Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 2 - Chương 1-3: Đứa nhỏ siêu cấp đáng yêu (3)

Editor: Lưu Nguyệt

Bầu trời xám xịt tựa như bàn tay khổng lồ ma quái bất cứ lúc nào cũng có thể áp xuống.

Đột nhiên có vệt sáng lóe lên như lưỡi dao chém đứt mây đen dể lộ vài bóng dáng nhỏ bé rơi thẳng xuống.

Khi Linh Cưu mở mắt ra thì nhìn thấy bầu trời đầy mây đen, xung quanh là cây cối rậm rạp cùng với…chim chóc khổng lồ . Sải cánh của chúng rộng đến sáu bảy mét, máu vuốt sắc nhọn sáng bóng cùng với ánh mắt đỏ rực hung hãn đầy sát khí.

Linh Cưu sợ run người, nàng không hề nghi ngờ về lực sát thương của chúng. Chớp mắt Linh Cưu nghĩ ngay đến việc đám người Tần Si đều sai hết rồi!

Đây hòn toàn không phải bí cảnh tầm thường, con chim khổng lồ này cách nàng xa như vậy mà vẫn có khí thế kinh người như thế, đây là sự uy hiểm nàng chưa từng trải qua, hơn nữa xa xa nàng thấy rõ trong rừng còn có vô tận mãnh thú chim chóc khổng lồ khác.

“A!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết không biết truyền từ đâu đến, thê lương bén nhọt vô cùng.

Linh Cưu nhanh chóng nhận ra phương hướng của nó, xa xa có bóng người rơi xuống nhưng chớp mắt đã bị một con rắn khổng lồ cuốn lấy, cắn trúng chân hắn. Người đó chẳng kịp phản khang đã trở thành bữa ăn cho rắn.

Cảnh này không hề máu me ghê tởm nhưng khiến nàng rét run cả người.

Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao lại xuất hiện nhiều loài khủng bố như vậy? Bọn họ đến đây tím kho báu hay tìm cái chết? Có đường ra ngoài không?

Lúc này vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ, Linh Cưu cũng không ngoại lệ.

Nhưng càng là lúc như thế này, Linh Cưu càng bình tĩnh.

Nàng cảm thụ tốc độ rơi của mình, bằng tốc độ này dù có rơi xuống nước cũng nát thành thịt vụn mất!

Phải nghĩ biện pháp!

Cách thức tiến vào bí cảnh như thế này nàng căn bản chưa từng nghĩ đến, vừa mở đầu đã gặp tai nạn khiến con người không thể nghĩ đến cái khác, bản năng duy nhất chính là bảo vệ mạng sống.

May mắn là xung quanh người Linh Cưu có một tầng sáng bảo vệ nếu không rơi với tốc độ này cũng khiến nàng mất một tầng da rồi (Lực ma sát mọi người ạ). Hơn nữa nàng dần dần thấy được tốc độ rơi của mình đã giảm xuống rồi.

Khi cách mặt đất chừng trăm mét, vòng sáng quanh người nàng biến mất, người cũng từ phi xuống biến thành rơi tự do.

“Xem ra vận may của ta cũng không tệ.”

Linh Cưu nghĩ thầm, dùng linh lực điều khiển phong linh giữ thăng bằng, nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thấy máu bay đầy trời, ít nhất có khoảng mười mấy người bị chim chóc biến thành thức ăn.

“Hửm?”

Linh Cưu nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc rơi xuống chỗ cách nàng không xa.

Quả thực là Tần Si sử dụng quần áo quá nổi bật, dù nàng không nhìn rõ diện mạo nhưng liếc mắt có thể nhận ra thân phận nàng ấy.

Tuy nhiên ở nơi này mà quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt gì, có ba con rắn lớn mọc cánh đã đuổi theo Tần Si.

Ngay khi Tần Si sắp bị bọn chúng cắn xé, roi ra vút lên quấn chặt lấy cổ một con rắn, nàng muộn sức cưỡi lên lưng nó. Sau đó không biết nàng làm thế nào mà bọn chúng không còn đuổi giết nữa, thậm chí để mặc nàng rơi xuống đất.

“Thật hung tàn nha!”

Linh Cưu chặc lưỡi.

Mặc dù cách quá xa, nàng cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được đôi phần. Tần Si thị huyết giỏi ẩn nấp, chỉ cần uống một chút máu nhất định không chỉ có thể hấp thu năng lượng trong máu còn có thể làm giả hơi thở của chủng tộc đó. Nếu Tần Si lợi hại hơn chút còn có thể khống chế các lọai chủng tộc trở thành thống lĩnh cũng chúng, khống chế cả một ngọn núi giống như thần núi vậy.

Loại năng lực này cũng không phải không có hạn chế, nếu đối phương có huyết thống cao quý hơn hoặc thực lực cao hơn nàng quá nhiều, Tần Si cũng không thể giả trang hơi thở của đối phương.

