“Mẹ! Mẹ!”

Trong Vũ Hoàn Phường, Tân ma ma đang dạy dỗ các tiểu cô nương, bà đang nói tới chuyện về Linh Cưu, để cho bọn họ biết giữ mồm giữ miệng một chút.

“Ở trong đại viện nhà quyền quý, điều kiêng kị nhất chính là nói lung tung. Sau này nên nhớ kĩ, muốn được chủ tử yêu thích trước hết phải biết giữ mồm mép thật tốt, không nên nói những gì không thể nói. Biết chưa?” Tân ma ma nghiêm khắc dạy dỗ, chợt bên tai nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, quay đầu nhìn lại liền thấy bóng dáng bé nhỏ màu xanh đang chạy về phía này.

Tân ma ma cười mắng: “Mẹ dạy con như thế nào hả!? Chạy chạy nhảy nhảy như vậy còn ra thể thống gì nữa.”

Linh Cưu thè lưỡi, biến thành bộ dạng ngoan ngoãn biết sai dừng lại ở trước mặt Tân ma ma, giơ bọc đồ trên tay lên: “Con chính là do một tay mẹ dạy dỗ, trở về thu dọn đồ đạc, dù sao cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ.”

Tân ma ma trêu ghẹo nói: “Mẹ nhớ là buổi sáng bao đồ của con lúc sáng đã được Tiểu Hổ đưa tới Tuyết Viện rồi mà. Bây giờ con trở về thu xếp đồ lần nữa, đừng nói là lén trộm cái gì nha, trộm đồ ăn ở phòng bếp sao?”

Linh Cưu trợn mắt: “Thoạt nhìn con giống hạng người như vậy sao?”

“Ha ha ha.” Tân ma ma cười xoa đầu nàng: “Làm sao con không giống, hai tháng nay con ăn trộm không ít điểm tâm, con tưởng ta không có mắt à?”

Bàn tay ấm áp đặt trên đầu nàng, hành động yêu thường này khiến ánh mắt Linh Cưu lóe lóe, bề ngoài làm ra vẻ bối rối nắm chặt bao nhỏ.

“A!” Dường như nhớ tới cái gì đó, Linh Cưu lui về sau một bước né tranh khỏi hành động xoa đầu của Tân ma ma, lấy miếng ngọc bội màu tím đưa cho Tân ma ma: “Lúc con đi ra khỏi Tuyết Viên không tìm được đường về đây, may mắn là con gặp được tam thiếu gia và tiểu thư. Tam thiếu gia đúng là người tốt, thiếu gia ấy không có một chút kiêu căng như mấy cậu ấm khác, còn đặc biệt bảo Y Y tỷ dẫn đường đưa con về đây nữa.”

“Cái này?” Tân ma ma nhìn miệng ngọc bội màu tím, sắc mặt rất khó coi.

“Ô, cái này ư.” Linh Cưu nói: “Là Y Y tỷ làm rơi, lúc con nhặt được Y Y tỷ đã đi rồi. Con thấy miếng ngọc này không phải là vật bình thường, nên không dám tự mình quyết định. Vì vậy vội tới đây đưa mẹ xem.”

“Con làm rất đúng.” Tân ma ma nhận lấy miếng ngọc bội, nói với Linh Cưu: “Chuyện này con không cần lo, mẹ sẽ thay con đem miếng ngọc bội này trả lại.”

“Như vậy thì nhờ mẹ!” Linh Cưu nói.

Lúc này một bóng dáng cao gầy đi tới, Tân ma ma thấy vậy nháy mắt với Linh Cưu mấy cái: “Tiểu Linh Cưu con thật đúng là được đại thiếu gia yêu thích, vừa mới trở về thiếu gia liền cho người tới đón.”

Linh Cưu quay sang, thấy người đến chính là Hà Nghiên.

Hà Nghiên đi tới trước mặt nhóm người Linh Cưu, tiếp đó liền thi lễ đối với Linh Cưu, rất cung kính nói: “Cưu chủ nhân, bởi vì thiếu gia bị lão thái thái gọi đi, cho nên không thể tự mình đến đón ngài, đặc biệt kêu nô tỳ đến đây rước ngài về.”

Các tiểu cô nương ở đây đều trợn mắt nhìn Hà Nghiên, lại nhìn sang Linh Cưu. Bọn họ không ngờ được Hà Nghiên không cần hành lễ với Tân ma ma, hôm nay lại hành lễ với Linh Cưu, còn gọi là Linh Cưu chủ nhân. Nhất thời, ánh mắt của các tiểu cô nương vừa hâm mộ lại vừa ganh ghét, rất là đặc sắc.

