Khế Tử

Quyển 2 - Chương 96: Thanh minh*

*Thanh minh: Trong sáng

Doanh Phong tức khắc tung một viên thuấn di, không thể truyền tống đến bên người khế tử, không có nghĩa là anh không thể dùng hồn tinh.

Lăng Tiêu quay người lại, phát hiện người vốn ở trong phòng thế nhưng xuất hiện ngay sau lưng cậu, liền giật cả mình.

“Anh, làm sao anh làm được?"

"Dùng hồn tinh, giống như vầy.” Lăng Tiêu chỉ thấy ngón tay cái Doanh Phong bật lên, hai mảnh gì đó trông giống thủy tinh trước sau bị tung lên không trung, sau đó cả người tựa như bị lực từ thật lớn hút lấy, bị kéo về hướng Doanh Phong, hung hăng đập vào người anh.

"... Sao lại thế này? Anh dùng cái gì với tôi?" Lăng Tiêu tức giận lấy tay đẩy Doanh Phong ra, nhưng tay mới lỏng ra một chút lại bị hút trở về.

"Đây là cực từ hồn tinh, phần thưởng khi chúng ta chơi trò chơi tình lữ qua ải lấy được.”

“Trò chơi tình lữ? Tôi với anh?”

"Vì không để em nghĩ ngợi lung tung, chỉ có thể miễn cưỡng em cùng anh thế này một lát.” Doanh Phong vác Lăng Tiêu lên vai, không nói hai lời đi ra ngoài.

“Tôi có nghĩ ngợi lung tung sao? Rõ ràng chính là anh còn băn khoăn cái hạt đào kia của mình,” Lăng Tiêu ở trên vai Doanh Phong tay đấm chân đá, “Anh thả tôi xuống!”

"Sau khi dùng cực từ hồn tinh, trong vòng nửa giờ không thể giải trừ, nếu em cứ tiếp tục lộn xộn, anh chỉ có thể ôm em đi.”

Vừa nghĩ tới sẽ bị Doanh Phong ôm ngang, so với nằm vắt trên vai còn dọa người hơn, Lăng Tiêu chỉ có thể bị bức thỏa hiệp, thành thành thật thật bất động, nhưng ngoài miệng vẫn không cam lòng.

“Anh không phải có thể cường hành ra lệnh cho tôi tự đi sao? Hà tất phiền toái như vậy."

“Từ sau lần đó, anh chưa từng khống chế em, ngoại trừ một lần em đua xe thiếu chút nữa tông vào xe cảnh sát. Giữa chúng ta từng có hiệp thương, chẳng qua nếu như em đã quên, cứ coi như nó không tồn tại đi, anh vẫn rất muốn lấy về một ít quyền lực đây."

Ví dụ như cái năng lực thúc tình đó giờ ngẫm lại cũng không tệ lắm, lại còn không thể tùy thời tùy chỗ sử dụng tầm nhìn tâm linh thực phiền toái.

"Không được! Nếu là hiệp thương thì không thể trái, lại nói tôi căn bản không biết nội dung hiệp thương, anh như vầy gọi là bịp bợm!"

"Trong đó có một điều là nếu anh muốn thượng em em không thể phản kháng."

“…Tôi làm sao có thể cùng anh đạt tới cái loại hiệp thương này a?! Hủy bỏ! Tất cả hủy bỏ!"

Cửa phòng ngủ đối diện không khóa, Tóc đỏ chứng kiến một bóng người cổ quái trong tiếng chít chít oa oa cười nói hỗn tạp đi qua, tò mò liều lĩnh tìm tòi đến cùng.

"Doanh Phong vác Lăng Tiêu ra ngoài."

Băng Xán cúi đầu đánh chữ ngay cả đầu cũng không ngẩng, “Ờ.”

“Anh không hiếu kỳ anh ta sẽ làm gì với cậu ấy sao?”

“Em cho là sẽ giống em, kéo đến thao trường thổ lộ sao?"

Băng Xán ngừng tay, "Tuy không tưởng tượng được Doanh Phong chủ động sẽ là dạng gì, bất quá chắc chắn sẽ không giống như em nghĩ. Tính cách của cậu ấy quả thật lạnh lùng, nhưng một khi nhận định thì so với bất luận kẻ nào đều chấp nhất hơn," anh xoay qua, “Em vẫn nên nghĩ sớm chút nên nhuộm tóc màu gì đi.”

