Lục Thâm không đuổi theo, anh không rõ Kỷ Thanh Thiền nói thật hay nói dối, nhưng cũng tự trách mình đã nghi ngờ và không tin tưởng cậu.

Anh thuận ghế tựa ngồi xuống, cúi đầu trầm tư, ở chân giường Kỷ Thanh

Thiền nhìn thấy có vật gì đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện.

Kỷ Thanh Thiền mắng Lục Thâm cả đường, đi xuống lầu mới phát hiện mình ra ngoài không có việc gì làm, bữa sáng cũng bị cậu ném vào mặt Lục Thâm, nghĩ tới đây, Kỷ Thanh Thiền lại mắng Lục Thâm vài câu.

Cậu đi dạo trong trường, nhìn thấy chòi nghỉ giữa hàng cây xanh có mấy người đang vây quanh. Kỷ Thanh Thiền đến gần nhìn liền thấy tên học sinh ban thể dục kia cũng đứng trong đám người dáo dác thăm dò. Nếu không nhìn kỹ nét mặt kinh hoàng của hắn chắc sẽ nghĩ hắn đang hóng hớt mà thôi.

Kỷ Thanh Thiền đi tới chỗ hắn rồi dừng chân, ánh mắt sáng trưng bộc trực nhìn thẳng hắn. Tên này nhìn thấy học sinh lần trước đột nhiên xuất hiện, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhanh chóng quay người chen ra khỏi đám người. Kỷ Thanh Thiền đi từng bước theo sát hắn, đợi đến khi xung quanh không còn người nào, hắn không thể không dừng bước quay đầu tức giận nhìn Kỷ Thanh Thiền:

"Cậu theo tôi làm gì vậy?!"

Kỷ Thanh Thiền bĩu môi:

"Cậu có biết nhà thi đấu và khu dạy học đều gắn camera hay không?" Học sinh ban thể dục ngẩn ra, hơi lớn tiếng nói:

"Cậu có ý gì?!"

Kỷ Thanh Thiền khinh thường nhíu mày:

"Ý của tôi là, phụ huynh tên Lam Thiên kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Kỷ Thanh Thiền kề sát vào hắn, nhìn đồng tử hắn dãn ra, nét mặt căng thẳng cùng sợ sệt mơ hồ. Một tên cao to như vậy lại bị Kỷ Thanh Thiền nhỏ bé đàn áp giật lùi về sau.

"Cậu nghe lời tôi, đi khai thật với giáo viên thể dục của cậu, chuyện Lam Thiên thuê cậu gài đinh vào giày Lục Thâm. Mấy căn phòng đó đều có camera, nếu đợi đến khi nhà Lam Thiên tới tìm cậu xử lý, sẽ rất khó để xem lại video khi đó."

Hắn bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền nở nụ cười:

"Muộn nhất tối nay phải khai ra, để tới ngày mai không ai cứu được cậu đâu."

Nói xong, Kỷ Thanh Thiền không nhìn thêm giây nào, quay người bước đi. Học sinh ban thể dục phía sau sợ đến nỗi mặt tái xanh tái xám, do dự bất định.

Lúc Kỷ Thanh Thiền về đến ký túc xá, Lục Thâm vẫn như cũ cả mặt nghiêm nghị, thậm chí còn hơi tức giận. Kỷ Thanh Thiền mặc kệ anh nhìn mình, lườm một cái đi tới bàn học liền thấy trên bàn đặt một cây đinh.

Kỷ Thanh Thiền nhíu mày, giữa chân mày xẹt qua vẻ tức giận, cầm cây đinh lên ném vào thùng rác.

Âm thanh Lục Thâm phía sau nặng nề vang lên:

"Cậu không nhận ra vật này?"

#Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Kỷ Thanh Thiền không để ý tới anh nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Lục Thâm vẫn luôn dừng lại phía sau mình. Cậu ngồi xuống đọc sách một lát, rốt cục nghe thấy tiếng Lục Thâm đứng lên sau đó mở cửa rời đi.

Chờ Lục Thâm đi rồi, Kỷ Thanh Thiền mới khom lưng nhặt cây đinh trong thùng rác lên. Nhìn hồi lâu, cậu tức giận gọi điện thoại cho Đông Đông, cậu nhóc bên kia có vẻ đang bận:

"Anh Thiền, có chuyện gì không?"

Kỷ Thanh Thiền chậc một tiếng:

"Em dùng đinh làm gì? Sao lại làm rơi trong phòng?"

Đông Đông hơi sững sờ một lúc mới nhớ ra, chẳng trách hôm nay cái đinh trong túi không thấy:

"Rơi chỗ anh à! Anh Thiền cất dùm em đi, em cần dùng đó!"

Kỷ Thanh Thiền không cúp điện thoại cũng không trả lời, nhìn chăm chú đầu nhọn của chiếc đinh, ánh sáng kim loại lạnh lẽo toát ra xung quanh. Một giây sau, cậu cầm nó dùng sức đâm vào khuỷu tay mình.

