Edit & Beta: Spum-chan

“Đốt tú lâu, một khi đi nước cờ này, tương đương với việc cắt đứt đường quay về của Lý Y Thủy.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Nữ nhi vừa mới mất tích chưa đến hai canh giờ đã ra quyết định như thế, làm cha mà tới mức này, cũng xem như hiếm thấy.”

“Chỉ sợ ngoại trừ Lý Thái Thái, còn có Lý Anh ở bên châm ngòi thổi gió.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù sao thì làm vậy, các môn phái giang hồ tới tham gia luận võ kén rể không chỉ không thể gây chuyện, mà còn phải tốt bụng an ủi hai cha con này một phen.”

“Nếu đúng là thế, chắc hẳn Thái Đao Môn sẽ không bị ảnh hưởng gì, vậy chằng phải mấy ngày nay chúng ta đợi không công rồi sao.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Vậy thì không đâu.” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng phụ họa, “Tục ngữ nói rất đúng, tặc không về tay không!”

Diệp Cẩn ghét bỏ, loại tục ngữ gì vậy.

“Ngươi có ý tưởng gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi hắn.

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, cười đến rất có thâm ý.

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng phát lạnh, Lý Thái Thái này, xem ra sắp gặp xui xẻo lớn…

Mặt trời đã ló dạng phương Đông, bởi vì nơi mọi người ở cách Thái Đao Môn hơi xa, cho nên xung quanh vẫn rất im lặng. Chỉ có vài cửa hàng điểm tâm là sáng đèn, đang bận hấp bánh bao làm bánh ngọt.

Khách điếm Phú Mãn, ba huynh đệ Huyết Kiếm Môn uống hơn nửa đống rượu cũng còn đang ngủ khò khò. Hiên Viên Tông Tài đang mơ cưới vợ đẹp, lại đột nhiên bị tát một bạt tay, vì thế lập tức ngồi dậy, “Ai, ai, xảy ra chuyện gì!”

“Thành thật chút đi, câm miệng!” Không đợi hắn tỉnh táo lại, một thanh đao bén đã uy phong gác trên cổ.

“Các ngươi là ai?” Hiên Viên Tông Tài hoảng sợ hỏi.

Ám vệ lạnh lùng nói, “Ngươi nói xem?”

Lưỡi đao sắc bén đã xé rách da thịt, Hiên Viên Tông Tài run lẩy bẩy, “Ta không biết a, hảo hán tha mạng, ta ta ta… tiền đều ở trong tủ quần áo.”

“Xem chúng ta là cướp sao?” Giọng của ám vệ trở nên ngoan lệ.

“Không không không không không dám a.” Hiên Viên Tông Tài gần như sắp tè ra quần, mẹ ơi rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

Ám vệ thầm nhe răng, lang bạt giang hồ gặp qua rất người nhiều, nhưng chưởng môn vô dụng thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vì thế lại lạnh lùng nói, “Nghe nói ngươi muốn cưới Lý Y Thủy?”

“A?” Hiên Viên Tông Tài nghe vậy sửng sốt.

“Còn muốn sống thì tốt nhất là biết cái gì nói cái đó.” Ám vệ uy hiếp, “Bằng không chỉ sợ ngươi không sống qua đêm nay.”

“Phải phải, là ta muốn thành thân với nàng.” Hiên Viên Tông Tài vô thức gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, “Ta ta ta bây giờ chưa có cưới, chư vị hảo hán tha mạng a.”

“Xem như ngươi thức thời.” Ám vệ đạo, “Nói cho ngươi biết, ta cũng xem trọng tiểu thư Lý gia lâu rồi, ai cũng đừng mong cướp được!”

Quả nhiên là vì chuyện này. Hiên Viên Tông Tài hối hận không thôi, đã nói làm gì khi không có thịt từ trên trời rớt xuống, thì ra là họa thủy.

“Lý Thái Thái nói với ngươi như thế nào? Nói hết ra cho ta!” Giọng của ám vệ càng thêm âm trầm.

“Được được được.” Hiên Viên Tông Tài liều mạng gật đầu, “Mấy người bọn ta vốn chỉ đến giúp vui, cũng không nghĩ sẽ cưới được vợ. Ai ngờ mấy ngày hôm trước Lý chưởng môn lại đột nhiên âm thầm tới tìm ta, nói thấy ta oai hùng bất phàm sau này ắt thành châu ngọc, muốn gả nữ nhi cho ta.”

Vẻ mặt của ám vệ đơ ra, “Ngươi tin sao.”

“Đúng vậy.” Hiên Viên Tông Tài gật đầu.

“Lão còn nói gì với ngươi nữa không?” Ám vệ hỏi.

“Còn nói ngày luận võ kén rể, Lý Anh sẽ thay ta đánh bại tất cả người được mời đến, bảo Huyết Kiếm Môn chỉ cần chuẩn bị làm hỉ sự là được, còn liệt kê cả một danh sách sính lễ, nói chuẩn bị đủ là có thể rước dâu.” Hiên Viên Tông Tài nói.

“Danh sách đâu?” Ám vệ đưa tay.

“Ở dưới gối nằm.” Hiên Viên Tông Tài nói, “Ta ta còn chưa chuẩn bị đủ.”

Ám vệ đưa tay sờ sờ, quả nhiên tìm ra một tờ danh sách, nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó bỏ vào trong ngực.

“Hảo hán tha mạng, lúc trước ta không biết vị tiểu thư Lý gia này lại có nhiều người cướp như vậy.” Hiên Viên Tông Tài nghẹn ngào, “Ta không dám cưới nữa đâu, ngày mai ta sẽ lập tức từ hôn.”

“Ngoại trừ mấy việc đó, lão ta không còn nói gì nữa sao?” Ám vệ trầm giọng nói, “Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu dám nói dối, ông đây làm thịt ngươi!”

“Quả thật không còn gì hết.” Giữa hai chân Hiên Viên Tông Tài chợt có một dòng ấm nóng, đúng là sợ đến tiểu ra quần.

Ám vệ thầm lắc đầu, trở tay rút đao về.

