"Đúng vậy, chính là bằng hữu."

Linh Cưu nghiêm trang nói:

"Bằng hữu với nhau, tặng quà cho nhau là chuyện bình thường.”

Tần Si lại trầm mặc một hồi, nói:

"Vậy ngươi đem ánh mắt của ngươi tặng cho ta."

Nếu là dứa nhỏ bình thường nếu nghe nàng lời này cùng với ánh mắt âm trầm u ám của nàng chắc chắn sẽ bị dọa khóc.

Linh Cưu lại vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc giáo dục:

"Như vậy sẽ làm ta bị thương, thương tổn bằng hữu là không nên ."

"Ngươi đùa giỡn ta."

Giọng Tần Si âm trầm.

Hả? Linh Cưu kinh ngạc :

"Ta không có nha. À, ngươi đói bụng chưa? Lần sau đến lượt ta mời.”

"..."

Tần Si nhìn chằm chằm Linh Cưu.

"Nếu không phải nhìn ngươi nhỏ tuổi, ta nhất định sẽ không tin tưởng ngươi."

Tóm lại là, ngươi vẫn tin tưởng ta! Hay là nói vẫn bị ta đưa vào tròng!

Linh Cưu cảm thấy, khuôn mặt cùng than xác trẻ con đôi khi vô cùng thuận tiện, giả ngu, nói dối hay cố tình gây sự đều là đặc quyền của trẻ nhỏ.

"Không cần lần tới , hiện tại mời ta ăn."

Tần Si nói câu đầu tiên quyết định người của Tần gia sẽ ở lại đâu.

Linh Cưu nhìn ánh mắt lúc sáng lúc tối của nàng ấy, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt hơi đổi:

“Ngươi nói nhiều như vậy chẳng lẽ vì muốn vào Tống gia, có ý đồ với Tống Tiểu Bạch?”

"Tống Tiểu Bạch?"

Tần Si thấy sắc mặt của bé con thì sửng sốt, lại thấy nàng nắm chặt lấy cánh tay của thiếu niên bên cạch thì mới rõ Tống Tiểu Bạch là thần thánh phương nào. Đáng thương Tống Tuyết Y đứng trước mặt nàng lâu như vậy vẫn chưa tiến vào mắt nàng, nhờ có câu này của Linh Cưu mới ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Chỉ nhìn trong chớp mắt, Tần Si hèn mọn nói:

"Ta không thích nam nhân."

Linh Cưu: "..." (⊙o⊙)

Tống Tuyết Y: "..." (⊙_⊙)

Tống Tuyết Y không chút do dự ôm chặt bảo bối trong lòng, một bàn tay ngăn trở hai mắt Linh Cưu, nói câu đầu tiên với Tần Si:

"Các vị có thể ở lại Trường Ninh viện của Tống gia.”

Trường Ninh viện là nơi cách Tuyết viện xa nhất.

Chỉ cần là người quen thuộc Tống Tuyết Y có thể nghe ra giọng hắn xa cách cùng bài xích.

Đây cũng là lần đầu tiên Linh Cưu thấy Tống Tuyết Y bài xích một người.

Ngay lúc Tống Tuyết Y ôm nàng xoay người bước đi, Linh Cưu mới lờ mờ đoán ra nguuyeen nhân, nhưng nguyên nhân này lại làm nàng không thể tiếp nhận.

"Tống Tiểu Bạch, nàng không thích nam nhân, cũng không có nghĩa là thích nữ nhân, huống chi là thích nữ hài tử! Không đúng, nàng nói thích cũng không nhất định là cái loại này thích, thích là phân rất nhiều loại ..."

"Cưu nhi không cần phải nói, ta hiểu được."

Giọng Tống Tuyết Y mềm nhẹ vang lên.

Linh Cưu vừa lòng gật đầu, đây là thiếu niên nàng yêu thương nha, nghe xem lời này thật nhu thuận, ăn ý, không cần nàng nói nhiều cũng có thể hiểu được.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến mọi sự ăn ý tan biến hết.

"Cưu nhi thực đáng yêu, khiến người yêu thích, ai đều muốn cắn một ngụm."

"..."

Nghĩ rằng ngươi có thể hiểu là do ta quá ngây thơ mà!!!!!

Linh Cưu đang muốn nói chuyện, thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu.

Mặt nạ hơi nâng lên, nhìn không thấy Tống Tuyết Y đôi mắt.

Bị đánh lén như vậy cũng không phải lần đầu tiên , Linh Cưu đã sớm thành thói quen, có thể bình tĩnh đối mặt.

Có điều lúc này không giống những lần trước vừa chạm là lui, Tống Tuyết Y dừng lại hơi lâu, lâu đến mức khiến Linh Cưu có thể tinh tế cảm nhận được cảm giức mềm mại ướt át khoogn thuộc đôi môi mình.

Có cảm giác kỳ quái khiến nàng không nhịn được mở miệng.