Linh Cưu cảm thấy huyết mạch Tần Si không thuần, có chút năng lực này đã khiến nàng kinh ngạc rồi. Tần Si không thể làm được hoàn mỹ như kẻ có huyết thống thuần chủng, việc giấu diếm hơi thở cũng chỉ kéo dài được một lúc. Nếu không nàng ấy cũng không gấp gáp rời xa ba con rắn đó mà còn ở lại mượn sức chúng bảo vệ mình.

“Mẹ ơi, đây là cây gì vậy?”

Linh Cưu không nhìn tình huống trên trời nữa, chuẩn bị leo xuống thì kinh ngạc run lên.

Chỗ nàng đứng cách mặt đất cả trăm mét, xung quanh cũng toàn cây cối cao như vậy, thậm chí cây ở phía đông còn cao hơn nữa.

Nếu so sánh thì cây bên đó còn cao hơn hai trăm mét, ba trăm mét cũng có!

Đây còn là cây sao? So với nhà chọc trời còn cao hơn rồi! o.O

Linh Cưu lắc đầu, không còn ý định nhảy xuống nữa.

Nàng nghĩ đến đàn chim hung hãn trên trời, đám thủ hung tàn dưới đất, cơ thể bất giác lạnh run nhưng quyết tâm cũng càng mạnh mẽ.

Ở chỗ này có quá nhiều người cùng vật cường đại, tùy tiện một con chim cũng có thể lấy mạng nàng. Nếu nàng sống ở đây mà không có thực lực thì ngay cả súc vật cũng không bằng.

“May mắn đã tiến vào Tụ linh cảnh, không giống như sinh linh cảnh linh khí phiêu tán bên ngoài, linh khí giờ đã có thể thu liễm lại rồi.”

Linh Cưu lầm bầm rồi đi về phía Tần Si rơi xuống ban nãy.

Nàng vẫn cho rằng, Tần Si là trợ thủ tốt, đặc biệt khi biết nàng có khả năng thay đổi hơi thở, Linh Cưu càng cảm thấy trong nhiều trường hợp sẽ có hiệu quả kỳ diệu nha.

Nói thế nào, các nàng đều là bạn bè tốt nha ~

Linh Cưu vui vẻ nghĩ nhưng thực tế không hề giảm cảnh giác chút nào, luôn chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh.

Cây cối không chỉ cao mà cành lá cũng rất lớn, hệt như một con đường nhỏ. Hơn nữa mỗi cây đều to lớn rậm rạp vô cùng, các cành liên kết với nhau. Nếu ngẫu nhiên có đoạn hở thì cũng không lớn hơn hai mét. Nàng tin rằng dù là kẻ không biết võ công đi trên mấy cành cây này cũng chẳng có vấn đề gì, điều đáng nói duy nhất là đừng nhìn độ cao của nó.

“Hửm?”

Một đường không gặp chút nguy hiểm nào, đột nhiên nàng nhìn thấy một cái cây kỳ lạ, bước chân đột ngột dừng lại.

Thực ra cây này cũng rất bình thường, đại khãi cao hai mét, cành lá rất nhỏ, lá cũng không rậm rạp, đầu cành có ba quả mà ngọc bích, óng ánh đẹp mắt, vừa nhìn đã biết không tầm thường. Cây này ở bên ngoài là loại bình thường nhưng sau khi nhìn xung quanh toàn những cây cao trăm mét trở nên nhìn nó thế nào cũng thấy kỳ quái.

Linh Cưu nhìn chăm chú, mắt đột nhiên lóe lên:

“Đúng rồi! Đây chẳng phải Cửu phẩm ngọc thụ quả sao? Đã có ba quả cho thấy nó ít nhất cũng ba trăm tuổi rồi.”

Những điều này đều là nàng xem trong sách thuốc của Tống Tuyết Y, mỗi lần hắn đọc sách nàng đều liếc nhìn, nhìn nhiều thành biết.

Linh Cưu nhìn xung quanh, biểu tình có chút kỳ quái:

“Lạ nhỉ, loại cửu phẩm thảo mộc trân quý như vậy mà xung quanh không có thú bảo vệ sao?”

Nàng không cho rằng vì thực lực kém mà không phát hiện ra được, công pháp nàng tu luyện không phải mạnh về công kích mà mạnh về các kỹ năng phụ trợ như điều tra, do thám...

Linh nhãn cùng linh cảm nhạy bén đủ để nàng phát hiện thú bảo hộ của gốc cây cửu phẩm ngọc thụ quả này.

“Trừ phi...gốc cây này căn bản không có thú bảo hộ.”

Linh Cưu nghic ra một khả năng, càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Bởi vì những lời chim, thú nàng nhìn từ lúc vào bí cảnh đến giờ đều là hung tàn cường đại vô cùng, chúng không thể là thú bảo hộ cho cửu phẩm ngọc thụ vì căn bản là khinh thường mà!

