Bầu trời đêm, càng lúc càng trở nên tịch mịch hơn.

Vố số những chấm tròn nhỏ sáng lấp lánh bắt đầu xuất hiện.

Những ngôi sao ấy, có chói mắt, cũng có cả ảm đảm.

Giống như con người trên thế gian này, bất cứ ai đều có một vị trí riêng của mình, có thể là một hoàng thân quốc thích ở trên cao, cũng có thể là một người dân bình thường hằng ngày buôn bán nhỏ. Họ ở vị trí của mình, cứ tự nhiên mà tồn tại.

Hoặc là hạnh phúc, hoặc là bất hạnh.

Nếu có thể lựa chọn, Hề Hề cam tâm chỉ là một ngôi sao ảm đạm không cần phải quá chói chang, cứ bình yên trong bầu trời của mình, tỏa sáng mà thôi.

Chỉ là tối nay, nàng bị ánh hào quang chói chang vây lấy.

Thị vệ ngân nga giọng nói, lần lượt tuyên bố các dũng sĩ tiến điện.

Hề Hề cùng các dũng sĩ, nối đuôi nhau đi vào, yết kiến Yên Thị đã ngồi ngay ngắn nhưng đơn độc ở trên ghế cao.

Bên trong cung điện ánh đèn càng thêm rực rỡ, ánh sáng ấy lộng lẫy đến chói mắt.

Hề Hề hạ xuống ánh mắt, không muốn tiếp nhận đầy đủ những cái nhìn khác nhau, kế theo Hề Hề nghe được âm thanh hào phóng hưng phấn của Thiền Vu không ngừng khen ngợi các dũng sĩ, nói bọn họ là niềm kiêu hãnh của Bắc Thương Quốc, là niềm kiêu hãnh của thảo nguyên này.

Hề Hề cùng mọi người cứ quỳ ở đó, tròng lòng âm thầm chờ đợi sự dày vò này sớm ngày chấm dứt.

Ánh mắt nàng khẽ lướt qua bên cạnh liền nhìn thấy A Mộc Đạt, hắn cũng bộ dạng phục tùng thuận theo, nhưng Hề Hề rõ ràng cảm nhận được hàn ý nặng nề từ y phục của hắn xuyên thấu ra bên ngoài, ở quanh quẩn bên cạnh nàng tràn ra dày đặc.

Có vẻ là cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Hề Hề, nên hàng mi đã hạ xuống của A Mộc Đạt có chút khẽ run lên, thế nhưng hắn vẫn ngưng động không khác gì một pho tượng quỳ ở đó.

Những lời khen thưởng dạo đầu dài dòng dành cho các dũng sĩ của Thiền Vu cuối cùng cũng kết thúc, Hề Hề cùng các dũng sĩ tạ ơn Thiền Vu, rồi theo sự dẫn dắt của thị vệ đi đến vị trí đã được an bày sẵn cho mỗi người.

Tiếng trống khoan khoái bắt đầu vang lên, tiếp theo đó là tiếng mã đầu cầm[1] du dương hòa cùng tiếng trống vù vù, làm cho nhịp trống tăng thêm vài phần ưu nhã ung dung.

Một nhóm những cô nương kiều mỹ của thảo nguyên người vận y phục dân tộc, trong tay nâng khăn cáp đạt[2] màu trắng, theo tiếng nhạc vang vang, bắt đầu nhảy múa.

[1] Mã đầu cầm: Morin Khuur – là một nhạc cụ truyền thống đầy chất thơ của người Mông Cổ. Âm thanh của Mã đầu cầm khá lạ, cảm tưởng như nó pha trộn giữa đàn Nhị và đàn Vĩ cầm, hơi não nề, da diết mà lại rất phóng khoáng, mênh mang như tâm hồn dân du mục vùng thảo nguyên bát ngát. Mã đầu cầm còn là một nhạc cụ có nhiều giai thoại. Nổi tiếng trong đó có giai thoại về chàng lãnh tướng nhị thập bát tú khóc Thiên Lý mã. Bạn nào muốn tìm hiểu thêm về Mã Đầu Cầm thì có thể xem ở đây: https://wwhomesky.wordpress.com/2016/05/23/ma-dau-cam-morin-khuur/

[2] Khăn cáp đạt: một loại khăn dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, dùng trong các lễ hội truyền thống hay các buổi lễ tế thần.

