Nhưng một câu hỏi cực kỳ quan trọng đã đẩy đám suy nghĩ rườm rà ra để lao thẳng vào đầu Tạ Dục Nguyên.

Phải làm sao A Lạc mới bằng lòng sống chung với y?

Chẳng lẽ nói thẳng: Mặt quân rất đẹp, tôi rất ưng ý, nguyện cùng quân chung đường chung lối?

Nhưng cho tới giờ A Lạc vẫn chưa biết gì nhiều về y, thậm chí có khi vì phép thuật của y mà đã quên y tên gì, hình dáng mặt mũi ra sao.

Tạ Dục Nguyên vừa bay qua bay lại vừa nhẩm đếm xem mình đã gặp A Lạc bao nhiêu lần trong hiện thực.

Nếu tính luôn mỗi lúc trời tối, bọn họ gần như ngày nào cũng gặp, nhưng lúc đó trừ mấy ngày đầu A Lạc còn chịu nhìn thẳng vào y, những khi khác đều làm lơ y.

Huống hồ ban đầu y để lại cho A Lạc ấn tượng chẳng đâu vào đâu, phần lớn đều là kinh hãi…

Lần nói chuyện duy nhất y còn làm cổ tay A Lạc bị thương…

Tạ Dục Nguyên nâng tay áo che mặt, hận không thể đập đầu xuống đất.

Gì mà nguyện cùng quân chung đường chung lối, cùng nhau mây mưa?

Tạ Dục Nguyên cực kỳ buồn rầu.

Quỷ già biết yêu khó khăn biết bao nhiêu.

Hai anh em Hà Lạc bước xuống khỏi tàu lượn, hít sâu vài hơi, bật cười ha ha: “Đã quá.”

Hà Dương ứng tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nó còn chưa đã ghiền.

Có một vài cô gái cũng vừa xuống tàu, vừa nhũn cả người vừa nhịn không được nhìn trộm thiếu niên điển trai.

Cuối cùng không biết ai cố lấy hết can đảm, ôm khuôn mặt nhỏ trắng hồng tới gần.

“Cậu… cậu là sinh viên ở gần đây hả?” Giọng nói của thiếu nữ nhỏ nhẹ dễ nghe, mang theo chút thẹn thùng.

Hà Lạc quay lại nhìn các cô, cười nói: “Đúng vậy, các cậu cũng thế à?”

“Đúng vậy, bọn tôi học đại học L, là sinh viên năm hai.” Nữ sinh tính tình hoạt bát cười đáp, ánh mắt lại đảo xung quanh không dám nhìn thẳng.

Hà Lạc trò chuyện với các cô một lát, thông qua các cô biết không ít chỗ chơi xung quanh.

Trong đầu hắn nhẩm tính số tiền cần dùng, nghĩ để tích góp thêm một khoản nữa rồi dẫn cả mẹ và em đi.

Còn chưa nói xong, các nữ sinh đứng đối diện đã run lẩy bẩy, thầm nói sao đột nhiên lạnh thế này? Mấy người đó không ngừng xoa xoa cánh tay.

Hà Lạc nghi hoặc nhìn bọn họ, cảm nhận bầu không khí mát mẻ, cúi đầu nhìn xuống, em trai cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ nhàm chán nhìn xung quanh, ngoan ngoãn không nói gì.

Hắn quan sát chiếc nhẫn, đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện, dắt em trai tạm biệt các nữ sinh.

Những nữ sinh đáng yêu kia vẫn không quên nhìn hắn nhưng không níu kéo, chỉ xin số QQ, nói là về nhà liên lạc.

Hà Lạc cười phất tay tạm biệt.

Hắn không nghe thấy phía sau, các cô gái vẫn còn nói: “Trời ơi, đẹp trai quá.

Sao lại có trai đẹp thế chứ!”

“Cậu ấy còn rất dịu dàng!!”

“Cười lên đẹp lắm luôn!!!”

“Nhưng cậu ta đi rồi thì hết lạnh, lạ quá.”

“Chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn quá, thời tiết quái quỷ.”

Ngày hôm nay trôi qua cực kỳ viên mãn, em trai thỏa mãn về nhà, Hà Lạc cũng về phòng ngủ của mình.

Sách vở của hắn đều ở ký túc xá, không mang theo về nhà, bởi vì quay về còn phải học nữa, cho nên không có ý quay về.

Về đến nơi, mấy người bạn cùng phòng còn lại đều có mặt, lúc này đang chơi game hoặc đang ngủ.

Lưu Hồng An trùm chăn quá đầu ngồi một mình, không có động tĩnh gì.

Hắn nhìn thoáng qua, cau mày ngồi lên giường.

Hai người đang bận rộn khác tranh thủ chào hỏi hắn, hắn tùy ý phất tay: “Lo chơi đi.” Hai người lập tức chuyển qua tiếp tục cày.

Hắn dựa vào đầu giường, suy nghĩ quay về những biểu hiện cực kỳ sinh động hôm nay của con quỷ.

Còn có câu hỏi trước đó nữa, là vấn đề về giấc mơ của hắn.

Hắn còn chưa nghĩ xong, nhớ lại sẽ thấy có những chỗ rất vô lý.

Không phải trước kia hắn muốn đợi con quỷ kia ra để hỏi chuyện gã khách sao? Vì sao cuối cùng không giải quyết được gì? Ngày đó hắn đã thấy y ư? Vì sao hắn lại không để ý chuyện này?

Lưu Hồng An có biết chuyện chiếc nhẫn không? Cậu ta cố ý đưa nhẫn cho hắn? Mục đích là gì? Nhận họa thay mình?

Vì sao thái độ của con quỷ kia lại thay đổi nhiều tới vậy? Liên quan tới giấc mơ của hắn ư? Trong mơ có gì?

Mục đích khi con quỷ kia quấn lấy hắn là gì?

Hắn phát hiện mình hoàn toàn không biết gì, nhưng con quỷ kia đã xâm nhập sâu vào cuộc sống của hắn..