Hiên Viên Tông Tài mới thở phào được một hơi, trong miệng bỗng nhiên bị nhét vào thứ gì đó, ngòn ngọt, vừa gặp nước là tan, vì thế lại mất hồn mất vía nói, “Ta nói thật hết mà.”

“Đừng sợ, tạm thời không chết được.” Ám vệ lạnh lùng nói, “Chuyện đêm nay ta đến tìm ngươi, đừng để người thứ ba biết, ba tháng sau tự sẽ có người đưa thuốc giải đến cho ngươi. Nếu hé ra một chữ, thì chỉ có nước chờ độc phát thân vong, thất khiếu đổ máu mà chết.”

“A?” Sắc mặt Hiên Viên Tông Tài trắng bệch, còn định nói gì nữa, nhưng ám vệ đã xoay người nhảy ra cửa sổ, chớp mắt đã biến mất ở đằng xa.

“Thẩm vấn thế nào rồi?” Vật biểu tượng giang hồ vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy tiểu đồng bọn thì hăng hái hỏi thăm.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tự mình quay về, làm bộ không nghe thấy.

“Không thì đi ăn chút điểm tâm trước đi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung tiếp tục đưa ra đề nghị, “Dù sao cũng ra ngoài rồi.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tăng tốc.

Ám vệ Truy Ảnh Cung chậm rãi theo sát, “Nghe nói bánh bao nhân đậu đỏ không tệ đâu, còn có cháo nữa.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lủi lên phòng.

Ám vệ Truy Ảnh Cung tất nhiên vui vẻ theo sau.

Sáng sớm đón mặt trời rồi cùng bằng hữu tốt chơi đuổi bắt gì đó, cuộc sống thật là tốt đẹp.

Trong khách điếm, mọi người còn đang đợi tin tức, Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên bàn ngáp dài ngáp ngắn.

“Cả đêm không nghỉ ngơi rồi, buồn ngủ thì về phòng trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta ở đây đợi là được.”

“Không.” Thẩm Thiên Lăng ùng ục ùng ục uống trà nóng, “Ta tò mò.”

“Trà để qua đêm, uống ít thôi.” Diệp Cẩn đẩy chén trà ra xa, rồi lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ngăn tủ, “Há miệng.”

“Cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Diệp Cẩn đưa cho y một viên mứt quả tròn tròn.

“Chua quá.” Thẩm Thiên Lăng cau mũi, nhưng đúng là tỉnh táo hơn nhiều, vì thế lại xòe tay, “Cho thêm mấy viên đi.”

“Không được, cho ngươi ăn lãng phí lắm.” Diệp Cẩn cự tuyệt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhất định phải nói trắng ra vậy sao.

“Cái này là làm cho sản phụ.” Diệp Cẩn giải thích.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười.

Thẩm Thiên Lăng ngậm mứt quả, phun cũng không được mà ăn cũng không xong, rất khổ sở.

Lúc mọi người nói chuyện, ám vệ đến khách sạn Phú Mãn làm việc đã trở về, kể lại khái quát mọi chuyện, rồi giao danh sách sính lễ kia cho Thẩm Thiên Phong.

“Xem ra Lý Thái Thái cũng chưa nói ra chuyện Lý Y Thủy có thai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước ta còn tưởng rằng là Hiên Viên Tông Tài không ghét bỏ nàng, thì ra hắn vẫn chưa biết.”

“Vậy vì sao lại muốn gả nữ nhi đi?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Huyết Kiếm Môn chỉ là một kho bao cỏ, rốt cuộc Lý Thái Thái nhìn trúng cái gì ờ đó?”

Tần Thiếu Vũ nói, “Một hèn nhát, hai có tiền.”

“Hửm?” Diệp Cẩn ngẩn người.

“Không sai.” Thẩm Thiên Phong cũng gật đầu, “Ba huynh đệ Huyết Kiếm Môn đều lập nghiệp từ nghề bán dưa muối, nghe nói việc làm ăn cực lớn, sau này có tiền thì muốn làm rạng rỡ tổ tông, nhưng cả ba đều là kẻ quê mùa dốt nát không thể thi đậu Trạng Nguyên, Sở quốc lại cấm bán quan bán tước. Cho nên mới muốn thành lập một môn phái giang hồ, vì nghe qua cũng thấy uy phong.”

Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ nói, “Họ cũng đổi hết rồi, còn làm rạng rỡ tổ tông gì nữa chứ.”

“Nhờ đổi họ mà tổ tông hắn mới phải cảm ơn hắn đó.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Phỏng chừng hiện giờ tổ tiên nhà Mộ Dung đang ở dưới đất hộc máu đây, đang yên đang lành, trong tộc lại đột nhiên nhảy ra một kẻ thô lỗ như vậy.” Nghĩ chút thôi đã thấy thê thảm rồi.

“Đệ tử trong Huyết Kiếm Môn, đa số là chủ của mấy quán nhỏ, nghe nói ba tháng là đổi một lần.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nói bọn họ đến học võ công, chi bằng nói là đến học tay nghề làm dưa muối, học xong thì trở về tiếp tục buôn bán.” Dù sao người biết võ công trong Huyết Kiếm Môn cũng chỉ có Nhị đương gia Mộ Dung Tông Tài xuất thân từ võ phu, quả thật không có chiêu thức gì đáng học.

Thẩm Thiên Lăng: …

Vậy cũng được sao.

“Ban đầu còn tưởng chỉ là bao cỏ, nhưng nghe ngươi nói vậy, ba huynh đệ này cũng còn có chút bản lĩnh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ít nhất biết nên dùng cái gì để lung lạc nhân tâm.”

“Chỉ riêng bản danh sách sính lễ này, người có gia thế bình thường chắc chắn sẽ không làm nổi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Toàn là mấy món như hoàng kim bạc trắng trân châu mã não. Sở dĩ Lý Thái Thái lựa chọn Mộ Dung Tông Tài, chắc là vì thấy ngoại trừ hắn thì không còn ai chịu bỏ ra nhiều tiền để cưới vợ như vậy.”

