Tôi nhăn nhó mặt mày, tỏ vẻ khó chịu. Còn tên kia lại tỏ ra xua nịnh gia đình 2 bên, tức điên lên được!

- Tôn Phong, mặt con sao vậy? (mẹ hắn sốt sắn hỏi)

- vết bầm này hã mẹ? (liếc nhìn tôi rồi quay sang nói) cái này là do con đụng vào tường, mẹ đừng lo

"do con đụng vào tường" - haha, nghe tên đó nói chuyện mà tôi thấy ngượng giùm, sao không giỏi nói là do bản thân mắc bệnh "biến thái nơi công cộng" nên mới được tôi thưởng cho một cú. Nghĩ đến lại thấy tiếc cây son mới mua chưa sử dụng

Tôi vò đầu bức tóc, nỗi ấm ức này vẫn chưa nguôi được

- Diệp Hạ, con sao vậy? (ba Tôn Phong đột nhiên hỏi tôi)

- ơ, dạ... (tôi chưa kịp trả lời)

- chắc là trúng gió đó ba (Tôn Phong xen vào)

- đúng thật, ngoài trời gió quá. thôi chúng ta tạm gác tại đây, bắt đầu từ mai 2 con dọn đến sống trong căn biệt thự đó 

Tôi khóc như không khóc, miệng cười méo lại, tay nắm thành cú đấm, nếu ở đây không có ai, tôi sẽ nhào đến đánh tên đó tới tấp cho hả cơn giận này

- tốt! cứ như vậy mà làm (ba tôi hăng hái trả lời)

Tôi không thèm để ý đến mọi người nữa, lập tức bỏ đi lên phòng ngũ. Tôi vứt cặp sang 1 bên, bình tĩnh thở đều đặn để xua tan cơn tức đang bùng cháy trong con người bây giờ. Tôi mở tủ lạnh, uống 1 hơi hết 2 chai nước mà vẫn còn thấy nóng

- cái tên đáng ghét đó, đúng là oan gia mà (tôi hét toáng lên) ngày gì mà quỷ tha ma bắt thế kia.... trời ơi!!!!!!! 

Mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi liền chạy lên xem có chuyện gì

- Diệp Hạ, con thấy không ổn hả? chẳng lẽ con bị trúng gió sao con (mẹ tôi hốt hoảng sờ trán)

- ngay cả mẹ cũng vậy sao? mà mẹ ơi, thời đại nào rồi mà còn có chuyện này xãy ra? (tôi lẫy mẹ)

- con à, ba mẹ phải nói như thế nào thì con mới hiễu đây? khế ước này đã có từ lâu rồi, ông bà 2 bên đều đã chấp thuận, chỉ chờ khi 2 con lớn thôi. Giờ 2 con đủ 18t rồi, khế ước cũng đến lúc có hiệu lực như lời ông bà chứ con (cầm tay tôi)

- con không đồng tình với việc này, rõ ràng đây là ép hôn mà (tôi xoay lưng đi)

- con nghĩ ngơi đi, mai còn đi học! mẹ kêu Vú sắp xếp quần áo hộ con, mai học xong, Tôn Phong sẽ đưa con đến biệt thự luôn

- mẹ à,.... (tôi cay cú đến mức không còn gì để nói) ai sẽ hiểu cho nổi lòng con đây hã?

Trong lòng tôi chợt hiện lên ác cảm, chắc chắn là do "con quạ đen" đó nên số phận tôi mới trở thành như vậy. Đáng ghét! Nếu hắn mà xuất hiện ngay lúc này, tôi sẽ nhào vô mà cáu xé cho đã tay