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Kỷ Thanh Thiền không biểu tình nhìn chằm chằm cây đinh cắm sâu vào thịt, dần dần, trên đỉnh cây đinh xuất hiện vệt đỏ, sau đó tràn ra quanh thân đinh. Kỷ Thanh Thiền không cần dùng sức nữa, máu thuận theo lỗ thủng nhỏ chảy ra.

Cậu buông cây đinh ra, cảm thấy khuỷu tay đau đớn, mặc cho máu từng giọt nhỏ xuống trên bàn. Kỷ Thanh Thiền nhếch môi, chuẩn bị lấy khăn giấy lau khô, đột nhiên nghe tiếng mở mã cửa bên ngoài.

Lục Thâm tiến vào khiến cho Kỷ Thanh Thiên không kịp trở tay, anh thấy cậu đột nhiên nằm nhoài trên bàn như đang giấu thứ gì. Lục Thâm bước nhanh tiến tới, kéo vai Kỷ Thanh Thiền vừa tính mở miệng liền giật mình.

Một vũng lớn màu đỏ làm Lục Thâm nhất thời câm nín.

Kỷ Thanh Thiền giữa chân mày hiện vẻ tức giận, oán hận nhìn chằm chằm Lục Thâm. Cậu tự mình lấy khăn giấy qua, Lục Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, thấy Kỷ Thanh Thiền lau chùi vết máu trên bàn từng chút, cuối cùng mới lau đi vệt máu trên cùi chỏ.

"Cậu... đang làm gì?"

Lục Thâm đơ người hồi lâu mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, cắn răng

nói. Kỷ Thanh Thiền giương mắt nhìn anh, trong con ngươi mang theo uể oải:

"Liên quan gì tới anh."

Kỷ Thanh Thiền như không có việc gì lau khuỷu tay mình, lông mày Lục Thâm càng nhíu chặt, chờ Kỷ Thanh Thiền xử lý qua loa vết máu trên khuỷu tay xong anh liền kéo cậu đứng lên:

"Đi phòng y tế với tôi."

Kỷ Thanh Thiền vùng vẫy, hai người xô xô lôi kéo muốn đánh nhau. Lục Thâm nắm cổ tay Kỷ Thanh Thiền, đôi mắt đều trừng đến đỏ:

"Cậu đây là đang tự mình hại mình!"

Kỷ Thanh Thiền liếc mắt qua, khó chịu đối mặt Lục Thâm:

"Tôi biết!"

Lục Thâm hoàn toàn hết cách với Kỷ Thanh Thiền, anh không ép được Kỷ Thanh Thiền liền buông cậu ra, đẩy người ngồi lên trên giường. Sau đó từ trong hộc tủ của mình lấy hòm thuốc sơ cứu ra.

Kỷ Thanh Thiền giấu khuỷu tay ra sau, không muốn để Lục Thâm bôi thuốc, Lục Thâm chế trụ Kỷ Thanh Thiền, thiếu chút đem người khóa vào trong ngực.

Cuối cùng Kỷ Thanh Thiền bị Lục Thâm đè xuống, bôi thuốc lên vết thương, dùng băng gạc dán lại. Chờ xong hết quy trình Lục Thâm đã sức cùng lực kiệt do Kỷ Thanh Thiền bị đặt dưới thân không ngừng giãy dụa mắng người, vốn là chuyện rất đơn giản nhưng anh mệt muốn bở hơi tai.

Chờ băng bó xong, Lục Thâm cất đồ sơ cứu mới nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền ngồi ở trên giường với vẻ mặt cáu kỉnh, hỏi:

"Sao cậu lại tự đâm mình?"

Lần này Kỷ Thanh Thiền không nói "mắc mớ gì tới anh" nữa, cũng không thèm nhìn Lục Thâm. Lục Thâm ngăn cản lúc cậu định bước vào toilet, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hỏi:

"Cậu muốn đi khám không?"

Kỷ Thanh Thiền đầy mặt phiền chán:

"Đệt mợ không phải đang băng bó rồi sao!"

Lục Thâm nhìn cậu chăm chú, khoảng cách hai người rất gần, có thể từ con người đối phương nhìn được hình ảnh mình. Tay Lục Thâm nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Kỷ Thanh Thiền, giọng nói so với vừa nãy dịu dàng hơn nhiều:

"Không phải, cậu có muốn đi khám bệnh tâm lý không, tôi có thể đi với cậu."

Kỷ Thanh Thiền ngẩn ra, một giây sau, sắc mặt cậu trong nháy mắt thay đổi. Từ đáy lòng trào lên chán ghét và căm hận, cậu nhìn chằm chằm Lục Thâm, đáy mắt hiện ra vằn máu, rít lên một câu "cút".