“Hơn nữa dựa theo độ nhát gan của Huyết Kiếm Môn, cho dù có phát hiện Lý Y Thủy không phải hoàn bích (*), chỉ sợ cũng không dám chạy tới Thái Đao Môn gây sự, có rớt răng nanh cũng phải nuốt ngược vào trong bụng (**).” Tần Thiếu Vũ nói, “Uyển Thái Thái cũng có nói, hình như Lý Thái Thái muốn loại bỏ thai nhi trong bụng Lý Y Thủy.”

(*) Hoàn bích: ngọc còn nguyên vẹn. Không phải hoàn bích ý nói Lý Y Thủy không còn trong trắng.

(**) Cả câu này nói chung có nghĩa là tức mà không dám nói.

“Lý Anh muốn đứa nhỏ biến thành quái thai, Lý Thái Thái thì muốn loại bỏ nó, may mà Lý tiểu thư cũng không phải mang thai thật.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Bằng không đứa nhỏ gặp phải cữu cữu và ông ngoại như thế, không biết còn bị khi dễ ra sao đây.”

“Người đang làm trời đang nhìn, ác nhân luôn sẽ bị trừng phạt.” Diệp Cẩn ngáp, “Trời cũng sáng rồi, về nghỉ ngơi hết đi. Có chuyện gì thức dậy rồi nói.”

Như bị tẩu tử lây bệnh, Thẩm tiểu thụ cũng ngáp một cái, lười biếng để nam nhân nhà mình rinh về phòng ngủ.

Vì thế đợi đến khi Cục Bông thức dậy, bốn phía đều rất im ắng, màn cũng che rất kín, suýt nữa còn tưởng rằng trời chưa sáng.

“Chíp!” Cục Bông nhảy khỏi ổ chạy đến bên bàn, xòe cánh lắc lư bay xuống.

Trên móng vuốt vẫn còn quấn băng vải, nhưng cũng không còn đau nữa. Thấy cha mẹ mình còn đang ngủ, Cục Bông tiếc nuối thở dài, lắc lư ra cửa.

Lười quá đi, bây giờ còn chưa chịu rời giường.

Cũng không biết có điểm tâm ăn không nữa.

Thật là khiến chim đau lòng.

Sau khi cùng ám vệ ăn xong thịt bò xong, Cục Bông nhàm chán đi lại trên hành lang, định tìm phòng ai đó đi vào, thử xem có ai rãnh chơi với mình không. Nhưng vì cả tòa lầu đều bị Truy Ảnh Cung bao sạch, phần lớn ám vệ đều đi làm nhiệm vụ, cho nên có rất nhiều phòng trống.

“Chíp.” Cục Bông lại đá bật một cánh cửa.

Lý Y Thủy cùng Uyển Thái Thái đang ngồi bên bàn ăn cơm, sau khi nhìn thấy thì có hơi sửng sốt, mặt đối mặt nghi hoặc nhìn nhau, vật nhỏ đó là gì vậy.

“Là thiếu cung chủ nhà ta.” Ám vệ ở cửa chủ động giải thích.

Lý Y Thủy: …

Uyển Thái Thái: …

“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông phát sáng, chuẩn xác nhào vào trong ngực Lý Y Thủy.

Đã lâu không có mềm nhũn thế này rồi…

Thoải mái quá đi.

Ám vệ hai mắt rưng rưng.

Cả đời này chúng ta cũng không đạt được đến cảnh giới của thiếu cung chủ biết không.

Nhịn không được muốn quỳ xuống luôn.

Giữa trưa, trong thành quả nhiên lao xao dấy lên lời đồn, nói là hôm qua tú lâu trong Thái Đao Môn phát hỏa, tiểu thư Lý gia chưa tới kịp chạy thoát, đã hương tiêu ngọc vẫn.

Người giang hồ hoảng hốt, ai nấy đều chạy đến Thái Đao Môn tìm hiểu nguyên do. Chỉ thấy trong phủ đã sớm chướng khí mù mịt, tú lâu ở hậu viện bị đốt thành một đống phế tích, cả đám nha hoàn bà bà đang vây quanh đó khóc lóc ỉ ôi. Vì thế ai cũng đều tiếc hận một phen, sau đó còn chạy đi an ủi cha con Lý gia nén bi thương mọi chuyện sẽ tốt đẹp, dây dưa hết nửa ngày, mãi đến khi trời tối mới cáo từ rời đi.

Vất vả lắm mới tiễn hết người đi, quản gia lại chạy đến bẩm báo, nói là Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng đến đây.

“Đi thôi.” Lý Thái Thái chấn chỉnh tinh thần, “Đợi ta tiễn hắn đi rồi mới đến đây thương thảo xem phải đi đâu tìm A Thủy. Bằng không có Truy Ảnh Cung ở đây, khó mà phái thêm nhân thủ vào thành tra xét.”

“Dạ.” Lý Anh khẽ gật đầu, cũng chưa nói thêm gì.

“Tần cung chủ.” Sau một lát, Lý Thái Thái đi đến đại sảnh, “Không có từ xa tiếp đón, xin thứ lỗi.”

“Cớ gì Lý chưởng môn lại nói ra lời ấy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sáng sớm hôm nay đã nghe báo tin dữ, vốn muốn đến sớm, nhưng sợ ban ngày nhiều người lại thêm phiền cho nên giờ mới tới, còn mong chưởng môn không phiền lòng.” Đương nhiên nguyên nhân thật sự là do cả ngày nay Thẩm tiểu thụ đều ôm chăn ngủ khò khò, lay cũng lay không dậy, thậm chí cả mông bị cắn ra dấu cũng không biết, đúng là buồn ngủ lắm rồi.

Lý Thái Thái thở dài, trông vô cùng bi thương.

Tần Thiếu Vũ lại trấn an mấy câu, rồi dẫn theo Thẩm Thiên Lăng rời đi. Lý Anh tiễn hai người tới cửa, sau đó nói, “Dựa theo quy củ quê nhà, ba ngày sau tro cốt tiểu muội sẽ được rải trên sông. Vốn muốn làm hỉ sự, ai ngờ lại xảy ra cớ sự này, năm ngày sau gia phụ và ta có mời các môn phái giang hồ trong thành tới dùng bữa cơm chay, không biết khi đó cung chủ có còn ở Thành Tam thủy hay không”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tất nhiên, ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”

“Đa tạ.” Lý Anh cười trừ một tiếng, nhìn hai người rời đi.

