chú cẩn thận trao đổi ý kiến cùng cô, không có vẻ dư thừa hay nhìn chăm chăm phiền toái gì cả.

Cô không cảm thấy khổ sở, chỉ là khó chịu.

Tuy cô với hắn không phải tình yêu nam nữ, nhưng hắn lại như một người anh trai của cô, dù nói thế nào bọn họ cũng cùng lớn lên nên tình nghĩa vẫn tồn tại, hắn coi thường khiến cô cảm thấy hết sức khó chịu.

Cô không thích loại cảm giác này.

“Còn đang nghĩ tới anh ta sao?” - Chung Ly Minh Khiết sâu kín mở miệng.

Ánh mắt của cô quả thực là mê ly, tối tăm ảm đạm không có ánh sáng, giống như chìm sâu vào trong suy nghĩ nào đấy, hơn nữa đã sớm quên đi sự hiện hữu của hắn.

Cô ấy vẫn có tình cảm với Lâm Quảng Dĩnh sao?

Hắn biết trong tám năm hắn bỏ cô tới Anh quốc, cô ấy cũng không có gặp mặt Lâm Quảng Dĩnh, cho nên hắn hết sức yên tâm với cô, cũng cho là một ngày nào đó cô ấy nhất định sẽ cảm mến hắn, cho nên hắn đợi. Hắn có thể bất kể bất cứ giá nào chờ đợi cô ấy, nhưng cứ theo tình huống trước mắt, có lẽ là hắn nghĩ quá lạc quan rồi.

“Nghĩ tới ai?” - Cô né tránh có điểm giấu đầu hở đuôi.

“Quảng Dĩnh.” - Hắn không quanh co lòng vòng, có lẽ đây chính là nguyên nhân chính mà cô ấy không thể sinh ra cảm giác với hắn.

“Có cái gì mà nghĩ?” - Lan Hâm Ân hừ lạnh một tiếng - “Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, anh ấy dùng thái độ gì với tôi, tôi cũng không có lời nào để nói, dù sao cũng là do tôi gieo gió gặt bão .”

Cô lại vì tên khốn kiếp Chung Ly Minh Khiết này mà bỏ một người yêu cô, đây mới thực sự là chuyện làm cô cảm thấy khó chịu. Có người nói, chấp nhận một người mình không thương, lại vô cùng yêu mình, còn tốt hơn yêu một người không thương mình; làm như vậy có lẽ không cảm thấy tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng ít ra có thể có được cuộc sống mà những cô gái bình thường mong muốn. Chỉ là, kết quả việc nghĩ sai thì hỏng hết của cô đã thay đổi, hoặc là nên nói cô không muốn lừa gạt mình, cũng không muốn lừa gạt Lâm Quảng Dĩnh.

Trái tim đã thay đổi là thay đổi, có tìm lý do nào đi nữa thì cũng chỉ là lấy cớ.

“Em đang trào phúng anh sao?” - Hắn không nhịn được cười nhạt - “Là trách anh thay đổi vận mệnh của em ư?”

Năm đó hắn chiếm đoạt cô là cố ý, hơn nữa còn cả một kế hoạch được thiết kế hoàn mỹ, nhưng nếu có thể, hắn hi vọng còn có thể tiếp tục tinh tiến, tiến thêm một bước bắt cô ấy làm tù binh, mà không phải để bản thân thành tù nhân của cô ấy.

“Nhưng nếu tôi không đồng ý, anh thay đổi được sao?” - Thoải mái cuộn mình trên ghế sofa, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Chung Ly Phần, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại. Vẫn phải có sự đồng ý của cô mới có thể thay đổi, phải không? Cô không chấp nhận uy hiếp, cũng không để ý tới cám dỗ, thuần túy là do trái tim thôi.

“Chẳng lẽ em không có nghĩ tới, nếu như giữa chúng ta không phát sinh quan hệ, nói không chừng em sớm đã gả cho Quảng Dĩnh rồi… Có lẽ hai người không giàu, nhưng sẽ có một gia đình ấm áp, có thể sẽ có một hai đứa con, có thể còn nuôi thú cưng….” - Nói xong, hắn chợt cảm thấy giọng điệu của mình ê ẩm, rồi lại tức giận bản thân mình vậy mà không có một chút thoải mái nào cả.