Doanh Phong khiêng Lăng Tiêu đi vào sân bay Ngự Thiên, từ lúc Vũ Tập mượn chìa khóa xe Lăng Tiêu cũng đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng khi tận mắt thấy Ly phi sa, cậu vẫn không dám tin vào hai mắt của mình.

“Xe của ai vậy?”

“Trên góc độ pháp luật là của anh, bất quá trên thực tế là của em."

"Của tôi??"

Doanh Phong đã nắm lấy cổ tay cậu, điểm một cái xuống cổng cá nhân, Ly phi sa quả nhiên chớp đèn hai cái, chứng thực lời của Doanh Phong.

“Tôi làm sao có tiền mua cái xe mắc như vậy?”

Doanh Phong mở cửa Ly phi sa, “Có chuyện gì vào rồi từ từ nói."

Anh thiết lập mục tiêu trên bảng tự động dẫn đường, khởi động chương trình không người điều khiển, tiếp theo đem ghế phó lái mở rộng ra một khoảng vừa đủ, ngồi xuống đem Lăng Tiêu ôm vào lòng.

"Hiện tại em có vấn đề gì đều có thể hỏi, anh có thể từng việc từng việc nói rõ cho em.”

Bị Doanh Phong thân mật ôm như vậy khiến Lăng Tiêu cả người đều đứng ngồi không yên, nhớ lại ngày đó ở căn cứ, Doanh Phong vì không để bị phát hiện đã kéo cậu vào góc, tiếp xúc ở mức độ đó đã đủ để khiến cậu mặt đỏ tai hồng, huống chi là hơn phân nửa thân thể mình đều ở trong lòng đối phương.

Cậu chỉ có thể dùng việc suy nghĩ để phân tán lực chú ý, chuyện muốn hỏi nhiều lắm, không biết nên hỏi câu nào trước mới tốt, nghĩ trước nghĩ sau, Lăng Tiêu cuối cùng chọn hỏi lại là cái câu không quan trọng nhất trong số đó.

“Miếng thủy tinh vừa rồi anh dùng là vật gì?"

Ký ức khuyết thiếu quả nhiên không cải biến được tính cách, vấn đề thiếu tâm nhãn này xác thực chính là phong cách của Lăng Tiêu.

"Hồn tinh," Doanh Phong mở tay, lộ ra một mảnh thạch anh nho nhỏ, “Em cũng có thể, thử xem xem."

Lăng Tiêu bán tín bán nghi nhận lấy, nhưng khi bắt được hồn tinh rồi, liền phi thường tự nhiên nắm trong tay, chẳng tốn chút công sức kích hoạt nó, hồn tinh trong tay biến mất, thay bằng một quả chuối tiêu.

Doanh Phong cũng không ngoài ý muốn, "Tuy rằng trí nhớ của em bị che chắn, nhưng thân thể của em không quên, luyện tập nhiều lần đã hình thành phản xạ, kích hoạt nó cũng tự nhiên tựa như thở. Nếu quay ngược về mấy tháng trước, dù cho anh dùng cực từ hồn tinh với em, em cũng không có khả năng thành thành thật thật mặc anh bài bố, em không bị buộc phải ngồi ở đây, chỉ là thân thể của em đã sớm quen với loại tiếp xúc này."

Lăng Tiêu mang tâm tình phức tạp yên lặng lột chuối tiêu ăn, Doanh Phong nói chính là sự thật, cậu không thể phản bác.

“Anh bây giờ đang tính dẫn tôi đi đâu?”

“Đến nơi em sẽ biết.”

Ly phi sa thật sự rất nhanh, đến tận lúc tới nơi rồi, mà Lăng Tiêu cũng chưa thể tách khỏi cái kiểu tương liên xấu hổ này.

Hoa trong giáo đường vẫn tươi tốt như cũ, mục sư nhìn thấy bọn họ, hiểu ý cười, "Tình cảm của các cậu càng ngày càng tốt."

Lăng Tiêu một mặt khó chịu điều chỉnh tư thế, một mặt cười gượng, "Đây đích thực là hiểu lầm."

Mục sư đi tới, trấn an nhìn Doanh Phong, "Tôi xem tin tức thấy chuyện của cậu, cậu có thể bình yên vô sự thật sự quá tốt."

Ông lại chuyển hướng Lăng Tiêu, "Có thể cậu đã không còn nhớ tôi, tôi là mục sư nơi này, chúng ta từng gặp mặt một lần."

Lăng Tiêu quả thật không có ấn tượng, chỉ có thể vò đầu.

“Tôi muốn mượn hậu viện nơi này một chút.”