“Chắc là giờ hắn đang tức ngực đây.” Sau khi đi xa, Thẩm Thiên Lăng nói, “Vốn muốn hỏi thử xem khi nào chúng ta rời đi, kết quả lại chẳng được gì.”

“Mặc kệ hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai mới có trò hay để xem, giống như ngươi nói, tặc không về tay không.” Nếu đã đến đây rồi, tất nhiên phải kiếm cho đủ vốn.

Thẩm Thiên Lăng cười hì hì gật đầu.

Rất là xứng đôi.

Ngày hôm sau, trong thành đột nhiên truyền ra một tin tức kinh thiên động địa. Gần như tất cả các phái đều nghe nói, trận đại hỏa kia không phải ngoài ý muốn mà là do có người cố ý làm ra. Đầu sỏ gây nên không phải ai khác, chính là nghĩa tử Lý Anh của Lý Thái Thái.

“Nghe nói Lý Anh kia thèm nhỏ dãi mĩ sắc của Lý tiểu thư đã lâu, Lý chưởng môn lại không chịu đồng ý, sau này bị hắn ép đến nóng nảy, liền định ra trận luận võ kén rể này, muốn nhanh chóng gả nữ nhi ra ngoài.” Trong quán trà, có người đang nước miếng tung bay, “Lý Anh tất nhiên không chịu, buổi tối uống quá chén, đầu óc bị hỏng mà chạy đến tú lâu gây sự. Lý tiểu thư tất nhiên cực lực phản kháng, giữa lúc hai người đánh nhau, Lý Anh bất cẩn ngộ sát Lý tiểu thư, vừa hoảng loạn vừa sợ bị Lý chưởng môn trách phạt, nên hắn mới ra tay hỏa thiêu tú lâu.”

“Thật hả?” Dân chúng xung quanh ai nấy hít khí lạnh, sao mà được chứ, cầm thú đến vậy sao.

“Tất nhiên, bằng không hiền giờ cũng không nóng lắm, trong Thái Môn Đao lại có nhiều gia đinh tuần tra như vậy, sao tú lâu có thể gặp cảnh lửa lớn ngập trời thế kia?” Người nọ tiếp tục nói, “Nghe nói ngay cả cây cột cũng bị thiêu rụi, chỉ còn là một đống phế tích.”

Dân chúng tất nhiên vô cùng khiếp sợ, mà trong đó cũng có người giang hồ trà trộn vào, nghe qua cũng thấy có chút đạo lý. Hôm qua vào nhìn đã thấy kỳ lạ rồi, cả một cái lầu to như vậy sao lại bị thiêu sạch sẽ đến thế, hiện tại ngẫm lại, rõ ràng là bị rưới dầu hỏa.

Loại chuyện này nếu đổi thành các môn phái lớn, nhất định phải chạy tới cửa hỏi rõ nguyên do, nhưng lần này đến luận võ kén rể đều là mấy môn phái thấp bé, có tiền thì có tiền, nhưng cũng rất nhát gan a. Ăn no rửng mỡ mới chạy đi trêu chọc Lý Anh, thậm chí sau khi biết được tin tức, còn có người thầm thấy may mắn vì luận võ kén rể không được tổ chức, nếu không lỡ như mình thật sự cưới về được, có khi tối nào đó bị người ta đốt nhà mà không biết. Vì thế ai nấy thu dọn hành lí, tập thể báo với Thái Đao Môn là trong nhà có việc gấp, không thể đến dùng cơm chay, xin chưởng môn thứ lỗi. Chỉ trong một ngày, đúng là chạy sạch hết.

“Vô liêm sỉ!” Lý Thái Thái thiếu chút nữa không thở không ra hơi, “Rốt cuộc là tin này từ đâu truyền ra? Vớ vẩn hết sức!”

“Phụ thân chớ tức giận.” Lý Anh ở bên nói, “Ta đã phái người ra ngoài tra xét rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả.”

“Đang yên lành, thật sự không nên làm cái gì mà luận võ kén rể!” Lý Thái Thái ngồi ở ghế trên thở dài, “Không thì làm gì có nhiều chuyện chui ra như thế? Ngươi nghĩ cách đi, Thái Đao Môn đã bận rộn tìm A Thủy rồi, chỉ sợ không thể quan tâm việc khác!”

Vẻ mặt Lý Anh âm trầm, cúi đầu không lên tiếng.

Vốn tưởng rằng đây đã là tồi tệ nhất rồi, ai ngờ sáng ngày hôm sau, lại rước thêm một phiền toái lớn nữa.

“Quan phủ?” Lý Thái Thái giật mình.

“Đúng vậy.” Quản gia nói, “Tri huyện đại nhân tự mình dẫn theo nha dịch, nói là nghe được tin Thái Đao Môn xảy ra án mạng, muốn tới điều tra rõ.”

“Đã nói là ngoài ý muốn rồi, có gì cần tra!” Lý Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu nhân cũng nói vậy, nhưng tri huyện đại nhân không chịu tin.” Quản gia thầm kêu khổ không thôi, lời đồn trong thành quá mạnh mẽ, cho dù mình có lưỡi xán liên hoa (ăn nói lanh lẹ, ngọt ngào, dễ thuyết phục), thì cũng không mấy ai thèm tin.

“Không biết lại đến xem náo nhiệt gì đây.” Lý Thái Thái lắc đầu, vừa định ra ngoài, lại bị Lý Anh giữ chặt, “Nói thật với tri huyện đi.”

“Cái gì?” Lý Thái Thái sửng sốt.

“Đây là cách nhanh nhất để đuổi hắn đi.” Lý Anh nói, “Bằng không nếu thật sự điều tra, chúng ta sẽ gặp không ít phiền toái.”

“Ngươi điên rồi.” Lý Thái Thái sợ hãi.