Vốn muốn giễu cợt cô ấy, nhưng càng tưởng tượng tới hình ảnh đó, hắn càng thiếu kiên nhẫn. Cũng đã tới tuổi này rồi, hắn như thế nào cho đến bây giờ vẫn không khống chế được tính khí của mình, vì sao trái tim hắn vẫn nóng nảy bất an như trước?

Không nên như vậy, hắn làm sao có thể tức giận như một đứa bé thế được chứ?

Trong mắt cô ấy không có hắn, đáy lòng cô ấy không có một khe hở chấp nhận hắn, vậy mà hắn còn không buông tha, giống như cố chấp, hắn chính là không muốn buông tha.

Hắn không chịu được khi ở thế bất lợi này, rồi lại mệt mỏi sự tra tấn này.

“Đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con.” - Cô thốt nhiên cắt đứt lời hắn.

Lông mày cô hơi cau lại, càng lúc càng không hiểu hắn muốn làm gì, hoặc là muốn trào phúng cô cái gì, nhưng cô cũng không thích cái kiểu tranh cãi vô nghĩa ngươi tới ta đi này.

“Hừm, giờ lại thành bà mẹ tốt bụng rồi sao?” - Hắn mỉm cười chế nhạo. Đáng giận, hắn tại sao lại dùng phương thức nói chuyện này, thậm chí còn cảm giác rùng mình. Nhưng hắn lại không ngăn được lửa ghen thiêu đốt trong lòng.

“Bây giờ anh nhàm chán tới mức muốn cãi nhau với tôi sao?”

“Không, anh chỉ đang nghĩ, ngày mai mà gặp được Quảng Dĩnh, em nhất định rất mong đợi!” - Hắn quả thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, nhưng hắn lại giống như có hai mặt, lúc mà hắn cố yêu cầu mình không để ý tới cô thì ác ma trong lòng sẽ chiếm thượng phong, không ngừng kể ra bất mãn của hắn - “Dù sao anh ta là mối tình đầu của em, cũng khó quên là đương nhiên. Mối tình đầu ngọt ngào, ngay cả anh cũng cảm thấy...”

“Chung Ly Minh Khiết, anh tốt nhất nên ngậm miệng lại, tôi không muốn trước mặt đứa bé làm anh khó coi!” - Lan Hâm Ân tận lực hạ thấp giọng mình, chính là không muốn khiến Chung Ly Phần cảm thấy giữa hai người có cái gì không đúng.

Đừng tưởng rằng đứa bé nhỏ không hiểu gì, thật ra thì đứa bé cái gì cũng nhìn thấy, chỉ là không nói mà thôi. Chính cô lớn lên trong một gia đình không mỹ mãn, cũng đã sớm chịu đủ những cuộc cãi vã vô vị của bố mẹ, hôm nay cô sao có thể đem sự đau khổ mình từng chịu đè lên một đứa bé?

“Em muốn làm thế nào để anh khó coi?” - Chung Ly Minh Khiết không nhanh không chậm tới bên cạnh nhìn cô.

Hắn đối quá tốt với cô, vậy mà sự dịu dàng của hắn lại bị cô coi là ‘đương nhiên’. Cô hồn nhiên không biết, hắn đã sắp bị chuyện của cô bức điên rồi!

“Anh đừng có quá đáng.” - Đừng nên ép cô làm Chung Ly Phần có hồi ức không thoải mái.

Hắn hôm nay sao lạ vậy? Quá khứ không phải dịu dàng đến mức khiên cô nôn mửa sao? Thế nào lúc nào lại đối đầu với cô vậy?

Chung Ly Minh Khiết chậm rãi cúi gần cô, chợt giữ cằm cô lại, hôn lên đôi môi đang hé mở của cô, đầu lưỡi bừa bãi chui vào miệng cô khơi dậy lửa lòng của cô, mà một tay không an phận đã leo lên thân thể mê người của cô, nghiễm nhiên coi con trai không có tồn tại.