Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 135: Ta có thể bứt một cọng lông không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

“Phượng Hoàng!” Ám vệ trên nóc nhà nhìn thấy đầu tiên, chỉ về phía xa xa ngạc nhiên hô lên.

Mưa xuân không biết khi nào đã yên lặng dừng lại, vầng trăng sáng rực treo trên nền trời xanh thẫm, xung quanh đầy sao lấp lánh, trải thành một dải ngân hà rực rỡ vô tận. Mà ở tận cùng bầu trời, một con Phượng Hoàng màu vàng cực lớn đang vỗ hai cánh, chậm rãi bay về phía mọi người. Lông đuôi bảy màu chiếu rọi dưới trăng sáng, so với bảo thạch quý giá còn lấp lánh hơn.

Thẩm Thiên Lăng cực kỳ vui sướng, “Sư phụ đến đây sao?”

Ám vệ nghe được sự kiện chấn động như thế, lập tức lấy gương ra sửa sang lại tóc tai, chuẩn bị tư thế hiên ngang nghênh đón sư tôn, vô cùng có tố chất chuyên nghiệp!

Lúc trước khi đấu với Ma Giáo, Thẩm Thiên Lăng từng có một lần ngoài ý muốn, vô ý cùng Tần Thiếu Vũ rơi xuống vách núi vạn trượng. Vốn tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, ai ngờ trên đường lại trùng hợp được Phượng Hoàng cứu, sau lại mang đến gặp Tinh Đấu chân nhân, thậm chí còn bởi vậy mà bái sư, có thể nói là một đoạn truyền kỳ. Người trong giang hồ cũng hay thích thú nói về chuyện này, chỉ vì trong giới võ lâm tiền bối hiện nay, Quỷ Thủ là thần y, Tinh Đấu là thần toán, hai người này đã sớm được truyền thành nửa tiên thể, người bình thường muốn gặp một lần đã là ngàn khó vạn khó, nhưng Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng lại có thể mỗi người bái một sư, quả thật là may mắn đến khiến người hâm mộ.

“Chíp…” Cục Bông nằm trong lòng cha nó, chậm rãi hé mắt đậu đen, thật là vô cùng vô cùng mảnh mai. Rất đáng được đặt trong hộp mềm mại khảm vàng chạm ngọc, sau đó chui vào chăn giấu mình lại.

Nhưng Thẩm tiểu thụ lại không chý ý tới con mình. Bởi vì chỉ trong thời gian nháy mắt, Đại Phượng hoàng đã đứng trong viện. Lông vũ màu vàng tựa như gấm vóc, mắt phượng màu đỏ hơi nhếch, quanh thân đều là khí chất vương giả không ai bì nổi.

Cục Bông liều mạng đóng chặt mắt đậu đen, mong là không bị ca ca nhìn thấy.

Nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng. Đại Phượng Hoàng chậm rãi đi đến trước mặt Tần Thiếu Vũ, ngậm đệ đệ vào miệng.

“Chíp! ! !” Tiểu Phượng Hoàng xù lông trừng mắt, đá móng kháng nghị.

Đại Phượng Hoàng đặt nó xuống đất, sau đó lui lại hai bước lấy đà rồi một cước đạp bay, biểu đạt nhớ nhung đối với đệ đệ.

Ám vệ: …

Cục Bông thê thảm dính trên nóc nhà, yếu ớt mở hai cánh ngắn.

Thật choáng.

Cuộc đời làm chim thật quá tối tăm.

Sau khi khi dễ đệ đệ xong, Đại Phượng Hoàng cảm thấy mỹ mãn, bước lên thân mật cọ cọ Thẩm Thiên Lăng.

“Sao sư phụ chưa tới.” Thẩm Thiên Lăng nhìn xa xa, trong lòng có chút buồn bực.

“Chắc là sư phụ còn ở Bồng Lai tiên sơn, chỉ phái nó tiến đến truyền tin thôi?” Tần Thiếu Vũ đoán.

Trong mắt ám vệ lóe lên ánh sáng của fan não tàn chói lọi, quả nhiên không hổ là sư phụ của công tử nhà ta a, truyền tin lại dùng tới Phượng Hoàng!

“Không có thư.” Sau khi đi tìm một vòng, Thẩm Thiên Lăng thất vọng thở dài.

“Chíp!” Cục Bông ghé trên nóc nhà, còn đang tức giận lắc lông tơ.

Đại Phượng Hoàng nâng mắt, lãnh diễm liếc một cái.

“…” Cục Bông ngoan ngoãn câm miệng, lắc lư nhào vào trong lòng ám vệ.

Ca ca quả thực không thể tệ hơn.

“Chẳng lẽ giận dỗi với con Phượng Hoàng khác, cho nên mới tự mình bay đến?” Thẩm Thiên Lăng nói, bằng không nếu là bình thường, chẳng phải sẽ luôn đồng thời xuất hiện sao.

“Chắc là vậy.” Tần Thiếu Vũ vuốt vuốt đuôi phượng của nó, “Ít nhiều cũng là Thượng Cổ linh cầm, xem bộ dáng nó không giận không nóng nảy, phía sư phụ chắc không xảy ra chuyện gì đâu, không cần lo lắng.”