"Đương nhiên," mục sư tránh người ra, “Đáng tiếc thời gian quá ngắn, tương tư khấu cậu gieo vẫn chưa nảy mầm."

Lăng Tiêu được Doanh Phong dẫn tới hậu viện, đất hoa viên trước đó không lâu mới được xới lên, chắc hẳn chính là tương tư khấu mà mục sư nói.

“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"

Doanh Phong cúi đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu đang sít sao dán dính làm một với mình, “Tác dụng của hồn tinh đã hết cách đây ba phút rồi.”

Lăng Tiêu:... Yên lặng lùi một bước.

“Anh không nói sớm được sao?”

Doanh Phong lấy ra hạt đào, “Em từng vứt nó đi một lần."

Lăng Tiêu ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nói, "Làm sao có thể."

"Quả thực không phải thật, là trong một ảo cảnh đem dục vọng phóng đại. Bất quá cũng nhờ lần đó, anh mới biết thì ra em luôn có khúc mắc trong lòng với nó.”

Doanh Phong nâng nó lên trước mắt, "Anh thủy chung giữ nó, bởi vì nó là thứ rất quan trọng với anh, nhưng nếu vì điều này mà khiến cho người quan trọng với anh không vui, giữa vật và người, anh đương nhiên lựa chọn vế sau.”

Khi nghe ba chữ ‘người quan trọng’, Lăng Tiêu trong lòng đau xót, nhưng vẫn mạnh mẽ khắc chế.

Cậu thế mà cũng sẽ trở thành người quan trọng đối với Doanh Phong, thật giống như căn bản không mua vé số mà lại trúng giải nhất.

"Kỳ thật người mất trí nhớ là anh đi? Doanh Phong mà tôi biết, sao có thể nói ra lời này.”

Doanh Phong hơi cúi đầu, phủ tay lên gáy cậu, cùng cậu gần gũi bốn mắt song song nhìn nhau, "Bởi vì Lăng Tiêu mà anh biết, cũng không phải như bây giờ, không có nụ cười, bởi vì hiểu lầm chính mình tự suy nghĩ ra mà rối rắm, trong mắt nhìn không thấy hi vọng."

Lăng Tiêu bị Doanh Phong như thế thôi miên, tầm mắt yên lặng dừng trong mắt anh không có lối thoát.

“Nếu hiểu lầm của em đã vô pháp giải trừ, vậy hãy để nguồn gốc hiểu lầm tan biến, triệt để diệt sạch hồ tư loạn tưởng của em.”

Doanh Phong mang tới cái xẻng, đào một cái hố dưới tàng cây trong hậu viện, một lần cuối cùng cầm lấy hạt đào.

—— tuy không biết em là ai, nhưng cảm ơn em kiếp trước đã làm bạn.

Anh đầy ắp thâm tình nhìn phía Lăng Tiêu.

—— kiếp này tôi đã có người bồi bạn bên cạnh, cũng hi vọng em có thể hết thảy bình an.

Anh đặt gọn hạt đào vào hố, lấy đất đã đào ra lấp lại, Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, một lời không nói.

Làm xong tất cả, Doanh Phong buông xẻng, “Em còn khúc mắc gì chưa xong, chúng ta một lần giải quyết hết."

Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên, “Anh muốn tôi phải tiếp nhận thế nào, trước đây một ngày tôi còn mất đi bằng hữu tốt nhất, trở thành khế tử, bị... người sỉ nhục, buông tha hi vọng sống. Sau khi tỉnh lại bác sĩ Dao mất, tiến sĩ mất, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng rời đi, nhân sinh của tôi như đã ngã xuống tận tâm trái đất, thấp đến không thể thấp hơn nữa.”

“Rồi ngay sau đó, có người nhảy ra nói là bằng hữu mới của tôi, tôi học chính là trường quân đội tốt nhất, có được chiếc xe trong giấc mộng, ngay cả anh cũng… Tất cả chuyện này đều rất không chân thật, tựa như mây trên đỉnh núi, cách tôi rất xa xôi, tôi căn bản không nhìn rõ, cũng đi không tới.”

Tay Doanh Phong giang rộng, lại một lần nữa đem Lăng Tiêu ôm vào lòng, lúc này đối phương chỉ cứng người một chút nhưng không phản kháng.

"Nhưng chỉ cần em nguyện ý đi lên, mặc kệ tốn thời gian bao lâu, dù có đi một chút lại ngừng, anh đều ở đỉnh núi chờ em.”

Thật lâu sau, người trong lòng mới rầu rĩ toát ra một câu.