Lý Anh cười cười, “Phụ thân hiểu lầm, tất nhiên không phải nói ra hết mọi chuyện, mà là chọn chuyện hữu dụng nói.”

Lý Thái Thái chần chờ, phất tay bảo quản gia đi ứng phó tri huyện trước, mình thì theo Lý Anh vào phòng trong.

Vì thế tối hôm nay, tin tức ám vệ thám thính được từ chỗ Huyện lệnh chính là Lý Thái Thái thẳng thắn thừa nhận việc tú lâu bị cháy quả thật do người làm, nhưng sự thật không phải như lời đồn trên phố. Mà là do Lý Y Thủy không tuân thủ nữ tắc ám kết châu thai, cho nên luôn bị nhốt trong tú lâu. Buổi tối mấy hôm trước người tư thông với nàng lặng lẽ lẫn vào tú lâu, giết nha hoàn và bà bà rồi châm lửa, mục đích chính là cướp Lý Y Thủy đi. Mà Lý gia vì không muốn để danh dự bị ảnh hưởng, nên mới phải bịa ra lời nói dối kia.

“Huyện lệnh còn nói, lúc khám nghiệm tử thi quả thật tìm thấy hai thi thể bị thiêu hủy, nhìn vết thương trên xương đùi, đúng thật là tiểu nha hoàn Đào Hồng.” Ám vệ báo, “Hơn nữa trong phủ cũng có người chứng thực Lý Y Thủy gần đây luôn phải uống thuốc, mấy gói thuốc còn lại cũng được chứng minh là thuốc dưỡng thai, cho nên Huyện lệnh cũng không tiện nhúng tay nữa.”

Lý Y Thủy nghe vậy, hốc mắt lại hơi đỏ lên.

“Chíp.” Cục Bông cọ cọ trước ngực nàng, cực kỳ đáng yêu.

“Tiểu thư cũng đừng đau lòng.” Uyển Thái Thái nói, “Đợi qua việc này, chúng ta liền mai danh ẩn tích, coi như là sống lại một lần nữa.”

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vì bảo toàn bản thân mà lợi dụng ngươi hết lần này đến lần khác, cái nhà kia cũng không còn gì để lưu luyến. Đổi chỗ khác, nói không chừng có thể gặp được người tốt hơn.”

“Đa tạ công tử.” Giọng của Lý Y Thủy rất nhỏ, lấy khăn tay lau nước mắt.

“Dẫn nàng về nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Cẩn nói, “Cũng không còn sớm.”

Uyển Thái Thái gật đầu, đưa Lý Y Thủy về phòng.

Ám vệ trả lại lệnh bài Cửu Long cho Diệp Cẩn.

“Ta không thèm.” Diệp Cẩn ghét bỏ.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Nếu không phải có khối lệnh bài ngự tứ này, cũng không thể bảo Huyện lệnh đến Thái Đao Môn gây phiền phức.”

“Ta cũng không thèm.” Diệp Cẩn lấy lê qua cắn, đúng là không thể ngạo kiều hơn được nữa.

Mà mấy ngày kế tiếp, Lý Thái Thái sâu sắc cảm nhận được cái gì mới thật sự là sứt đầu mẻ trán.

Tuy rằng quan phủ không truy cứu nữa, nhưng người trong giang hồ lại không ai biết chân tướng. Lực lượng hóng chuyện là cực lớn, vì thế chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, gần như toàn Đông Bắc đều kể câu chuyện Lý Anh vì không cưới được vợ, cho nên thẹn quá hóa giận giết người bỏ tức. Ai nấy đều cảm khái có thu nhận nghĩa tử cũng phải đánh bóng mắt trước a, bằng không giống như Lý chưởng môn nuôi một con sói mắt trắng như vậy, mới gọi là hối hận không kịp.

Mà Tần Thiếu Vũ cũng dẫn theo Thẩm Thiên Lăng đặc biệt tới cửa thăm, Lý Thái Thái tất nhiên là đầy mặt sầu khổ, trong lúc nói chuyện cứ luôn thở dài. Vì thế làm một hoa yêu đuôi xù thuần khiết thiện lương, Thẩm tiểu thụ lập tức biểu hiện cực kì đồng tình, thậm chí còn đỏ mắt theo, “Lý chưởng môn thật là đáng thương, đau lòng vì mất ái nữ không nói, còn bị người bên ngoài chửi bới như thế.”

Tần Thiếu Vũ tất nhiên không muốn thấy y khổ sở, vì thế lập tức nói, “Chưởng môn cứ việc yên tâm, có Tần mỗ ở đây, tuyệt đối không có môn phái và quan phủ nào dám tới gây chuyện.”

“Ngươi thật tốt.” Lý Thái Thái còn chưa tới kịp trả lời, Thẩm Thiên Lăng đã lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn nam nhân của mình.

Tần Thiếu Vũ cười cười, nói với Lý Thái Thái, “Lăng Nhi chính là có tấm lòng Bồ Tất thế đó, không thể nhìn người khác chịu ủy khuất.”

Lý Thái Thái ngượng ngùng, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nếu đã hứa giúp, thì phải làm đến cùng. Vì thế Tần Thiếu Vũ cứ dắt theo Thẩm Thiên Lăng đến cửa Thái Đao Môn thăm hỏi, tỏ vẻ mình quả thật có giao tình không ít với Lý Thái Thái. Tuy cha con Lý gia cảm thấy việc này có chút khác thường, nhưng cũng không nắm chắc lắm. Huống hồ Truy Ảnh Cung chủ há có thể tùy tiện trêu chọc, cho nên đành phải cẩn thận dè dặt, mang đủ loại tâm tư ra cố sức bày ra cảnh tượng giả tạo khách chủ vui vầy.

Các môn phái trong chốn giang hồ cũng nhanh chóng biết được tin này, vì thế các loại bàn luận lại như lửa nóng bùng lên. Trên đời này người muốn kết giao với Truy Ảnh Cung đâu chỉ thành trăm hơn ngàn, môn phái mạnh hơn Thái Đao Môn càng vô số kể, sao lại để cho hai cha con này được lợi thế chứ, vậy mà có thể mỗi ngày uống rượu trò chuyện với Tần cung chủ và Thẩm công tử.