Nhiều năm trôi qua, Tân ma ma cũng đã trở thành người chững chạc, ánh mắt nhìn Linh Cưu có chút phức tạp, cười nói: “Quả nhiên là Tiểu Cưu Nhi có phúc, đi về đi. Nếu đại thiếu gia quay về không thấy con, lại chạy khắp nơi tìm người, như vậy mẹ không gánh nổi tội đâu.”

Linh Cưu gật đầu, đi theo Hà Nghiên trở về Tuyết Viện.

Tân ma ma nhìn bóng lưng hai người một hồi lâu, bà cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, nhỏ giọng tự nói: “Đây là Tử Hà ngọc bội có một không hai ở Tống gia, chưa bao giờ rời khỏi người tam thiếu gia, làm sao có thể rơi vào trong tay kẻ khác? Chuyện này thật không đơn giản, có lẽ nên đi tìm đại phu nhân bàn bạc cho thỏa đáng.”

Sau khi đem ngọc bội cất đi, Tân ma ma ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của các tiểu cô nương đang nhìn theo phương hướng rời đi của Linh Cưu, bà nhướng mày, lạnh giọng quát lớn: “Thu hồi suy nghĩ không nên của các ngươi, đã quên lời ta nói rồi sao? Muốn làm việc trong đại viện, kiêng kị nhất chính là lòng tham, mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình. Vinh quang mà hôm nay Tiểu Cưu Nhi có được, đều là do phúc khí của nàng, cũng là cái giá mà nàng ta nên được, đều trở về suy nghĩ cho kĩ đi!”

Tân ma ma ra lệnh, các tiểu cô nương liền giải tán ngay.

Tuyết Viện.

Hà Nghiên đem Linh Cưu đưa về Thiên Điện (*) nơi ở của Tống Tuyết Y, từ đầu đến cuối nàng ta đều đứng ở phía sau Linh Cưu, cách nàng nửa bước, nhẹ giọng nói: “Bởi vì không đủ thời gian, nhóm nô tỳ chỉ có thể sắp xếp qua loa, đệm chăn đồ dùng cá nhân đều được thay bằng cái mới. Nếu Cưu chủ nhân có gì không hài lòng thì ghi ra giấy, ngày mai nô tỳ sẽ cho người đến thay.”

(*) Hôm trước edit nhầm là Thiên Điện nha, không phải Thiền Điện ==’’’ hình như mấy chương trước edit nhầm thì phải. Sr mọi người nha!

Linh Cưu đánh giá căn phòng, giống y hệt phong cách thanh lịch của Tuyết Viện, nơi này cách phòng ngủ của Tống Tuyết Y chỉ có một bức tường. Bao đồ của nàng chuẩn bị rời khỏi Tống gia được đặt trên bàn, vừa liếc mắt một cái nàng liền nhìn ra được, bao đồ cũng không có bị người mở ra.

“Vì sao gọi ta là chủ nhân?” Linh Cưu hỏi Hà Nghiên.

Hà Nghiên nói: "Thiếu gia nói, sau này Cưu chủ nhân chính là chủ nhân của chúng ta, thấy người cũng như thấy thiếu gia.” Dừng một chút, nàng ta bổ sung thêm: “Không chỉ ở Tuyết Viện, toàn bộ Tống gia đều như vậy, Cưu chủ nhân ở trước mặt người khác tự xưng nô tỳ, thân phận của người không hề kém so với các thiếu gia và tiểu thư khác.”

Đáy mắt Linh Cưu lóe sáng, hết sức kinh ngạc. Ban đầu nàng cho là Hà Nghiên kính nể Tống Tuyết Y, sợ hắn mang đến sự xui xẻo, bây giờ thấy lời nói và cách làm việc của nàng ta, nàng mới phát hiện sự thật không phải như thế.

“Tống Tuyết Y chỉ là một con ma ốm, vì sao ngươi lại nghe lời hắn như vậy?” Linh Cưu cố ý nói như vậy, tầm mắt chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Hà Nghiên.

Sắc mặt Hà Nghiên hiện lên sự tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất. Người bình thường khó phát hiện ra. Giọng điệu của nàng ta cứng rắn lạnh lùng hơn: “Cưu chủ nhân, thân thể của thiếu gia quả thực không tốt, nhưng ngoại trừ điểm này, trên đời này có mấy người có thể so sánh được với thiếu gia, mời Cưu chủ nhân không nên hạ thấp giá trị của thiếu gia.”