“Ai đào lên lại là chó con.”

Lăng Tiêu quen thuộc đã trở lại, Doanh Phong không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười.

“Được.”

Lúc họ rốt cục trở lại Ngự Thiên sắc trời đã tối mịt, theo mặt trời xuống núi, cảm giác bất an trong lòng Lăng Tiêu không ngừng tăng thêm.

"Đừng lo lắng, kỳ nguy hiểm của em đã sớm qua, giờ chỉ là tâm lý đang tác quái thôi." Doanh Phong an ủi cậu.

Lăng Tiêu ôm chặt cánh tay ngồi ở đầu giường, tuy cậu biết lời Doanh Phong nói đều là sự thật, chính là loại ảo giác tâm lý này rất khó vượt qua.

“Nói thì đương nhiên dễ rồi, sao anh không thử đi.”

Doanh Phong ngồi vào trước mặt cậu, vươn một cánh tay vây lấy cậu kéo vào ngực mình.

"Không sao, anh đã không còn là khế chủ cái gì cũng không hiểu trước kia, đối phó kỳ nguy hiểm anh có kinh nghiệm."

Mắt thấy mặt Doanh Phong càng đến càng gần, Lăng Tiêu bắt đầu hoài nghi kinh nghiệm anh ta có rốt cuộc là gì.

"Đợi chút!" Lăng Tiêu ngăn cản anh, cậu đã chuẩn bị tiếp nhận đối phương, không có nghĩa là vừa vào đã tiếp xúc thân mật như vậy, cậu còn chưa có chuẩn bị tốt đâu.

“Anh không phải đã nói anh sẽ kiên nhẫn ở đỉnh núi chờ tôi sao?”

"Nhưng anh cũng muốn chắc chắn em đủ sức khỏe để có thể bò lên mới được."

Lăng Tiêu phát hiện cậu đã đánh giá thấp Doanh Phong hiện tại, cậu về mặt vũ lực đối kháng anh không được, về quyền lực hoàn toàn bị anh áp chế, hiện tại ngay cả nói cũng nói không lại.

“Sao bây giờ anh lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?"

"Đại khái là gần mực thì đen.”

“Hay là anh cứ nhạt nhẽo ít nói giống lúc trước đi.”

Doanh Phong đã sớm sát lại, ngay trên âm cuối đem môi cậu ngậm vào miệng suồng sã một phen mới buông ra.

“Ừm, nói ít làm nhiều, anh thích.”

Lăng Tiêu hậu tri hậu giác phát hiện mình đã bị ấn ngã, “Nè nè! Anh tới thật sao a?”

Doanh Phong vươn tay cởi cúc áo cậu, “Có hiệp thương, em không thể phản kháng."

"Hiệp thương hủy bỏ rồi!"

"Nga, vậy em phản kháng đi."

Lăng Tiêu:...

Doanh Phong nói như vậy, cậu ngược lại không biết nên làm thế nào, thừa dịp cậu ngây người, Doanh Phong đã thuần thục cởi hết những chướng ngại vô dụng trên người cậu.

"Còn nhớ lời anh đã nói không?” Lăng Tiêu một bộ biểu tình không biết phải làm sao, Doanh Phong tiến đến bên tai cậu, "Trí nhớ của em tuy bị che chắn, nhưng thân thể sẽ không quên, giống như vầy…”

Anh hé miệng, nhẹ nhàng cắn vành tai Lăng Tiêu, thân thể người dưới thân chấn động, như bị trúng phải định thân chú.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, chỉ tiếp xúc mức độ đó, đã khiến cho cậu bên hông vô lực, cả người như nhũn ra, đừng nói phản kháng, ngay cả khí lực để động đều không có.

"Thấy không, chính là như vậy, " hơi thở Doanh Phong phả vào tai, “Em nơi này đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần ngậm vào như thế, liền cả người vô lực."

Anh dùng răng tinh tế cọ xát xương tai Lăng Tiêu, đáng tiếc giá trị tình cảm đã không còn đủ cho anh sử dụng ‘phóng thích’, bằng không có thể trực tiếp đưa em ấy lên trời.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, cảm thụ khiêu khích đến từ bên tai, một lát sau độ ấm của Doanh Phong rời đi nơi đó, một đường hôn nhẹ đến bên môi, những nơi đi qua tựa như dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt nước yên ả gây nên từng đợt sóng gợn, trong nháy mắt tiếp xúc là có thể khuếch tán đi thật xa.