Do đó...có thể nói vì những thứ trong rừng rập này càng quý quá nên gốc cây tầm thường này chúng không thèm nhìn tới chứ đừng nói bảo vệ.

Linh Cưu càng phân tích, biểu cảm càng nhạt dần, cuối cùng trở nên nghiêm túc. Tuy nhiên gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra nghiêm túc như vậy khiến nàng càng trở nên đáng yêu.

“Đáng tiếc không đủ nguyên liệu không đủ để luyện bùa trữ vật.”

Linh Cưu suy nghĩ một chút, ngoắc ngón tay lợi dụng phong linh hái ba quả ngọc thụ quả xuống, cất vào túi vải đã chuẩn bị trước.

“Không phải Tống Tiểu Bạch luôn thích luyện dược sao? Nếu thấy ngọc thụ quả hắn nhất định sẽ vui vẻ.”

Nàng thắt chặt miệng túi khoác lên vai, sau đó nàng nhìn thấy...gấu trúc?

Cảnh tượng kỳ quái trước mặt lại khiến nàng dừng bước, mắt tròn xoe nhìn một con gấu mèo trong suốt màu lam trắng bay qua trước mắt.

Bụng nó tròn xoe, bụng và đầu màu trắng, bốn chân cùng tai màu lam cùng với hai vòng mắt màu lam, không rõ mắt nó có phải màu lam hay không mà nhìn không thấy khác biệt gì nhiều..

Lúc này gấu trúc đang vươn hai chân trước như duỗi eo, mỗi chân có ba cái vuốt ngắn màu đen, chân trái gãi đầu, cái đầu tròn xoe lắc lắc. Nhất thời không giữ được thăng bằng cả người lăn một vòng.

“....” Linh Cưu trầm mặc. Quốc bảo thật đáng yêu nha~

(Nguyệt : gấu trúc là động vật đặc hữu của Trung Quốc, vì vậy gọi quốc bảo, sau này Linh Cưu gọi con gấu mèo này là Quốc Bảo Quân )

Gấu trúc lăn một vòng sau, bốn chân hướng lên trời, lắc trái lắc phải vẫn không xoay người dược.

“……”

Linh Cưu nghiêng đầu suy nghĩ rốt cuộc có giúp nó hay không. Nơi này là thiên đường của đám thú hung hãn, biết đâu gấu mèo đáng yêu này chớp mắt lại biến thành dã thú hung tàn ăn tập đây?

“Y nha~”

Gấu mèo lật, lại lật, lật lật lật!

“……”

Linh Cưu rối rắm, tiếng kêu cũng có thể ngọt ngấy chết người như vậy sao? Nó thực đáng sống trong thiên đường của đám dã thú sao?

“Y y nha~”

Thật tuyệt vời, gấu mèo đã lật người lại, bốn chân chạm đất, à không chạm không trung/

“Át xì!!!”

Nó lấy chân trước vuốt mũi, ba chân sau lắc lư khiến Linh Cưu không khỏi lo lắng liệu có bị ngã tiếp hay không?

Sự thật chứng minh nàng lo lắng dư thừa rồi. gấu mèo vuốt mũi xong đánh hơi một chút rồi đi về phía trước. Nhưng nó đi được hai bước chợt quay đầu nhìn Linh Cưu. Động tác quá nhanh khiến nó mất thăng bằng lại ngã rồi.

“Y nha!”

Linh Cưu: “……”

-.-!!! Sao nàng có thể cho rằng nó là dã thú hung hãn nhỉ?

“Y nha! Y nha!” Lật! Lật! Lật!

Nghe nhịp điệu này, Linh Cưu có cảm giác như nó đang hò hét “Cố lên! Cố lên!”

Nàng bước thêm một bước, ngón tay xuất hiện linh phù đấy giúp nó một cái.

Nàng đã nhìn ra được con gấu mèo ngốc ngếch đáng yêu này không phải thực thể mà chỉ là hồn phách. Nếu dùng tay tiếp xúc chỉ sợ chạm vào không được.

“ Y nha?“

Gấu mèo được giúp đỡ đã lật người lại nhìn nàng.

Lúc này Linh Cưu thấy rõ được mắt nó quả thật màu lam bạc, cùng màu với vòng mắt bên ngoài. Lam bạc là màu sắc vừa thần thánh lại có chút lạnh lẽo của kim loại, nhưng màu này dù quý giá lạnh lẽo cỡ nào cũng không che lấp được sự đáng yêu ngốc nghếch của gấu mèo nha!

“Nhanh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi!”

Linh Cưu giơ tay búng mũi nó rồi lên đường. Nàng không muốn lãng phí thời gian với nó chút nào.

“Ắt xì!!!!”

Gấu mào lại hắt xì nhưng cũng thông minh không lấy chân xoa nữa, mắt nhìn theo bóng Linh Cưu, đầu tròn vung vẩy.