Cục Bông ở trên nóc nhà nhỏ giận chíp chíp, ra vẻ kháng nghị với cha nó —— chỉ có thể vuốt ta!

Thật tủi thân.

“Đến đây cũng tốt.” Tuy không gặp được sư phụ, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn rất vui vẻ, “Đã lâu không gặp, hình như nó đẹp hơn trước đây nhiều.”

Đại Phượng Hoàng lười biếng lắc lắc thân thể, vừa định vào nhà tìm vài thứ để ăn, ngoài viện lại truyền đến thanh âm của hộ vệ, “Vương Thượng!”

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, nửa đêm rồi sao còn đến đây.

Cửa viện bị đẩy ra, Đại Phượng Hoàng che trước người Thẩm Thiên Lăng, trong mắt tràn ngập địch ý.

“… Chíp.” Cục Bông dốc sức biểu đạt khinh bỉ, đó là người một nhà.

Ca ca thật ngốc.

Đại Phượng Hoàng lãnh diễm ngẩng đầu, chợt tung hai cánh.

“Chíp!” Cục Bông hồn phi phách tán, rút vào trong lòng ám vệ.

Thật là hù chết chim!

Đại Phượng Hoàng ngạo kiều thu hồi hai cánh, thản nhiên nghểnh cổ mà đứng, lông đuôi hoa lệ phủ kín mặt đất, lấp lánh như mảnh vụn của ngọc lưu ly.

Mộ Hàn Dạ thưởng thức ước chừng nửa nén hương nhỏ, mới mở miệng tán dương, “Quả nhiên, đây mới là bộ dáng chân chính của Phượng Hoàng.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị đại ca này ngươi nói cho rõ ràng đi, làm gì mà giống như mới gặp Phượng Hoàng lần đầu vậy, con ta cũng thế biết không, chẳng qua còn chưa lớn thôi mà.

“Lúc trước nghe thị vệ bẩm báo, còn tưởng là hoa mắt.” Mộ Hàn Dạ đến gần vài bước, “Có cần dựng một giá ngô đồng không, cũng tiện cho nó nghỉ ngơi.”

“Cũng không cần phiền toái.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ở trong phòng ta là được.”

Ám vệ nghe vậy lại nhịn không được rơi lệ nóng, tuy rằng không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy công tử hình như rất khí phách.

“Tinh Đấu tiền bối chưa tới?” Mộ Hàn Dạ nhìn chung quanh.

“Ta cũng thấy kỳ quái.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng tính tình con Phượng Hoàng này luôn rất nóng nảy, nếu thấy ở trên núi không vui, bay ra giải sầu cũng không có gì lạ.”

“Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng việc Phượng Hoàng bay tới Thất Tuyệt cung, từ lúc mở trời lập đất vẫn là lần đầu thấy được.” Mộ Hàn Dạ cười nói, “Còn phải đa tạ Thẩm công tử, mang đến phúc khí cho con dân ta.”

“Thất Tuyệt vương khách khí.” Thẩm tiểu thụ rất 囧, hình như cái đó với ta không có liên quan gì.

“Sắc trời đã muộn, ta cũng không quấy rầy nhiều.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sáng mai lại nói tiếp.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Mộ huynh đi thong thả.”

Mộ Hàn Dạ đi tới cửa lại quay đầu, “Tần huynh có thể đồng ý một yêu cầu quá đáng của ta không?”

Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Chuyện gì?”

Mộ Hàn Dạ chờ mong nói, “Ta muốn một sợi lông đuôi của Phượng Hoàng tặng A Hoàng.”

Ám vệ nhanh chóng che mông thiếu cung chủ nhà mình lại, vốn đã chẳng được mấy cọng mà.

Thẩm Thiên Lăng cẩn thận quan sát Đại Phượng Hoàng một hồi, tiếc nuối nói, “Xem ra trước mắt nó sẽ không rụng lông.” Không thì ngươi chờ thêm mấy ngày đi?

Trên mặt Mộ Hàn Dạ tràn ngập nguyện vọng “Ta muốn bứt một cọng”.

Tần Thiếu Vũ nhếch khóe miệng, “Mộ huynh cũng có thể động thủ, nhưng đợi đến ba đến năm tháng sau, chắc nó sẽ dẫn theo mấy trăm con Phượng Hoàng cùng đến niết bàn, vậy nên trước khi bứt, trong cung tốt nhất nên chuẩn bị một ít Thủy Long.” (Thủy Long là rồng phun nước, Thủy Long khắc Hỏa Phượng Hoàng ~)

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh cáo từ.

Thẩm Thiên Lăng nhịn cười, sau khi thấy hắn rời đi, cũng bảo mọi người nghỉ ngơi sớm đi.

Đại Phượng Hoàng tựa trên cái thảm trong phòng, lười biếng nhắm mắt. Cục Bông còn đang kiên định đứng trên nóc, chết sống không chịu xuống —— bằng không có lẽ sẽ bị ca ca mổ thành nhóc trọn đầu.

Ca ca gì đó, thật là đáng sợ mà.