Quả thật hâm mộ đến muốn đánh người.

Vì thế nhật báo võ lâm cố ý tổ chức bầu chọn, Lý Thái Thái vinh quang đạt ngôi vị số một trong “Bảng hồng nhân giang hồ”, đúng là đứng trên nhân sinh.

Diệp Cẩn cảm khái, “Chắc cả đời này Lý Thái Thái cũng không ngờ tới, có một ngày mình lại nổi tiếng như vậy.”

“Ông ta cũng xem như bình tĩnh.” Thẩm Thiên Phong nói, “Náo loạn nhiều ngày như vậy, trong Thái Đao Môn lại không có chút khác thường nào.”

“Lão bình tĩnh được, chỉ sợ có người chịu không nổi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Chu Giác trời sinh đa nghi, mấy ngày nay ngày nào ta với Lăng nhi cũng chạy tới Thái Đao Môn, đổi thành ai cũng sẽ thấy kỳ lạ.”

“Hôm nay còn đi không?” Thẩm tiểu thụ úp trên bàn hỏi.

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lập tức xuất phát.”

“Chíp!” Cục Bông xòe cánh, mắt đậu đen đầy ắp khát vọng.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm ôm lấy nó, “Chúng ta cùng đi!”

Cái này gọi là quấy rối không chê nhiều người.

“Ta cũng muốn đi.” Sau khi mọi người đi rồi, Diệp Cẩn oán giận.

Thẩm Thiên Phong có chút bất đắc dĩ.

“Lúc nào mới được ra ngoài vào buổi sáng đây.” Diệp Cẩn nắm sấp trên giường, “Sắp buồn chết rồi.”

“Không thì dịch dung rồi dẫn ngươi ra ngoài?” Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên giường.

Diệp Cẩn xoay người cả giận nói, “Ta muốn ra ngoài ăn điểm tâm uống chén trà, còn phải dịch dung sao?”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, ôm y vào trong lòng, “Cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhẫn một chút.”

“Không có chuyện gì làm hết!” Diệp Cẩn lắc lắc vai hắn, “Còn đau lưng nhức eo.”

Thẩm Thiên Phong nắm tay y, “Ta xoa bóp cho ngươi?”

“Ban ngày ban mặt.” Diệp Cẩn than thở.

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Ban ngày lại như thế nào, bóp vai thôi mà.”

Ông đây đương nhiên biết a! Cũng đâu có nghĩ nhiều! Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong từ ngăn tủ lấy ra tình dầu, để y nằm trên giường.

Bàn tay ấm áp hữu lực di chuyển trên lưng, Diệp Cẩn lười biếng nhắm mắt lại, cảm thấy rất thoải mái, ngẫu nhiên đè trúng huyệt vị, cảm giác đau nhức sẽ biến mất, dây dưa tới lui, quần tất nhiên càng ngày càng trượt, bị kéo xuống cả khúc.

Diệp cốc chủ ngạo kiều chồm lên một chút, muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao chỗ nào của ông đây cũng rất hoàn hảo.

Thẩm Thiên Phong lau khô tay, giúp y kéo quần lên. (=o=)

Diệp Cẩn: …

“Được rồi.” Thẩm Thiên Phong thu tay lại, “Ấn bữa sẽ bầm.”

Diệp Cẩn có hơi tức ngực. (Em cũng tức ngực =v=~)

“Đói bụng chưa?” Thẩm Thiên Phong nói, “Hôm qua Kim Ngọc có đưa tới một ít bánh nhân thịt khô.”

Diệp Cẩn kéo chăn che đầu.

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn nằm úp một hồi, thấy Thẩm Thiên Phong vẫn không có phản ứng, vì thế giận dữ siết chặt nắm tay.

Chẳng lẽ bất lực?

Rất có khả năng!

Cho là vì nghiệm chứng Thẩm đại hiệp rốt cuộc có bất lực hay không, Diệp cốc chủ đạp chăn ngồi dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Thẩm Thiên Phong chần chờ rồi đi qua.

Diệp Cẩn túm cổ áo hắn, sau đó ném người lên giường.

Thẩm Thiên Phong: …

“Nhìn cái gì!” Diệp Cẩn trừng hắn.

Thẩm Thiên Phong đành phải quay đầu đi.

Diệp Cẩn tiếp tục trừng hắn, “Tường có gì đẹp!”

Cho nên nói ngạo kiều thật rất khó hầu.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

Diệp Cẩn cưỡi trên người hắn, đưa tay giận dữ cởi đai lưng.

“… Tiểu Cẩn.”

“Đừng có gọi!” Diệp Cẩn cởi nửa ngày cũng không cởi được, cho là phải dùng tới sức mạng lột ra. Thẩm Thiên Phong đau đầu, đơn giản ôm người đè dưới thân.

Diệp Cẩn bĩu môi, “Làm gì đó.”

Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay giật nhẹ hai má y, “Ngươi đó.”

“Đứng lên.” Diệp Cẩn mặt đỏ tai hồng giãy dụa, “Ông đây muốn đi nhà xí.”

Thẩm Thiên Phong đè cổ tay y sang hai bên gối, hôn thật sâu xuống.

Kỳ thật cũng đâu có cần! Diệp Cẩn vừa ở trong lòng khinh thường, vừa chủ động cắn cắn hắn.

Giữa lúc miệng lưỡi giao triền, ngay cả hô hấp cũng nhiễm lên một tầng tình dục. Thẩm Thiên Phong cắn ra vết hôn trên cổ y, hai tay vừa sờ soạng định cởi bỏ đai lưng, trên hành lang lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu chíp chíp!

“Đại ca.” Thẩm Thiên Lăng gõ cửa, “Chúng ta về rồi.”

“Đừng có vào!” Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn trăm miệng một lời hô lên.

Bàn tay đang đẩy cửa của Thẩm Thiên Lăng cứng đờ.

“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông rất nghi hoặc, vươn móng định giúp đẩy cửa, ai dè lại bị nương nó “vèo” một cái ôm chạy xa.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, xoay người về phòng mình.