“Ta đã biết.” Linh Cưu cười nói. Người này thật sự trung thành và tận tâm đối với Tống Tuyết Y, chỉ điểm này thôi cũng đủ rồi.

Trong lòng Hà Nghiên vẫn còn bất mãn đối với Linh Cưu, không muốn ở lại với nàng thêm một chút nào nữa: “Nếu Cưu chủ nhân không có chuyện gì khác, nô tỳ xin lui xuống.”

Linh Cưu gật đầu.

Hà Nghiên không chút do dự rời đi, thuận tiện đóng cửa lại. Sau một giây khép cửa lại, sự tức giận trên mặt không hề che giấu nữa: “Vì sao một tiểu quỷ không biết chuyện lại được thiếu gia coi trọng chứ!”

Linh Cưu không biết Hà Nghiên bày tỏ sự bất mãn đối với mình, nàng mở cái hộp vừa mang từ Vũ Hoàn Phường ra.

Trong hộp này đều là lá bùa và mực đỏ mà nàng đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, cùng với Thần Lộ khó sưu tầm được, tinh hoa cây cỏ.

Ban đầu, nàng định dùng mấy thứ này điều dưỡng cho cơ thể của Tống Tuyết Y, ngày đó nàng nghe được mình bị đưa đi, thì cái suy nghĩ này liền bị bỏ xuống, giận dỗi nên chả thèm mang thứ này đi theo.

“Cũng không phải là bệnh tật bình thường, càng giống như cơ thể vừa sinh ra đã yếu kém bị tà linh bám vào, hoặc là nói là bị nguyền rủa… Cần phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.” Trước tiên, Linh Cưu dùng một chút Thần Lộ để rửa tay, lại mở hôp mực đỏ, dùng ngón trỏ thấm một chút mực, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên thanh kính nghiêm túc, hai tay linh hoạt vẽ vẽ lên lá bùa.

Một lá bùa được hình thành, Linh Cưu không có ý định dừng tay, tiếp tục vẽ lá bùa kế tiếp.

Tịnh Linh Phù, Ngũ Hành Phù, Hộ Thân Phù, An Thần Phù, Khư Tà Phù.

Tổng cộng năm lá bùa được vẽ xong, Linh Cưu mới dừng tay, thu dọn mọi thứ ở trên bàn.

“Hiện tại, linh lực trong cơ thể mình chỉ được năm phần so với kiếp trước thôi. Dựa vào tốc độ tu luyện của ta ở thế giới này, hẳn là không tới nửa năm là có thể đạt tới trình độ kiếp trước… Lẽ nào đây là điều kiện linh lực dồi dào trong Thần Côn công pháp sao? Linh Cưu lẩm bẩm.

Thần Côn Công Pháp chính là cái tên nàng tự đặt, bởi vì bí tịch nàng tu luyện dạy dự đoán thời tiết diễn toán thiên địa), vẽ bùa đoán mệnh, đủ các loại bắt quỷ đuổi quỷ, giống như thần côn ở hiện đại.

Quyển bí tịch này là do kiếp trước nàng trộm mộ có được. Người ngoài nhìn vào thì thấy chữ như gà xới, chỉ có nàng mới xem quyển bí tịch này như một quyển sách bình thường, có chữ viết, có giải thích lại có tranh vẽ. Từ đó nàng hiểu được, chỉ có người có thiên nhãn do trời sinh mới hiểu được quyển bí tịch này.

Bởi vì học tập theo những gì trên quyển sách này viết, nàng mới có thể kiểm soát con mắt và giúp đỡ rất nhiều cho giấc ngủ, cho nên một lần nàng học liền học suốt bốn năm.

Bốn năm qua, nàng chỉ đạt được tầng thứ nhất của quyển sách – Sinh Linh Cảnh. Trong cơ thể cũng sinh ra linh lực.

Ở tầng thứ nhất, nàng chỉ có thể vẽ bùa, bày trận đơn giản, biết một chút tiểu pháp thuật. Nhưng chỉ là năng lực và tiểu pháp thuật của tầng dưới chót nhất. Cho dù kiếp trước, nàng lang bạt có tiếng nhất ở trong Đạo Giới.

Về phần trong sách viết đến giai đoạn sau có thể vãi đậu thành binh, gọi gió cầu mưa, đuổi quỷ ngự linh, nghịch thiên sửa mệnh, vân vân. Nàng xem hết cuốn sách Thần Côn, nhưng cũng không coi đó là thật. Mặc kệ là thật hay giả, dù sao nàng cũng không dám nghĩ tới mình có thể luyện tới trình độ đó.