Mà bên phía Hoàng cung, Hoàng Đại Tiên đang tựa bên giường đọc sách.

“Sao còn chưa ngủ.” Sau khi vào điện, Mộ Hàn Dạ ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Mỗi người đều nói trong cung có Phượng Hoàng bay tới, sao ta có thể ngủ được, ngươi lại không cho ta đi xem.” Hoàng Đại Tiên buông sách, “Là thật sao?”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nghe nói là ca ca của Tiểu Phượng Hoàng, mở cánh ra có thể phủ lấp cả bầu trời. Hiện giờ bên ngoài rất lạnh, sáng mai ta mới dẫn ngươi đi xem.”

Hoàng Đại Tiên ừ một tiếng, ngồi dậy giúp hắn cởi áo, “Thật sự có thể lớn vậy sao.” Đã quen nhìn Cục Bông nhỏ nhắn mập mạp, suýt nữa đã nghĩ Phượng Hoàng trong thiên hạ đều như thế.

“Nếu ngươi thích, lần sau ta mang ngươi đến Phượng Hoàng Sơn.” Mộ Hàn Dạ tựa vào bên người hắn, “Có được không?”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Được.”

“Cứ quyết định vật đi.” Mộ Hàn Dạ cười cười, đưa tay ôm hắn vào lòng, “Đã muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập bên tai, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Tay Mộ Hàn Dạ vuốt nhẹ trên lưng hắn, ngực có chút đau đớn. Không biết bắt đầu từ khi nào, thân thể vốn đã dưỡng béo một chút lại dần dần gầy đi, xương bả vai đơn bạc như tờ giấy, gần như chỉ cần dùng chút lực thì đã có thể bóp nát.

“Mộ Hàn Dạ.” Hoàng Đại Tiên nỉ non trong giấc mộng.

Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, hốc mắt đỏ lên, cổ họng có chút khàn khàn, “Phải gọi tướng công.”

Hoàng Đại Tiên rụt vào trong lòng hắn, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.

“Ta sẽ không để ngươi có chuyện.” Mộ Hàn Dạ đem người ôm chặt, chỉ hận không thể dùng hết ôn nhu cả đời này.

Bóng đêm lạnh lẽo, yên tĩnh như nước.

Ngày thứ hai, ám vệ ra phố thám thính lời đồn còn chưa về, thì đã có người tìm tới của trước.

“Cung chủ, công tử.” Phạm Nghiêm tuy đã một đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần lại vô cùng sáng láng. Diêu Khiêm đứng cạnh hắn, trong tay cầm hành lý.

Vật biểu tượng giang hồ tập thể gõ chén hoan hô, cảm thấy loại cảnh tượng cửu biệt trùng phùng này thật là cảm động! Kích động trong lòng ào ào mãnh liệt, vì thế nhào lên như như ong vỡ tổ, định đem Phạm đường chủ ném lên cao.

Phạm Nghiêm kêu ngao ngao chạy trốn khắp nơi, Diêu Khiêm đứng ở trong viện, dở khóc dở cười nhìn cả đám người đang quậy tưng bừng. Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm nói với hắn, “Giữa trưa làm vịt nấu hoa quế với mứt quả được không? Ta nhớ rõ trước đây ngươi thích món này nhất.”

Diêu Khiêm ngẩn người, hổ thẹn nói, “Lúc trước ta đối với công tử như vậy —— ”

“Qua hết rồi.” Thẩm Thiên Lăng cắt lời hắn, “Huống hồ ngươi cũng không làm gì ta.”

Diêu Khiêm trầm mặc.

“Các ngươi có thể trở về, mọi người tất nhiên đều rất vui, chuyện đã qua không cần nhắc lại.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Tiểu Ngũ và Hoa Đường đã thành thân, còn sinh một đôi song bào thai, ngươi thấy nhất định sẽ thích.”

Hốc mắt Diêu Khiêm hơi nóng lên, “Đa tạ công tử.”

“Cho dù không thể làm Hữu hộ pháp, ngươi vẫn là người của Truy Ảnh Cung.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Phạm Nghiêm luôn nóng nảy xúc động, có ngươi ở bên giúp đỡ, hắn làm việc cũng sẽ bình tĩnh hơn một chút.”

Diêu Khiêm gật đầu, cung kính hành lễ với hắn.

“Cung chủ.” Ám vệ ra ngoài tìm hiểu tin tức vội vã chạy về.

“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ thở hồng hộc nói, “Dân chúng vây đầy cửa cung, đều nói là muốn gặp Phượng Hoàng.”

“Chíp!” Cục Bông đứng trên bàn đá ra sức ưỡn ngực.

“Nghĩ nhiều rồi.” Tần Thiếu Vũ xách con lên, “Dân chúng không phải muốn gặp ngươi đâu.”

Cục Bông đứng thẳng móng vuốt, biểu tình rất nghiêm túc, bởi vì nó cảm thấy mình qua hết một đêm, hình như lại cao lơn hơn một chút.

Sắp tới quyết đấu với ca ca gì đó, thật là nghĩ chút thôi đã vô cùng kích động!

Quả là đời làm chim rực rỡ ánh vàng a…