“Đang là ban ngày ban mặt mà.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng đau đớn theo vào.

“Ban ngày mới có tình thú.” Tần Thiếu Vũ cốc đầu y.

“Nhân loại các ngươi thật quá vô sỉ.” Thẩm tiểu thụ bắt đầu dùng lời lẽ chính nghĩa phê phán.

Sau đó liền bị nam nhân của mình kéo vào trong lòng hôn một trận.

Sau một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn gõ cửa đi vào. Thẩm tiểu thụ lập tức trốn ra sau lưng nam nhân mình, “Ta không có cố ý đâu.” Dấu hôn trên cổ tẩu tử kìa… không biết che kĩ lại sao!

“Chíp!” Tuy rằng không biết vì sao, nhưng hình như chơi rất vui. Vì thế Cục Bông cũng trốn ra sau lưng nương nó, bừng bừng hưng trí thò ra nửa cái đầu.

“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong đau đầu, “Nói chính sự đi, sao về sớm vậy.” Nói muốn đến Thái Đao Môn, còn tưởng rằng lại giống lúc trước, ít nhất cũng ăn xong một bữa cơm rồi mới về.

“Bởi vì không gặp được Lý Thái Thái.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta mới vừa đến, quản gia liền nói hôm nay trong phủ xảy ra chuyện, cho nên không gặp khách, còn nói ngày khác Lý Thái Thái sẽ đích thân tới cửa tạ lỗi.”

“Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày.

“Xung quanh Thái Đao Môn đều là ám vệ, chắc cũng không phải chuyện gì lớn, bằng không chúng ta không thể nào không biết.” Thẩm Thiên Phong gọi ám vệ nhận nhiệm vụ hôm nay đến, hỏi hắn có phát hiện điều gì khác thường không.

“Khác thường?” Ám vệ nói, “Không có tình hình gì đặc biệt, chẳng qua hôm qua có một cổ xe ngựa đi vào Thái Đao Môn, là đến giao hoa quả khô, chưa được nửa canh giờ đã đi rồi.”

“Đến hỏi Kim Ngọc thử xem.” Thẩm Thiên Phong dặn dò, “Xem trong thành nào có bao nhiêu cửa hàng hoa quả khô, có giao hàng đến Thái Đao Môn hay không.”

“Dạ.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, đến chiều lại về bẩm báo, nói trong thành có tổng cộng ba gian hàng, nhưng không có ai giao hàng đến Thái Đao Môn cả.

“Người của Chu Giác sao?” Diệp Cẩn đoán.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Chỉ sợ không phải giao hoa quả khô gì đâu, đêm nay ta đến Thái Đao Môn xem thử.”

“Ừm.” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Nếu thật sự xảy ra chuyện, cha con Lý gia nhất định sẽ đề cao cảnh giác, ta không thể đi theo ngươi, trên đường cẩn thận.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, cúi đầu hôn y, “Đợi ta trở về, mới làm tiếp chuyện ban ngày chưa làm xong.”

Diệp Cẩn vô cùng bình tĩnh, tát hắn một cái.

Kỳ thật cũng không phải rất trông mong đâu.

Thẩm Thiên Lăng tiếp tục làm thằn lằn nhỏ bám sát lên tường, nghe góc tường của đại ca và tẩu tử mình! Cục Bông học theo, cũng xòe cánh áp sát bên cạnh, y như tấm thảm lông.

“Chíp!” Đời chim thật có lạc thú.

“Vậy là đi hả.” Sau một lúc lâu, Thẩm tiểu thụ cực kỳ tiếc nuối, “Còn tưởng sẽ xx một hồi.”

“Thói hư này ở đâu ra.” Tần Thiếu Vũ cốc đầu y, “Không cho nghe người khác làm chuyện kia.”

“Ta có cố ý nghe đâu!” Thẩm Thiên Lăng biện giải, ta cũng đâu phải biến thái!

Chỉ là ban ngày bất cẩn làm hỏng chuyện xx của người khác, hơi áy náy thôi mà.

“Nếu ngươi muốn nghe, còn không bằng tự mình kêu mấy tiếng đi.” Tần Thiếu Vũ gối đầu lên tay, thản nhiên tựa vào đầu giường.

Thẩm tiểu thụ giận, không biết xấu hổ!

“Lại đây.” Tần Thiếu Vũ đưa tay, “Hôn tướng công một cái nào.”

“Không.” Thẩm Thiên Lăng bọc mình trong chăn, “Ta ngủ trước một giấc, đại ca về ngươi nhớ gọi ta.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Không gọi.”

Thẩm Thiên Lăng bị quê.

Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ mặt mình.

Thẩm Thiên Lăng thầm dựng ngón giữa, sau đó xáp qua hôn một cái.

Nam nhân của y thật sự không bao giờ chịu thiệt…

Đúng là gian thương.

Bóng đêm sâu dần, Thẩm Thiên Phong ẩn vào Thái Đao Môn, chỉ thấy trong chủ trạch quả nhiên còn sáng đèn, trong viện có ít nhất mười mấy gia đinh canh chừng, phòng thủ nghiêm ngặt gấp ba lần bình thường.

Lý Thái Thái đứng ở trước bàn, không nói câu nào nhìn một hộp gỗ lim trước mặt. Thẩm Thiên Phong thông qua khe hở mái ngói nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên trong hộp rõ ràng là lỗ tai người đang chảy máu đầm đìa.

“Phụ thân.” Lý Anh ở bên nói, “Phía bên kia cũng nghe thấy tin đồn, cho nên mới đưa chút cảnh cáo, còn —— “

“Cảnh cáo? !” Lý Thái Thái giận dữ cắt lời hắn, “Đây chính là lỗ tai của nhị thúc ngươi đó!”

Lý Anh trầm mặc không nói.

“Lý gia ta vì hắn làm bao nhiêu chuyện, kết quả chính là rơi vào kết cục thế này sao?” Lý Thái Thái giống như con thú bị nhốt trong lòng, “Không nói đến ngàn vạn vàng bạc châu báu kia, lần này nếu không phải nhị thúc ngươi vì giao hàng thay hắn, sao lại phải chạy đến Tuyết Nguyên?”