Bên cạnh những vũ đạo duyên dáng là tiếng nhạc tuyệt vời, mọi người bắt đầu trao đổi nâng ly cùng nhau.

Thật sự không hổ danh là một thịnh yến.

Rượu thì là loại hảo tửu, tất cả đều đã được ủ hơn ba mươi năm, khi nếm vào miệng có cảm giác như thiêu đốt, lại có cảm giác rất mềm mại.

Thức ăn cũng toàn các món thượng hạng, mở đầu là món thịt cừu nướng của thảo nguyên, ngoài ra cũng có một vài món ăn tinh xảo đến từ Trung Nguyên, nói tóm lại là rực rỡ muôn màu, bày đầy cả bàn.

Mùi thơm từ các món ăn lan tỏa, khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.

Hề Hề nâng lên chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ. Ánh mắt lãnh đạm khẽ đảo một vòng xung quanh đám người đang vô cùng cao hứng nơi đây.

Hoàn Nhan Liệt Phong ngồi ngay ngắn ở nơi cao nhất, ngồi bên cạnh hắn là Thiền Vu, y phục dân tộc màu tím thẫm, lộ rõ vẻ phong lưu tao nhã. Khuôn mặt cuồng ngạo tuấn mỹ, môi mỏng nhàn nhạt, cười như không cười, nét mặt không một gợn sóng sợ hãi, nhưng đôi mắt lại thâm thúy, ẩn ẩn tỏa ra sự lạnh lùng. Bàn tay nhấc lên liền lan tràn loại khí phách nắm giữ toàn cục vốn có của vương giả.

Bên cạnh Liệt Phong là Trầm Phong, giờ phút này khuôn mặt của hắn vô cùng trầm tĩnh, nhưng ánh mắt sáng lại như hội tụ phong vân, ánh mắt nhìn không rời thẳng đến một bàn khác, đó chính là nơi Na Nhã đang ngồi.

Na Nhã trang phục lộng lẫy không chút che dấu sự quyến luyến của mình đối với A Mộc Đạt, đôi mắt đẹp của nàng luôn luôn nhìn về phía A Mộc đầy mong đợi. Lại không biết rằng nhất cử nhất động của mình đều rơi vào đôi mắt chăm chú của một người khác.

Trầm Phong thật đáng thương!

Nhìn thấy bọn họ sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Hề Hề không khỏi thở dài.

Rồi không khí trong sảnh đột nhiên trở nên quỷ dị kỳ lạ, Hề Hề theo ánh mắt mọi người, liền nhìn thấy một nữ tử y phục màu đỏ, đang hiện ra ở trung tâm vòng tròn nhảy múa, thân mình nàng như con quay, liên tục xoay tròn.

Y phục của nàng bị gió thổi tung phiêu đãng, trông như ngọn lửa rực cháy xinh đẹp. Tóc của nàng, tết thành những bím tóc chảy dài về phía sau trông như dãy mây đen – lay động theo gió.

Trên bím tóc là những trang sức bằng vàng, còn cổ tay cổ chân lại là những lục lạc, bởi vì vũ đạo xoay tròn của nàng mà vang lên những tiếng đinh đinh đang đang, tạo thành một khúc nhạc tuyệt diệu lay động lòng người.

Trong điệu múa, nàng liên tục xoay tròn, vô cùng thu hút tầm mắt mọi người.

Rồi bỗng nhiên, nữ tử xinh đẹp khiến cho lòng người rung động ấy theo tư thế xoay tròn của mình, dùng một dáng vẻ hoàn hảo nhất quay người lại.

Tiếng trồng ngừng hẳn, tiếng mã đầu cầm cũng dừng lại. Một tràn những tiếng vỗ tay như sấm vang lên, bên cạnh đó là những lời trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Một khuôn mặt xinh đẹp như đào hoa hiện ra, thùy mị hòa cùng một chút nông nổi, hướng về mọi người mỉm cười quỷ dị.

Là Liệt Ảnh công chúa.

Bỗng nhiên Hề Hề lòng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, rồi dẫn đến cổ họng cũng nghẹn theo.

Nụ cười quỷ dị của Liệt Ảnh công chúa, Hề Hề thật sự không biết nó mang ý nghĩa gì, nhưng bằng cách nào đó với sự nhạy cảm của mình, Hề Hề biết, nó có liên quan tới nàng.

Liệt Ảnh muốn làm gì?

Hề Hề nhấc lên chén rượu, từ tốn, uống một ngụm.

