Trương Nhất Linh lên xe nhắm mắt lại. Cô cầm chiếc bông tai kim cương trên tay rất lâu, góc cạnh cứng rắn cắm vào lòng bàn tay mềm, hơi nhói.
Cô thực sự sẽ không say sau vài ngụm rượu, cùng với cảm giác ngứa ran trên tay, cô không thể tỉnh lại được nữa. Trương Nhất Linh vươn lòng bàn tay ra, nơi mềm mại nhất của lòng bàn tay bị rách, cũng không có chảy máu, chẳng trách có chút đau, cô xoa vết thương một chút, nhìn ánh đèn đường màu vàng ấm áp ngoài cửa sổ xe. Đèn đường xẹt qua cửa sổ xe, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu vào đôi mắt của cô. Cô không vội về nhà. Mặc dù Trụ sở chính của Linh Long hơi xa xưởng phim của họ, nhưng cô là sếp, chưa kể đến việc đến muộn. Dù cô không đến một ngày cũng không phải là vấn đề lớn. Ngoài ra, cô đã trốn việc khi Tống Liu còn đi học. Thời gian dài hai người mới gặp nhau mà hôm nay Tống Liu như sắt đá bảo cô về trước, giả vờ say khướt nhưng bị nàng đuổi ra xe đi về. Chuyện này trước đây là không thể xảy ra. Tống Liu chắc hẳn đang giấu cô điều gì đó. Nhưng…… Về chiếc bông tai, cuộc điều tra cuối cùng cho thấy đó chỉ là sự hiểu lầm, vậy hôm nay chuyện gì sẽ xảy ra? Lưu Nguyệt ngồi gần cô, uống nhiều hơn nhưng cũng không quá nhiều. Gần đây nàng đang dự định kết hôn với Dư Kiến, nàng bận đủ thứ hỗn độn rồi nhắm mắt lại. Hai người họ đã biết nhau được vài năm, mặc dù không có nhiều tình bạn, nhưng vì mối quan hệ của Lâm Sang Ngư, Trương Nhất Linh hiểu nàng hơn. Lưu Nguyệt là một người phụ nữ rất tốt về mọi mặt. Nàng hiểu biết, dịu dàng và xinh đẹp. Mặc dù không thể nói là như cá trong vòng tròn này, nhưng chính vì nàng hiểu mình nên làm gì và không nên làm gì nên càng có giá trị hơn. Dư Kiến sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền lực, Lưu Nguyệt và cậu đều là những người có tài, có sắc, lại có gia thế tốt, ít nhiều nàng cũng được chúc phúc trong làng giải trí. Được sự ủng hộ của gia đình, nàng và Dư Kiến đã đính hôn cách đây 2 năm, giờ hai người sắp tổ chức đám cưới khiến ai cũng phải thốt lên lời chúc mừng. Tuy xuất thân không tốt nhưng có thể coi là cuộc sống suôn sẻ. Sau này kết hôn sinh con, sau đó sẽ giải nghệ, có lẽ tiếp tục ở lại làng giải trí, hoặc là bỏ vòng tròn rồi sinh con, đây là lựa chọn của Lưu Nguyệt. Đó thực sự dường như là một cuộc sống rất hạnh phúc. Trương Nhất Linh không thể không nghĩ đến Lâm Sang Ngư. Lâm Sang Ngư thích Lưu Nguyệt nhiều năm như vậy, cô và Tống Liu cũng đã từng nhìn thấy. Chẳng qua là tình cảm sâu nặng như biển, đối phương chỉ coi đối phương là bằng hữu, một chút cũng không có ý tưởng vi phạm, thậm chí không biết tâm tư đối phương. Cuộc sống của nàng giống như một con đường đã định sẵn, không gì có thể thay đổi hướng đi của nàng. Thời gian như nước chảy, họ tốt nghiệp, xa nhau, có những mối quan hệ xã hội riêng, ngày càng xa cách, như những người xa lạ. Bạn bè xung quanh bạn luôn thay đổi, một số vẫn còn liên lạc, một số không bao giờ liên lạc, bạn không bao giờ biết được người ngồi đối diện mình có gặp lần nào hay không, chỉ có vậy thôi. Lưu Nguyệt không có gì sai. Nơi nào có thể có nhiều kết thúc có hậu? Chỉ có Lâm Sang Ngư là không thể buông tay. Lưu Nguyệt đột nhiên nói: "Nghe nói Sang Ngư đã về thành phố B?" Trương Nhất Linh hơi kinh ngạc gật đầu, nhìn Lưu Nguyệt lấy ra ba tấm thiệp mời từ trong túi xách, những tấm thiệp mời màu đỏ mang tính lễ hội, nàng đưa chúng ra nói: “Mấy năm rồi em đã không gặp cậu ấy. Cậu ấy quay lại mà không nói với em, người khác nói với em nên em mới biết. " Lưu Nguyệt đưa tay đưa ba tấm thiệp mời, cười nói: "Đầu tháng sau, em sẽ kết hôn. Em hy vọng chị với Tống Liu có thể tới dự. Còn tấm này là của Sang Ngư." Như nhớ lại điều gì đó, Lưu Nguyệt cười nhẹ: “Lúc trước cậu ấy sợ em chạy lung tung nên khi