Khang Hi bất đắc dĩ cầm bút than thở nhìn đống tấu chương chất cao như núi trước mặt. Tiểu gia hỏa từ lúc biết đi đường liền không chịu yên tĩnh, tinh lực thực sự khác hẳn thường nhân, hiếu động không phải bình thường, đến Khang Hi cũng nhanh bị nó tra tấn nửa chết nửa sống, nửa đêm không ngủ muốn đi ngắm sao, quấy Khang Hi đến đau đầu. Chỉ cần có cái gì không vừa ý, tiểu gia hỏa tuyệt đối sẽ dùng nước mắt nói cho hắn biết cái gì gọi là hối hận.Suốt ngày lẩn như chạch, nhoáng một cái đã không biết biến đi đâu.Mỗi khi hắn vội vàng thiết triều xong trở về, tiểu gia hỏa tuyệt đối sẽ không đứng ở cửa Càn Thanh cung chờ hắn. Không phải chui vào gầm giường, khiến cho một thân tro bụi, chờ hắn đến tìm, mỹ danh gọi là chơi trốn tìm, lại luôn chỉ biết trốn ở một chỗ, chờ Khang Hi đến kéo nó ra ngoài, thì là ở hậu viên Càn Thanh cung lăn một thân đầy bùn đất. Nghiễm nhiên là một gia hỏa hiếu động, một khắc cũng không chịu yên tĩnh.

Mỗi lần Khang Hi tìm được, trầm mặt muốn giáo huấn nó, tiểu gia hỏa đều cười híp mắt, mở đôi bàn tay nhỏ vô cùng bẩn muốn hắn ôm. Làm Khang Hi liền rơi vào thế bất đắc dĩ, ghét bỏ nó, tiểu gia hỏa sẽ một bộ đáng thương ngồi chồm hỗm trên mặt đất không chịu đứng dậy, đôi con ngươi mang nước chăm chú nhìn chằm chằm Khang Hi, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương; nếu thỏa mãn tiểu gia hỏa, ôm lấy nó, tiểu gia hỏa tuyệt đối sẽ thưởng cho hắn một cái hôn thật kêu, mặc dù cái hôn đó cũng kéo theo mặt hắn dính đầy bụi đất. Khang Hi bó tay, từ đó về sau chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận nhi tử nhà hắn dùng loại phương thức này để biểu đạt thân mật.

Không có biện pháp, ai bảo hắn bình thường có dỗ tiểu gia hỏa này thế nào, nó cũng nhất định không chịu hôn hắn, chỉ có lúc hắn bộ dáng áo mũ chỉnh tề, còn tiểu gia hỏa bộ dáng vô cùng bẩn, nó mới có thể miễn cưỡng thưởng cho hắn một nụ hôn, cọ hắn đầy mặt bụi đất, trong mắt còn mang theo đắc ý, rõ ràng là cố tình. Khang Hi cũng thập phần hưởng thụ tiểu gia hỏa vừa cười vừa hôn hắn, chỉ là nếu có thể không quá bẩn như vậy thì càng tốt.

Thời điểm tiểu gia hỏa sạch sẽ, mỗi lần Khang Hi mang theo vẻ mặt vui vẻ dụ dỗ nó, "Bảo Thành, có phải thích nhất hoàng a mã hay không?" Tiểu gia hỏa đều sẽ chống cằm, suy nghĩ cả buổi, sau đó miệng rầm rì, thập phần khinh thường lắc đầu. Ánh mắt nhìn hắn tuyệt đối không phải ghét bỏ bình thường, mà là ghét bỏ mang theo khinh bỉ. Khang Hi lại một hồi bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa bị hắn sủng đến không biên giới rồi, căn bản là không sợ hắn.

Lúc này, tiểu gia hỏa thoáng cái lại không biết đã nhảy đi đâu, hắn chỉ có thể một mình đối mặt với núi tấu chương cao ngất mà lo lắng, rất sợ nó lại xảy ra chuyện gì. Hắn thật muốn đem tiểu gia hỏa này buộc bên người, không biết làm sao người ta lại không nể tình, không chịu phản ứng lại hắn. Đem tiểu gia hỏa theo bên người, Khang Hi rất nhanh có thể dùng một canh giờ giải quyết xong công việc, nhưng giờ đã năm canh giờ còn chưa giải quyết xong.