Liệt Ảnh đột nhiên nâng lên cánh tay phải, từ sau lưng rút ra một cung tên. Hề Hề lúc này mới chú ý trên lưng của Liệt Ảnh có một bộ cung tiễn.

Nàng chậm chạp lắp tên vào cung, động tác vô cùng điềm đạm nhẹ nhàng. Sau đó lại dùng lực căng lên mũi tên, từng cử chỉ, tuyệt nhiên không một chút gấp gáp.

Trong điện đột nhiên yên tĩnh ngự trị, ngay cả âm thanh trầm trồ khen ngợi cũng tắt hẳn đi.

Trong lúc Liệt Ảnh lắp mũi tên vào cung.

Thiền Vu và Yên Thị trên tên mặt tỏ vẻ vô cùng sửng sốt, nhưng sau đó lại nhanh chóng thay bằng một nụ cười đầy cưng chiều. Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong cũng chất chứa một tia kinh ngạc, tiếp theo lại trở thành sâu xa khó hiểu. Trừ Trầm Phong, ánh mắt ngược lại, mang theo hưng thú dạt dào. Mấy dũng sĩ thì trên mặt có vui sướng, có không yên, cũng có mong chờ.

Liệt Ảnh đi vòng quanh điện một vòng, rồi hướng về phía Hề Hề. Ánh mắt phía sau cung tiễn mở to, tràn ngập sự mãnh liệt.

Hề Hề từ trong lòng đến cổ họng bắt đầu cảm thấy nặng nề, rồi đến cả lồng ngực cũng dần bị kìm hãm.

Liệt Ảnh quả nhiên đã tính toán sẽ đối phó với nàng! Nếu đã như vậy, nàng không cũng sợ hãi, có giỏi thì cứ bắn đi, Vân Hề Hề nàng nếu đã không muốn chết, thì không ai có thể cướp được cái mệnh này của nàng.

Ngón tay bạch ngọc của Hề Hề lại chậm chạp nâng lên chén rượu, bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, chậm rãi uống rượu. Một ngụm, hai ngụm, động tác tao nhã mà phiêu dật, trong trẻo mà lạnh lùng, cao quý.

Tay của Liệt Ảnh công chúa bỗng nhiên buông ra, mũi tên xé gió, mang theo không khí nặng nề, ánh sáng lóe lên chói mắt, bay về phía yết hầu của Hề Hề.

Ánh mắt mọi người có chút choáng váng, nhìn thấy áo xanh của Hề Hề khẽ rung động một chút, lại giống như chưa từng động, đã tránh được mũi tên đầy hàn ý của Liệt Ảnh.

Mũi tên kia cũng không hất đổ các món ăn trên bàn tiệc.

Ánh mắt của Liệt Ảnh bỗng nhiên co rút lại, nàng lại nhấc tay lấy thêm tên, nhưng đồng thời là ba tên một lúc.

Lắp tên, rồi bắn.

Ba mũi tên bay về phía Hề Hề mang theo khí thế lạnh thấu xương.

Hề Hề lạnh lùng cười, Liệt Ảnh đúng là ngang ngược, ở trước mặt bao nhiêu người như thế, lại muốn lấy mạng của nàng?

Nhìn đến ánh mắt kì lạ của mọi người, Hề Hề trong lòng lại trầm xuống, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nếu Liệt Ảnh là muốn lấy mạng nàng, chẳng lẽ mọi người lại có thể thờ ơ như thế? Có khi nào vì lúc nãy Liệt Ảnh nói thích nàng, bị nàng từ chối liền thẹn quá hóa giận không. Mới vừa rồi Liệt Ảnh còn nói bất kể ra sao đều phải có được lòng của nàng! Nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý?

Trong đầu Hề Hề bỗng lóe lên một ý nghĩ, đây có thể nào là một phong tục cầu hồn không?

Trên thảo nguyên này, mỗi tộc dân hầu như đều có mỗi một cách cầu hôn khác nhau. Hề Hề cũng không biết rõ, nhưng đã từng nghe qua.

Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ run, không kịp nghĩ nhiều thêm, ba mũi tên kia đã xé gió bay đến trước mặt nàng.

Hề Hề không có chén rượu nào trong tay lúc này, chỉ biết nhấc ngay đôi đũa bằng trúc trên bàn, đảo nhanh qua, chỉ nghe tiếng leng keng, ba mũi tên kia đã nằm trên mặt đất.