“Phụ thân đừng kích động, bên ngoài còn có người.” Lý Anh nhắc nhở.

“Ngươi, ngươi mau chóng đến Tuyết Nguyên một chuyến.” Lý Thái Thái nói, “Ngươi và bên kia có quan hệ tốt, xem có thể cứu Tiểu Đao về không. Lần này chỉ là một cái lỗ tai, lần sau nếu lại chặt một cánh tay, thì dù sau này có được quan to lộc hậu tới đâu, cũng có ích lợi gì!”

“Việc này chỉ sợ không được.” Lý Anh nhíu mày, “Bên kia có lệnh, nếu không nhận được chỉ lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được xông vào Tuyết Nguyên.”

“Đã đến nước này rồi, ngươi còn quản hắn có chỉ lệnh hay không sao?” Nếu không ngại bên ngoài còn có người, Lý Thái Thái gần như đã giận tím mặt.

Lý Anh mặt không chút thay đổi nói, “Mặc kệ tới nước nào, chỉ lệnh phía trên đều phải tuân thủ.”

“Nghịch tử!” Lý Thái Thái bị hắn làm tức đến đau tim, “Đó là Nhị thúc của ngươi, là đệ đệ ruột của ta đó!”

“Phụ thân thứ tội.” Lý Anh hiển nhiên không định thỏa hiệp.

“Ngươi cái tên vô liêm sỉ này!” Lý Thái Thái giận dữ, “Ngay cả lời của ta cũng dám không nghe?”

“Không phải con không muốn nghe, mà là không thể không nghe.” Lý Anh nói, “Phụ thân đừng quên, trong nhà còn có đạo trưởng Thanh Y Môn ở đây.”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Lý Thái Thái nhất thời cứng đờ.

“Nếu con đi, bọn họ nhất định sẽ phát hiện.” Lý Anh nói, “Đến lúc đó phụ thân chỉ còn một mình, phải ứng phó với bọn họ thế nào đây?”

“Cái này…” Lý Thái Thái nhất thời nghẹn lời.

“Nếu làm việc cho người khác, mọi việc nhất định phải cân nhắc trước rồi mới làm.” Lý Anh tiếp tục nói, “Đây là đạo lí mà phụ thân đã dạy con từ nhỏ, vì sao bây giờ chính mình lại quên mất?”

Lý Thái Thái ngồi lên ghế, thở dài nặng nề.

“Phía Đông Bắc rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta, bằng không sao lại khai đao với Nhị thúc.” Lý Anh đóng hộp gỗ lại, sau đó nói, “Người thăm dò tin tức đã trở về, nói khắp giang hồ đều đồn rằng, phụ thân và Tần cung chủ có không ít giao tình.”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Lý Thái Thái cau mày.

“Kỳ thật cũng không phải hết cách.” Lý Anh đưa cho lão một chén trà nhỏ, “Phụ thân đừng tự làm hại sức khỏe, tục ngữ nói rất đúng, trời không tuyệt đường người.”

Lý Thái Thái uống mấy ngụm lạnh trà, cảm giác tức giận tích tụ trong lồng ngực cũng tan đi không ít, “Ngươi có cách sao?”

“Hiện tại sở dĩ bên kia hoài nghi chúng ta, là bởi vì chúng ta chưa đủ thành ý.” Lý Anh chậm rãi nói, “Nếu đủ thành ý rồi, hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi nữa.”

“Phải làm thế nào mới đủ thành ý?” Lý Thái Thái hỏi.

Lý Anh cười cười, cúi người xuống như đang nói gì đó. Thẩm Thiên Phong trên nóc nhà vừa định ngưng thần lắng nghe, đã thấy đầu ngón tay Lý Anh đột nhiên bị ánh nến chiết xạ ra một đường phản quang, trong lòng thầm biết tình hình không ổn, chỉ là hắn còn chưa kịp phản ứng, Lý Anh đã giơ tay chém xuống, một chiêu chết người gọn gàng lưu loát.

Máu tươi trào ra như suối, Lý Thái Thái mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lý Anh, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể run lẩy bẩy, hít vào một hơi cuối cùng.

“Phụ thân đại nhân thứ tội.” Lý Anh thu hồi chủy thủ, nụ cười có chút âm lãnh, “Tai vạ đến nơi rồi, người xem như trải đường cho con đi.” Sau khi nói xong, liền lấy một lọ thuốc bột từ trong ngực ra, rắc vào trên cổ Lý Thái Thái, đợi sau khi máu ngưng kết, dứt khoát chặt đầu lão xuống, bỏ vào trong hộp gỗ.

Thẩm Thiên Phong ở trên nóc nhà lắc đầu, súc vật còn biết ơn người nuôi dưỡng nó, tên này, đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Sau khi đóng kín hộp gỗ, Lý Anh nhanh chóng ra ngoài, “Quay về hết đi, chưởng môn muốn yên lặng một mình, người bên ngoài đừng vội quấy rầy.”

“Dạ!” Gia đinh trong viện lĩnh mệnh rời đi. Lý Anh thì một mình đi tới chỗ ở của đám đạo sĩ, sau một lúc lâu trong phòng bỗng trở nên ầm ĩ, rồi thấy bọn họ vội thu dọn hành lí, như là muốn rời đi.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Thẩm Thiên Phong nâng tay gọi một ám vệ tới, “Trở về nói với Thiếu Vũ, Lý Anh giết Lý Thái Thái, xem ra là muốn đến Tuyết Nguyên ở cực Bắc khoe thành tích với Chu Giác. Nơi này giao cho hắn xử trí, ta phải đi theo bọn họ, nói không chừng có thể tìm ra hang ổ của Chu Giác.”

“Dạ.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi. Sau khi đám đạo sĩ kia thu dọn hành lí xong, quả nhiên lập tức cùng Lý Anh rời khỏi tòa nhà, cưỡi ngựa đi về phía ngoại thành.

Thẩm Thiên Phong âm thầm theo sát, như dạ ưng nhảy xuống tường thành, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.