đi quay phim em cũng không dám nói với cậu ấy. Không ngờ đã nhiều năm xa cách như vậy. Em từ nhỏ đã quen biết cậu ấy, bằng hữu nhiều năm như vậy, trở về cậu ấy vẫn sẽ nhớ em, đúng không? " Trương Nhất Linh nhận ba tấm thiệp mời, lịch sự nói: "Nhất định sẽ đến." Tài xế ngồi trước yên lặng đỗ xe, đến nhà Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt và Trương Nhất Linh đi cùng xe, nàng xuống xe trước nói lời chúc ngủ ngon với cô. Trương Nhất Linh gật đầu, chiếc xe tiếp tục lặng lẽ chạy về phía trước. Khi Lưu Nguyệt xuống xe, bị cái lạnh của mùa xuân bên ngoài làm cho choáng váng, nàng chợt tỉnh táo lại. Căn hộ nơi nàng sống vô cùng hẻo lánh, mười giờ đêm hầu như không có người, nhân viên bảo vệ tại căn hộ nhìn Lưu Nguyệt đi vào. Căn hộ này rất bảo mật. Những người không phải cư dân phải ký tên khi ra vào. Hầu như tất cả các nhân viên bảo vệ của cư dân đều biết họ. Nhân viên bảo vệ thấy Lưu Nguyệt vào liền chào, "Cô Lưu về nhà muộn như vậy?"Lưu Nguyệt cười đáp: "Đúng vậy, có bữa tiệc giờ mới kết thúc." Nhân viên bảo vệ hình như vừa mới tỉnh dậy, duỗi eo nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ồ, đúng rồi, buổi chiều có người tới gặp cô nói là bạn của cô. Tôi nói cô đã ra ngoài thì bỏ đi. " Lưu Nguyệt dừng lại: "Cô ấy nói cô ấy tên là gì?" Bảo bối cau mày: "Khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy không nói với tôi. Biết cô không có ở nhà liền bỏ đi". Lưu Nguyệt bóp chặt cái túi trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó rồi không nói gì, tay vừa siết chặt vừa buông lỏng, xoay người đi về phía nhà mình. · Ngay khi Trương Nhất Linh đến cửa nhà thanh toán tiền taxi, cô thấy Trương Nhân đang đứng ở cửa ôm Sweetheart. Con mèo thấy cô liền vặn vẹo thân hình mập mạp. Trong vòng ba giây, nó leo lên chân Trương Nhất Linh, giữ chặt giày của cô. Trương Nhất Linh cười khúc khích, Sweetheart ngoan ngoãn co người lại, kêu hai lần. Trương Nhân tức giận nói: "Ồ, nuôi nó để rồi nó chẳng xem chủ ra gì." Trương Nhất Linh bế con mèo lên, đẩy Trương Nhân: "Sao em về nhà đột ngột vậy?" Trương Nhân đưa cô vào nhà: "Chí Tuấn đến nước J để quay phim, em không thể đi theo, người ở rất xa a. Em sống một mình trong căn nhà trống rỗng, cô đơn muốn chết". Trương Nhất Linh bật cười, Trương Nhân nhìn cô về một mình, sau đó hỏi: "Tống Liu không về cùng chị sao?" Hai tay của Trương Nhất Linh nắm chặt, Sweetheart bị véo kêu meo meo. Sau đó, cô buông động tác, thoải mái chạm vào nó, đáp: "Em ấy đang quay phim, quay xong sẽ về. " Trương Nhân nói: "Đã lâu rồi em ấy không về. Lần trước do paparazzi đi theo mới đưa em ấy về ăn tối đúng không?" Cơ thể Trương Nhất Linh cứng lại một chút, nhưng cuối cùng cô không nói gì. Những gì Trương Nhân nói là sự thật. .Nửa đêm, không gian vắng lặng, Trương gia đã chìm vào giấc ngủ. Trương Nhất Linh ngủ trên giường, bên trong phòng ngủ tối đen như mực, không có một chút động tĩnh. Cô như đang mơ, hai tay ôm chặt chăn bông, miệng lẩm bẩm những lời không thể nghe được, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, hơi lạnh thổi vào phòng, gió bên ngoài cũng dần dần lớn hơn, rít gào. Đập vào cửa sổ tạo ra một tiếng động khe khẽ. Trương Nhất Linh dường như không thở được, thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt, lông mày cau lại, vô pháp nắm lấy hai tay, rồi đột nhiên mở mắt ra. Cô tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu rồi mới hoàn hồn, cầm lấy điện thoại bên hông, vào danh bạ bấm vào tên của Tống Liu. Cô vào tên nàng rất lâu, nhưng cuối cùng không gọi nàng mà thay vào đó là một cuộc gọi khác. "Chào anh Tôn, tôi muốn hỏi vài chuyện, khách sạn của anh tối nay ..." "Không sao, vậy là tốt rồi, tôi xin lỗi, hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn tối." Cô cau mày cúp điện thoại, khách sạn nơi đoàn phim "Sleep Together" đang ở cũng không có gì bất thường. Nhưng trong lòng luôn mơ hồ xao động, cô nằm lại trên giường, nhưng không hề buồn ngủ. Trương Nhất Linh liếc mắt nhìn trần nhà, nhìn hồi lâu, quay người nhấc điện thoại, lại gọi một cuộc. Đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, có thể nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát. Trương Nhất Linh lặng lẽ bật đèn ngủ, ngồi dậy, dựa vào giường. Ánh đèn ngủ mờ ảo đập vào cô, đổ bóng nặng nề. Đầu bên kia điện thoại rất bận, nhưng người ta vẫn có nhiều thời gian nói chuyện với cô: "Trương tiểu thư a, chuyện gì mà phải gọi cho tôi đây?" Trương Nhất Linh nói: "Đội trưởng Hồ, cậu đang ở đâu?" Hồ Tú Thành cười: "Chị Nhất Linh, chị khuất bóng rồi. Tôi đang ở bên ngoài một khách sạn. Hình như đã xảy ra chuyện đó. Một người đàn ông đã bị gϊếŧ bên trong, có vẻ như anh ta bị bắn. Toàn bộ đội điều tra tội phạm đã được điều động. Nhưng tôi không biết chính xác những gì đang diễn ra bên trong. Những người ở trên không cho chúng tôi biết, cũng không cho chúng tôi tham gia quá nhiều. Thật xấu xa a. Những người già này không biết họ đang làm cái trò gì. " "Chị Nhất Linh, gọi em có việc gì sao?" Hồ Tú Thành được coi là đội trưởng xuất sắc trong giới thượng lưu của thành phố B. Thay vì sa đọa như người khác, cậu lại tiếp quản theo ba mình, vươn tới vị trí này khi còn trẻ và có một tương lai tươi sáng. Trương Nhất Linh giữ chặt điện thoại, linh cảm của cô đã thành sự thật. Giám đốc khác sạn đó không biết là vì cái gì, thanh danh là vì lợi ích kinh doanh hay là cái gì khác, hắn đều không nói cho cô biết sự thật. Hồ Tú Thành có vẻ như không biết chi tiết cụ thể. Giống như ai đó đã kín kẽ trấn áp toàn bộ sự việc, không muốn ai biết chút nào. Trương Nhất Linh hỏi: "Cậu biết người đã khuất là ai không?" Hồ Tú Thành ở đầu bên kia thở dài: "Không biết, hình như là quan chức rất lớn. Hiện tại hoàn toàn phong tỏa tin tức, đội cảnh sát hình sự của chúng ta cũng không vào được." Trương Nhất Linh cảm ơn cậu rồi cúp điện thoại. Cô nhìn tên Tống Liu trong danh bạ điện thoại dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ, cô không muốn bấm vào nhưng đã vô ý bấm gọi. Một lúc sau đã nhấc máy, trong giọng nói có một tia buồn ngủ. Tống Liu như bị đánh thức, giọng mũi nặng nề, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, khẽ rót vào tai cô: "Đã nửa đêm, còn chưa ngủ sao?" Trương Nhất Linh nghe giọng nói của nàng, dựa vào đầu giường, thật lâu không lên tiếng, cho đến khi bên kia nghi ngờ hỏi, cô mới đáp: "Không có gì, chị ngủ không được, đột nhiên muốn gọi cho em."Tống Liu khẽ cười, có một chút chuyển động ở đó, Trương Nhất Linh có thể biết những gì nàng đang làm. Trương Nhất Linh mỉm cười: "Xin lỗi vì làm phiền em ngủ." Tống Liu nói: "Không sao đâu, đi ngủ đi, đừng thức khuya quá." Trương Nhất Linh cầm điện thoại, lông mày nhíu lại. Đèn ngủ nhẹ nhàng rắc một màu u ám lên lông mi, cô cụp mi xuống, nhẹ nhàng đáp: "Được." Cô nói thêm vài câu rồi cúp máy. Tống Liu không nói một lời nào về việc bên nàng có chuyện gì xảy ra như những gì cô nghe được từ Hồ Tú Thành. Hầu như mọi người không thể ngủ trong tiếng ồn ở đó. Hay Tống Liu ngủ say quá nên không nghe, nhưng theo hiểu biết của Trương Nhất Linh thì điều đó gần như là không thể. Tống Liu lúc nào cũng ngủ nông, ban đêm tỉnh dậy cho dù là có cử động nhẹ. Lúc đầu tưởng nàng ở nhà người lạ nên không quen, sau này cô mới phát hiện ra đó gần như là bản năng của nàng. Một lúc sau Tống Liu mới trả lời cuộc gọi, từ âm mũi của nàng, có vẻ như nàng bị đánh thức bởi cuộc điện thoại. Nàng đang diễn với cô. Trương Nhất Linh tắt đèn ngủ, ngồi trong bóng tối một lúc, không ngủ được nữa.