"Này, Tống Tiểu Bạch... Ách!"

Hai người đều ngây dại trong chớp mắt.

Tống Tuyết Y yên lặng buông ra nàng, vẫn mềm nhẹ vậy, làm cho Linh Cưu lấy lại tinh thần, nháy nháy mắt cảm thấy chính mình có điểm phản ứng quá . Tống Tiểu Bạch rõ ràng là không cẩn thận , biểu hiện bình tĩnh , hiển nhiên là không nghĩ nhiều mà!

Đúng vậy, một đứa nhỏ bị người ôm cùng một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, ai sẽ hiểu sai đây?

Linh Cưu đang tự làm công tác tư tưởng cho chính mình nhất thời không nhìn kỹ Tống Tuyết Y, cho nên đương nhiên không nhìn thấy hai lỗ tai đang đỏ như máu của hắn.

"Cưu nhi, chỉ cho cho một mình ta cắn."

"A?"

Linh Cưu đang thất thần không nghe rõ lời Tống Tuyết Y.

"Ta nói, Cưu nhi là của ta, chỉ cho cho một mình ta cắn."

Tống Tuyết Y đội lại mặt nạ, lời nói hiếm khi để lộ sự bướng bỉnh cùng tùy hứng.

Linh Cưu xù long tức giận:

"Cắn? Cắn? Cắn? Người khác động kinh, ngươi cũng động kinh theo sao! Ta là người, không phải bánh bao trắng!!!”

Tống Tuyết Y: "..."

Sauk hi nổi bão xong, Linh Cưu囧 , yên lặng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:

"Tống Tiểu Bạch, dọa đến ngươi sao ?"

QAQ ai bảo một đám các ngươi đều không nghe lời như vậy? một đứa lại một đứa, dung từ thì không biết, cắn một miếng là để chỉ người sao?”

Tống Tuyết Y lắc đầu, thấp giọng nói:

"Cảm thấy Cưu nhi như vậy thật đáng yêu, muốn cắn... à, hôn một cái."

Trên thực tế, hắn muốn hôn rất nhiều cái.

Linh Cưu: "..."

Đôi khi, dù có là đứa nhỏ ngoan đi chăng nữa cũng có một ngày chọc người ta tay ngứa.

"Cưu nhi tức giận sao?"

Tống Tuyết Y dỗ .

Linh Cưu vùi đầu, mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe, long không loạn.

"Phì"

Còn nói không phải bánh bao trắng, nhìn bộ dáng tròn vo này rõ ràng chính là chiếc bánh bao tròn mềm nhũn. Ý tưởng này đương nhên hắn sẽ không nói ra. Tống Tuyết Y thu liễm tiếng cười, nghiêm chỉnh nói:

"Không cắn Cưu nhi, về sau đều hôn Cưu nhi, Cưu nhi chỉ cho một mình ta hôn, thế nào?"

"Tống Tiểu Bạch, ngươi hôm nay muốn gây sự với ta đúng không?”

Linh Cưu trợn mắt các chết nhìn hắn, lời nói âm trầm bị giọng nói trẻ con lành lạnh, ngọt ngào mềm nhũn nói ra lại mang chút làm nũng vô cùng đáng yêu.

Linh Cưu cũng hát hiện điều này, ảm đạm nhắm mắt bịt tai quyết định không thàm nói nữa.

Ai bảo nàng luyến tiếc lừa mỗi tên Tiểu Bạch này!!!

Cưu nhi.

Tống Tuyết Y hơi há mồm, yên lặng gọi tên Linh Cưu, ánh mắt có điểm phức tạp.

Kỳ thật, chính hắn không nghĩ rằng mình sẽ có phản ứng như vậy , chấp nhất tìm tòi đến cùng như vậy không phải việc hắn hay làm, nhưng không nghe được đáp án chính xác từ miệng nàng hắn lại không thể nào yên tâm cho được.

Một loại dục vọng độc chiếm chẳng biết đã gieo mầm xuống đáy lòng hắn từ lúc nào.

Có điều lúc này Tống Tuyết Y còn chưa đủ thành thục để nhận ra điều đó.

Lúc này mới chỉ là một chút mah mối bị dẫn ra thôi.

Dội ngũ khí thế kéo về phía Tống gia. Trong chốc lát ngã tư đường lại trở nên trống trải.

"Phu nhân, đại thiếu gia đã đi rồi."

Tố La thấp giọng nhắc nhở Tôn Cốc Lan giống như đang thất thần, bất động thanh sắc nhìn về phía sáu người đứng phía đông nam. Phu nhân chính là nhìn đến sáu người này liền trở nên cổ quái, chẳng lẽ phu nhân quen biết họ?

Tố La không cần đoán bao lâu, sáu người kia đã đi về phía này.

Trong đó có một vị nam tử trung niên làm đầu lĩnh, thong qua ánh mắt có thể thấy ra người này biết Tôn Cốc Lan.