Giọng nói khàn khàn của hắn phiêu tán trong không trung, dường như là một thứ chấp niệm. Hắn muốn biết cô đã động lòng từ khi nào.

Rốt cuộc hắn đã bao giờ chiếm được trái tim của cô hay chưa?

Và từ lúc nào thì hắn bắt đầu mất cô.

Hàng lông mi dài của Tần Mộc Ngữ hơi run run, bước chân của cô cũng từ từ chậm lại.

Đó như một kiếp nạn lớn, sau khi đã trải qua, bây giờ mới đi nghĩ lại ngọn nguồn của tất cả. Nguyên nhân sâu xa trong đó có bao nhiêu người có thể tìm hiểu kĩ càng.

Đôi mắt trong veo của cô trở nên mờ mịt, sâu một lúc mới trở lại bình thường, lắc đầu, nhẹ giọng thì thầm: "Em không biết nữa."

Cô thật sự không biết.

Cô đã quên mất mình yêu anh từ khi nào, quá trình đó có lẽ rất oanh oanh liệt kiệt. Cô không nhớ được từng chi tiết nhỏ, nhưng ngay lúc này cô đang yêu, tình yêu đó sâu sắc, tồn tại vững chắc không gì có thể rung chuyển.

Ngự Phong Trì giật mình, khóe miệng lập tức cong lên cười, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao.

Có mấy câu hỏi đã biết rõ sẽ không có đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi, thật không biết phải lý giải thế nào.

"Đói bụng không?" Đôi môi mỏng khẽ thốt ra vài chữ, ánh mắt tĩnh mịch, chuyển đề tài: "Anh đã đặt bàn ở nhà hàng bên cạnh rồi, chắc là em vẫn còn nhớ, đó là nhà hàng Trung Quốc."

Tần Mộc Ngữ có chút lúng túng, quay lưng về phía hắn nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau mới phát hiện hắn không thể nhìn thấy, liền nhẹ giọng mở miệng nói: "Được."

.......

Giai điệu của bài Lương Chúc ngân vang trong không gian của nhà hàng.

Khi bước vào cửa nhà hàng, có một vài giây phút nào đó cô cảm thấy sợ hãi, nhìn chăm chú người đàn ông đang kéo đàn phía trước phòng ăn, tóc đen mắt sâu, là người Trung Quốc chính gốc. Đột nhiên một điều gì đó lại được khơi gợi trong tâm trí cô, dường như đã trải qua mấy đời.

"Anh nhớ trước đây em đã từng chơi đàn violin?" Hắn ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi, trên môi nở nột nụ cười nhẹ.

Tần Mộc Ngữ hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bối rối, cười nhẹ lắc đầu: "Đã nhiều năm rồi em không chơi đàn nữa, rất ngượng tay."

Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, ưu nhã đứng dậy. Lông mi của cô hơi run lên, vừa định hỏi hắn muốn làm gì thì đã thấy hắn chậm rãi đi tới sân khấu, dường như chỉ trong một tích tắc, cô đã hiểu hắn định làm gì.

Trời ơi...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Khúc nhạc Lương Chúc du dương đã dừng lại, hai người đàn ông đang trò chuyện cùng nhìn sang hướng bên này, khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ đã nóng đến kinh người, vừa muốn trốn đi. Nhưng Ngự Phong Trì lại đi đến chỗ cô, lấy tờ giấy ăn trong tay cô ra, nắm cổ tay cô, nói thì thầm: "Lên đây thử một chút, một chút thôi."

Tần Mộc Ngữ không thể từ chối, chỉ có thể để mặc cho hắn kéo đi, đàn cũng đã được đưa đến, đặt lên vai cô.

"Em nói thật đấy, Ngự Phong Trì, lâu lắm rồi em không kéo đàn, có lẽ sẽ không hay đâu." Cô nhẹ giọng giải thích.

Ngự Phong Trì giúp cô điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt mơ màng, khẽ cười, thì thầm nói: "Em còn nhớ bài hát trong phim Cinderella không? Anh đã từng nghe em kéo bài này, lần đó anh vô tình nghe thấy từ phòng học đàn của trường."

Cô vô cùng xấu hổ.

Trên mặt người nhạc công ở bên cạnh đầy sự khích lệ, chỉ nhướn mày, mỉm cười không nói gì cả.

Không còn cách nào khác, cô đành cố thử một chút. Mấy âm đầu bị phô kinh khủng, nghe thấy đến chính bản thân cô còn thấy xấu hổ. Một hồi lâu cuối cùng cũng khá hơn được một chút. Cô dần dần nhớ lại một số thang âm, những tiếng nhạc du dương cuối cùng cũng phát ra từ đầu ngón tay cô.

Cách một cánh cửa thủy tinh, một chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Trong bầu không khí ấm áp, trên mặt bàn thức ăn được bày lên, chiếc điện thoại màu tím nhạt rung lên không ngừng, nhưng không có ai bắt máy, sau đó một ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào người con gái đang kéo đàn violin, không hề dời đi.

Một lát sau, một người bước xuống xe, đôi mắt đằng sau chiếc kính râm như tản ra tia sáng lạnh lẽo, đi đến bậc thang, đẩy cánh cửa nhà hàng ra.

Bên trong, bản nhạc chính của bộ phim Cinderella vang lên, nhẹ nhàng bay bổng.