Khát Khao Khôn Cùng

Quyển 3 - Chương 4: Tiết thanh minh

Tiết thanh minh tới rồi, Gia Ngạn không để ý Tiếu Mông cười nhạo, cố chấp nhất định phải nghỉ phép để về quê tảo mộ, cậu trước nay luôn có chút mê tín, đối với loại việc này vẫn thấy rất quan trọng.

Mấy món bảo bối cậu góp nhặt giữ gìn rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy công dụng, quần áo, giầy, khăn quàng cổ, bóp da, thảm, tách trà… thực phong phú nhét đầy cả mấy cái túi to.

Tiếu Mông mặt lạnh nhìn cậu mở khóa tủ quần áo tha ra mớ “bảo bối” như thế, lại không quên châm chọc khiêu khích hai câu.

Gia Ngạn trên lưng vác theo một đống tạp phẩm về quê, đợi đến tối lại trên lưng vác theo một đống lộn xộn khác trở về. Đều là vài loại hoa quả đặc sản của nhà mình dưới quê trồng, nào là hoa quả khô rồi hoa quả dầm, thậm chí còn có hai túi khoai lang cùng mấy khúc mía.

Tiếu Mông một mình chèo queo cả ngày vốn đã không vui vẻ gì, nhìn đến cậu đào ra vài thứ linh tinh kia, lại phải cố gắng khắc chế lắm mới có thể miễn cưỡng giữ cho bản thân không bạo phát.

Gia Ngạn tập mãi thành thói quen mà nghe mắng, một bên tự mình bới ít cơm thừa ra ăn, bắt đầu sắp xếp đống đồ vật này nọ mà mình mang về, thuận tiện rửa sạch một mâm đào, lại sắp thêm một chút mứt mơ đặt lên trên bàn.

Tiếu Mông mắng cậu hết nửa ngày, cũng có chút hạ hỏa, miệng khô lưỡi khô, thấy trong dĩa có ít trái cây tươi còn xanh mơn mởn, tuy kích thước có hơi nhỏ, nhưng màu sắc lại đẹp mắt dễ nhìn, liền thuận tay cầm một trái bỏ vào miệng.

Sau đó liền kêu thảm một tiếng: “Cái đồ quỉ này là cái khỉ gì vậy a!”

Gia Ngạn cũng hoảng sợ: “Này, đây là quả đào a.”

“Cái này cũng gọi là đào sao?” Tiếu Mông gân xanh bạo khiêu, “Đào mà có vị như thế này, tám phần là có độc phải không?”

“Mới vừa thu hoạch nên có chút chát, để tôi dùng muối ngâm một lúc thì sẽ không khó ăn nữa, tôi trước đây cũng thường ăn như vậy mà.” Gia Ngạn vội đem đào lấy đi, “Quả mơ là đã muối qua rồi, mùi vị rất ngon, anh ăn thử một chút đi, nhà tôi trước đây dùng cơm thường ăn kèm với cái này …”

Tiếu Mông hừ một tiếng, nhíu mày ở trong cái dĩa lục lọi hai lượt, chọn một miếng thoạt nhìn có vẻ ngon ngon, cho vào miệng.

“Thế nào?”

“…”

“Ăn ngon không?”

“…”

Gia Ngạn không nhận được câu trả lời, thấy v không ừ hử một tiếng, sắc mặt cứng đơ chậm rãi thay đổi, bị dọa đến nhảy dựng lên: “Tiếu, Tiếu Mông …”

“…” Hết nửa ngày Tiếu Mông mới mặt mày trắng bệch đem thứ trong miệng nhổ ra, “Thật, thật khó ăn …”

Gia Ngạn nhanh nhẹn trước khi hắn kịp làm ra động tác tiếp theo đã liền đem dĩa trái cây giấu sau lưng, Tiếu Mông cư nhiên chỉ quơ được không khí, cắn răng mở miệng nói: “Thứ rác rưởi này cậu còn giữ lại làm cái gì?”

“Toàn bộ cái này tôi sẽ ăn hết a.”

“Ăn nó làm gì a? Thứ khó ăn như vậy, ăn vào thì có thể thành tiên sao? Mau mau đem nó vứt hết cho tôi, đỡ chiếm chỗ.”

“Cái này sao lại khó ăn, tôi đều ăn nhiều năm như thế, mùi vị vẫn luôn rất tốt a.”

Tiếu Mông thấy cậu cư nhiên lại không nghe lời, giận tím mặt, lại không nỡ làm gì quá đáng với cậu, chỉ có thể hừ hừ cười lạnh: “Những người không cùng đẳng cấp, quả nhiên vị giác cũng không giống nhau.”

Gia Ngạn không có phản bác, cũng không thèm để ý. Tiếu Mông mở tủ lạnh lấy hộp kem Baskin-Robins vừa mới mua ra, khí định thần nhàn mà nửa nằm nửa ngồi nhấm nháp ăn kem, Gia Ngạn thì ngồi ở một bên im lặng cắn cắn quả đào nhỏ kia.

Kem ăn vào có chút ngọt nị, bản thân đã có đồ ăn hương vị ngọt ngào như vậy, lại nhìn Gia Ngạn cư nhiên bất vi sở động, hắn thế nhưng cảm thấy có chút nhàm chán. Vì muốn phá vỡ không khí bế tắc này, liền vươn tay qua, lấy một quả nho khô be bé bỏ vào trong miệng.

Vừa mới cắn một cái nhất thời liền chua đến muốn đập vỡ bàn. Nhịn không được lại thấp giọng hùng hùng hổ hổ, âm thầm thề rằng đánh chết cũng tuyệt đối không cùng Gia Ngạn ăn loại trái cây quỉ quái này nữa.

Nhưng lúc quay lại ăn kem, thứ vị chua ban đầu khiến hắn muốn ngất xỉu kia một khi hòa cùng vị ngọt của kem bơ lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái đến không ngờ.

Len lén liếc nhìn Gia Ngạn một cái, người nam nhân kia vẫn còn một bên cắn cắn đào một bên chăm chú xem TV, không hề để ý đến động tĩnh của hắn, Tiếu Mông liền lén lút đem dĩa nho khô kéo qua, một quả lại một quả ăn kèm với kem.

Hai thứ kia hợp lại với nhau quả nhiên là mĩ vị đến bất ngờ, Tiếu Mông bất tri bất giác liền ăn đến cái dĩa hoàn toàn trống không.

Gia Ngạn vừa lúc quay đầu lại, tựa hồ cũng muốn ăn một ít, thấy cái dĩa sạch trơn, có chút giật mình: “A …”

Tiếu Mông “hừ” một tiếng: “Tôi là lo cậu ăn nhiều đối với cơ thể không tốt nên mới giúp cậu. Mau mau đi lấy thêm một chút lại đây”

“Nga …”

Gia Ngạn vội đứng dậy, bưng cái dĩa lên liền đi đến một góc sáng ngồi xuống, từ trong túi tìm ra một ít nho khô.

Tiếu Mông cũng đứng dậy theo, hướng về phía người nam nhân không hề phòng bị quay lưng lại với hắn mà yên lặng đi qua.

Nho khô kì thực hắn đã ăn đủ rồi, hiện tại chính là muốn ăn một chút người nam nhân ngu ngốc kém cỏi so với nho khô tầm thường kia còn chẳng hơn được bao nhiêu này.

Thuận tiện còn phải nói với nam nhân ấy một câu mà từ lúc sáng sớm hắn đã muốn nói.

“Lần sau về thăm ông bà, nhớ kĩ phải chủ động mời tôi đi cùng!!!”