Trời trong xanh, từng đám mây trắng bay qua rất giống một cuộn tranh xanh lam, giương mắt nhìn lên, sạch sẽ đến mức không giống nhân gian.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí tươi mát, làn gió nhè nhẹ thổi lướt qua mặt khiến tâm trạng ai cũng phấn chấn hẳn lên.

Hà Lạc đứng trong công viên lớn nhất thành phố, một tay cầm kẹo bông gòn, một tay dắt em trai, tìm kiếm trò chơi tiếp theo xung quanh.

Sau một thời gian tích cóp, số tiền trong tay Hà Lạc đã đủ cho cuộc sống mấy tháng sau.

Khi thấy như vậy, hắn lập tức xin nghỉ công việc tạm thời, quyết định dẫn em trai đến công viên, thực hiện lời hứa trong lòng.

Chủ tiệm biết hắn xin nghỉ, luyến tiếc muốn níu kéo hồi lâu, hắn thừa cơ đưa ra hi vọng về sau nếu còn cơ hội sẽ quay lại làm việc, xem như tạo điều kiện cố định cho công việc.

Chủ quán nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của thiếu niên, lại trộm nhìn dáng người cực chuẩn, nhanh chóng quyết định đồng ý, có thời gian cứ tới, xem hắn như “nửa về vườn”.

Đương nhiên Hà Lạc sẽ không từ chối, nhanh chóng giải quyết vấn đề công việc.

Cùng hôm đó hắn quay về đón đứa em được nghỉ học, dẫn nó tới công viên giải trí khá nổi tiếng.

“Anh ơi.” Hà Dương kéo áo anh trai, đôi mắt đen to tròn lập lòe tia hứng thú: “Em muốn chơi cái kia!” Ngón tay cậu bé chỉ vào tàu lượn siêu tốc phía xa, rất nóng lòng muốn thử.

“Được, em ăn hết kẹo bông gòn rồi chúng ta đi.” Hắn xoa đầu em trai, đưa kẹo cho cậu bé.

“Anh không ăn à?” Nhóc shota chớp mắt nhìn kẹo bông gòn, lại nhìn bàn tay đút trong túi quần của Hà Lạc.

Thiếu niên một tay đút túi, cơ thể hơi nghiêng, đôi mắt cuốn hút nhàn nhạt nhìn xung quanh, mái tóc ngắn xõa trên trán, theo động tác của hắn, đôi môi mỏng hơi mím, cánh môi có màu đỏ tươi, chỉ cần liếc một cái sẽ khiến người khác không rời mắt được, huống chi hắn đang cúi đầu cười.

Hà Lạc cúi đầu nhìn em trai đáng yêu nhà mình, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.

Hắn mất tự nhiên ho một cái, nói: “Không ăn, em ăn đi.”

Hắn nghĩ một lát, giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm: “Người lớn không thích ăn kẹo.”

Hà Dương học lớp ba vừa ngốc vừa ngây thơ, không khỏi hỏi câu nó nghĩ đã lâu: “Nhưng trước đây anh thích ăn kẹo lắm mà?”

Hà Lạc rầu rĩ, nhưng hắn không xấu hổ hay buồn bực mà gãi đầu, thuận miệng nói: “Đàn ông đàn ang cầm kẹo bông gòn đứng ăn trông kỳ lắm.” Trong lời nói còn mang theo chút trẻ con hiếm thấy.

“Thế… em cũng không ăn nữa.

Em cũng là đàn ông, là nam tử hán!” Hà Dương muốn nhét kẹo vào tay Hà Lạc, khuôn mặt nhỏ mập mạp nghiêm túc hẳn lên.

“Đừng làm rộn, em không tính.” Hà Lạc xoa đầu em trai, “Em vẫn còn là trẻ con, không tính là đàn ông.

Còn nữa, nếu em không ăn kẹo, vậy chẳng phải sẽ để phí à?”

Hà Dương vốn còn chưa phục, vừa nghe đến hai chữ lãng phí, dù do dự vẫn vui vẻ cầm kẹo về ăn.

Hà Lạc nhìn nó cười cười, trong lòng vừa vui vừa chua xót.

Nếu trong nhà không xảy ra chuyện kia thì tốt quá.

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Hà Lạc cứng rắn đè xuống.

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ nhớ lại có ích gì? Chỉ lãng phí thời gian thôi.

Hắn chưa bao giờ là người như vậy.

“Nếu em cần tiền, vậy vì sao không dùng chỗ vé số kia?” Bên tai bỗng vang lên câu hỏi trầm thấp đầy từ tính, giọng nói thật khẽ như sợ dọa đến hắn.

“Mắc mớ gì tới anh?” Hà Lạc hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã nhận ra, ánh mắt dời xuống mặt nhẫn.

Dưới ánh mặt trời sáng chói, chiếc nhẫn cổ xưa chợt lóe lên tia sáng mỏng manh như đang phát tín hiệu gì đó.

“… Em đừng sợ, tôi chỉ tò mò thôi.” Giọng nói kia lí nhí giải thích, một con quỷ vốn vô cùng khí thế, đứng trước mặt hắn lại hơi rụt rè, trông cực kỳ chột dạ.

Hà Lạc cảm thấy chắc chắn y đang làm chuyện xấu nào đó.

Thiếu niên nheo mắt lại, bộ não thông minh hoạt động hết công suất, phân tích tất cả những biểu hiện trong ngoài gần đây của con quỷ, cuối cùng dừng lại ở những giấc mộng kỳ quái hắn thường mơ nhưng không nhớ nổi.

Mỗi khi tỉnh lại chỉ có cảm giác da gà dựng ngược hết lên, nhưng lại không hề có chút ký ức nào về giấc mơ..