Cúi đầu nhìn lại, ba mũi tên kia đúng đầu tên không có mũi, thay vào đó lại được vải đỏ bao bọc.

Quả nhiên là khác thường.

Liệt Ảnh như ngọn lửa thiêu đốt, nàng lại lắp thêm tên vào cung, bắn về phía Hề Hề.

“Đủ rồi!” Một tiếng quát chói tai, tựa như tiếng sấm, làm cho cả đại điện yên lạnh bỗng nhiên nổ tung.

Ngẩng đầu nhìn lên, Thiền Vu cả khuôn mặt mây đen che phủ, nảy ra sấm sét.

“Tiểu tử này đúng là không biết tốt xấu, người đầu, bắt hắn lại.” Lập tức có mấy thị vệ tiến tới bao vây Hề Hề.

Liệt Ảnh bỗng nhiên hai tay che mặt, như một cơn lốc màu đỏ chạy vội ra ngoài, biến mất ở cửa cung điện.

Nhưng những biến cố lại tiếp tục xảy ra là do chính Liệt Ảnh nàng.

Mọi người vẻ mặt thể hiện đủ loại biểu cảm, có kinh ngạc, có hững hờ, có đồng tình, có mất mát, có bi thương, thậm chí còn cả vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.

“Thiền Vu muốn bắt Vân mỗ, nhưng không biết là Vân mỗ đã phạm tội gì?” Hề Hề chậm rãi hỏi, bộ dạng vân đạm phong khinh, nàng không tin, Thiền Vu vì nàng tự tuyệt hôn sự với Liệt Ảnh, liền giết nàng. Nếu là như vậy, hắn là một tên hôn quân không hơn không kém.

Thiền Vu sửng sốt, dường như cũng hiểu ra hành vi của mình có chút không thỏa đáng, liền khoát tay áo, cho thị vệ lui xuống.

“Ngươi không biết mình đã phạm tội gì, bản vương sẽ nói rõ cho ngươi biết, bản vương muốn ban hôn cho Liệt Ảnh cùng ngươi, ý của ngươi như thế nào?” Thiền Vu lạnh giọng nói, trong thanh âm là loại khí phách khó lòng làm trái, không hổ là phụ vương của Hoàn Nhan Liệt Phong, ngay cả ngữ khí nói chuyện cha con đều y hệt nhau.

Hề Hề nhăn mày, không dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, Thiên Vu thay con gái mình ra mặt cầu thân, trước yến tiệc như thế này cũng không sợ bị cự tuyệt mà thành khó xử. Xem ra đối với Liệt Ảnh là vô cùng yêu thương, cũng bởi như vậy, nên mới cưng chiều đến hư đứa nhỏ.

Chỉ là dù có như thế nào, nàng cũng không thể đồng ý, không có tình cảm, sao có thể thành thân, huống chi nàng lại còn là một nữ tử.

Chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, cái mỉm cười kia vô cùng xinh đẹp, tựa như hoa tươi nở rộ.

“Chỉ sợ Vân Hề không thể nghe theo, Vân Hề đã có ý trung nhân rồi!”. Nói như vậy, Thiền Vu không thể không buông tha cho nàng.

“Mặc kệ, chỉ cần là chưa thành thân. Bản vương liền có thể cho nàng một vị trí tương xứng.” Hề Hề trong lòng không nghĩ đến, Thiền Vu, thế nhưng giờ phút này trước mắt bao nhiều ngươi ép hôn nàng.

Có gì hay ho chứ?

Hề Hề nhìn chung quanh một vòng cầu cứu, nhìn thấy Trầm Phong vẻ mặt lo lắng, như ám chỉ nàng hãy nhận lời hôn sự này đi. Thật nực cười, điều này sao có thể chứ, nàng là một nữ nhi cơ mà.

Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Liệt Phong, liền thấy hắn vẻ mặt lãnh liệt như sương, bỗng nhiên ghé vào tai Thiền Vu, nói nói mấy câu.

Thiền Vu nghe xong, trên mặt gió nổi mây phun, bộ dạng rất không tin nổi.

Thật lâu sau, hắn khoát tay áo, ý bảo Hề Hề ngồi xuống, một hồi trò cười bức hôn cứ như thế hạ màn, nhưng Hề Hề lại mẫn cảm đoán được, sự tình sẽ không chấm dứt đơn giản như thế.

——————————–

Tác giả: Cuối cùng lại bức hôn, lại bức hôn