“Dù cho tất cả mọi người đều có thể nói dối, thân thể của em sẽ không lừa em, tựa như lúc anh hôn em, em mỗi lần đều đáp lại còn nhiệt tình hơn cả anh.”

Lăng Tiêu cảm thấy đầu lưỡi của anh dò xét tiến vào, lúc đầu còn né tránh vài cái, nhưng rất nhanh cảm thấy cứ như vậy thì chính mình lỗ vốn rồi, lại không cam lòng yếu thế phát khởi phản công. Hai người liếm duyện, hấp thu lẫn nhau, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, cũng không biết ai là chủ động, ai là bị động. Đầu Lăng Tiêu hơi nâng lên khỏi gối, từ phía này chuyển sang phía khác, Doanh Phong cũng phối hợp với cậu thay đổi vị trí, loại ăn ý này, không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng được.

Nụ hôn đang nồng bỗng Doanh Phong mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách với nhau, khóe môi vì lưu luyến kéo thành một đạo ngân tuyến thật dài, Lăng Tiêu há miệng thở hào hển, dưỡng khí vào não mới ý thức được chính mình vừa rồi mới làm gì.

Doanh Phong vuốt ve gò má của Lăng Tiêu đang thở gấp, “Nhưng lần nào anh cũng phải cưỡng ép kết thúc, bởi vì em chưa bao giờ biết thở, thực sợ nếu cứ hôn tiếp như vậy, em sẽ đem chính mình ngạt chết.”

Lăng Tiêu ngang ngạnh không chịu thừa nhận, "Tôi... mới không… có… Anh chính là khi dễ tôi… mất ký ức nên nói bậy..."

“Vậy sao, anh đây sẽ giúp em nhớ lại một chút,” Bàn tay Doanh Phong từ cổ cậu sờ soạng xuống, vùng da chỗ anh sờ đến giống như bị chạm điện, vô hạn khoái cảm khế chủ gây cho khế tử, không chỉ giới hạn ở kết hợp, dù chỉ là một đụng chạm rất nhỏ, cũng đủ để gợi nên run rẩy.

Tay anh đi đến trước ngực đối phương, "Khi anh chạm đến chỗ này, em sẽ cắn môi."

Khoái cảm cường đại ập đến, tiếng ngâm cơ hồ vuột miệng ra, Lăng Tiêu không chút nghĩ ngợi lập tức cắn chặt môi, ý đồ ngăn cản hành vi mất mặt của mình.

Ngón tay Doanh Phong lướt qua bụng, “Khi anh đến đây, em sẽ nâng eo lên.”

Động chạm như có như không, khơi gợi bất mãn trong dục vọng, Lăng Tiêu theo bản năng nâng thắt lưng, nghênh hợp với động tác Doanh Phong.

Doanh Phong nâng lên đùi phải đối phương, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má trong đầu gối, “Ngay cả nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của em, toàn thân em chỗ nào mẫn cảm, sẽ có phản ứng gì, anh so với em còn rõ ràng hơn."

Đầu ngón chân Lăng Tiêu không tự chủ được cương cứng, mắt cá chân bị Doanh Phong nắm trong lòng bàn tay, chỗ riêng tư lộ ra ngoài, nhìn một cái là không sót chút gì, cậu chỉ có thể giở tâm tính đà điểu nâng tay che đi hai mắt của mình.

Vậy mà Doanh Phong vẫn còn chưa dừng lại, “Nhưng nếu anh chạm đến đây, em liền sẽ nói, Doanh Phong, anh cái đồ…”

"... Đại dâm  ma! Ưm a…”

Doanh Phong phủ người lên, động tác trên tay không ngừng lại, đồng thời trên bờ môi yên hồng (đỏ như son) của cậu trịnh trọng ấn xuống một nụ hôn.

“Một mình leo núi rất mệt mỏi, hãy để anh đưa em đi một đoạn đường."

***

Lăng Tiêu một giấc thật trầm ngủ thẳng tới hừng đông, ‘Kỳ nguy hiểm’ đối với cậu căn bản không sinh ra ảnh hưởng nào, đang ngủ, cậu bỗng nghe được thanh âm Doanh Phong đang gọi cậu trong đầu.

—— Lăng Tiêu, Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bất mãn khua tay, “Để tôi ngủ tiếp một lát đi mà.”

Nói xong xoay người ôm lấy gối đầu tiếp tục đi vào mộng đẹp.

Doanh Phong chống tay phía trên cậu khóe miệng gợi lên một độ cong rất nhỏ, yên lặng thu hồi tâm linh câu thông.

Giá trị tình cảm một sao, đạt tới.