Tiểu gia hỏa ba tuổi, tuyệt đối biến thành "ôn thần" trong cung. Chủ yếu bởi nhóc con này khả năng nghịch ngợm gây sự không phải lợi hại bình thường, không ai quản được. Quản được người của nó cũng không quản được chỗ nó đi. Không phải đi ngự hoa viên bẻ cây đạp hoa thì là đi dọa con mèo của quý phi nào đó, không thì đem vẹt của quý nhân nào đó nuôi thả đi mất... vân vân... để rồi chỉ một chút sau, những nữ nhân kia lại kêu trời trách đất đi tìm Khang Hi cáo trạng, hắn cũng chỉ trấn an vài câu rồi đuổi người về.

Nhẫn nhịn một bụng khí, muốn đi tìm tiểu gia hỏa tính sổ nhưng vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa bộ dạng sợ hãi, đứng bám cửa thò đầu ra nhìn mình, hắn liền mềm lòng. Đành phải rung cây dọa khỉ trách phạt một đám nô tài rồi mang tiểu gia hỏa đi tắm rửa. Hơi có chút bất đắc dĩ dụ dỗ tiểu gia hỏa, "Bảo Thành, có thể không náo loạn nữa không?"

Tiểu gia hỏa mất hứng nhếch miệng. Khang Hi thấy nó vẻ mặt bất mãn, đành phải lạnh giọng cảnh cáo, "Lần sau không cho phép lại quậy phá nữa, bằng không trẫm liền đánh ngươi, biết chưa?" Lúc này, tiểu gia hỏa sẽ giả vờ đáng thương, trịnh trọng nhẹ gật đầu. Khang Hi nhìn tiểu gia hỏa một bộ bé ngoan, lúc này mới cười xoa xoa đầu nó, tiểu gia hỏa nhưng lại đưa lưng về phía hắn cười giảo hoạt, hiển nhiên là bỏ qua lời cảnh cáo vừa rồi.

Khang Hi thầm nghĩ, tiểu gia hỏa còn nhỏ, còn nhỏ, lại để cho nó chơi đùa vài năm, tương lai đi thư phòng học rồi sẽ không còn thoải mái như thế. Hắn bây giờ chỉ mỗi ngày cầu nguyện tên nhóc này đừng có gây phiền phức nữa, đi trêu chọc đám nữ nhân kia, để cho hắn phải đi giải quyết hậu quả.

"Hoàng thượng, không tốt rồi." Lương Cửu công công mang theo một đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy đến, thập phần sốt ruột nói.

Khang Hi thuận thế nghĩ đến tiểu gia hỏa có phải lại chọc ai rồi hay không, buông bút trong tay hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Thái tử, thái tử ở ngự hoa viên đánh nhau với đại a ca." Lương Cửu công công chỉ về hướng ngự hoa viên nói.

Khang Hi nghe vậy, vội vàng chạy ra ngoài, bước chân nhìn như chỉnh tề kì thực mất trật tự cho thấy hắn gấp gáp, mà bàn tay nắm chặt thành quyền trong ống tay áo che giấu hắn lo lắng.

Khang Hi vội vàng chạy đến, từ rất xa nhìn thấy một đám người vây quanh, không ai dám tiến lên, chỉ ra sức kêu gào khuyên can, lập tức một cỗ lửa giận xông lên ót, "Đều tụ ở chỗ này làm gì?"

Mọi người quay đầu, trông thấy Khang Hi mặt lạnh đứng cách đó không xa, vội vội vàng vàng quỳ xuống thỉnh an. Nghe được thanh âm Khang Hi, tiểu gia hỏa vừa mới muốn tránh nắm đấm Dận Thì hạ xuống liền lập tức ngừng lại không né. Dận Thì không kịp phản ứng, một quyền đánh xuống, tuy khí lực không lớn nhưng đối với nhóc con được Khang Hi sủng từ nhỏ cũng không phải là nhẹ. Tiểu gia hỏa lập tức khóc lên, nghiêng đầu, đáng thương nhìn về phía Khang Hi.

Đám người tách ra, Khang Hi nhìn thấy Dận Thì đang đè trên người tiểu gia hỏa hung hăng một quyền đánh xuống, tiểu gia hỏa chảy nước mắt đáng thương nhìn hắn. Lập tức, liền đau lòng, bước dài tiến lên, đem Dận Thì kéo ra.

Tiểu gia hỏa vừa thấy Khang Hi, lập tức liền khóc lên, "Ô.... Oa... Oa... Hoàng... Hoàng... A... Mã... Ôm... Ôm..." Hướng Khang Hi đứt quãng khóc ròng nói. Gương mặt tràn đầy nước mắt, còn mang theo vết bầm chướng mắt. Tâm Khang Hi liền đau, nghĩ đến bình thường mình còn không nỡ động đến nửa sợi tóc của tiểu gia hỏa này, vậy mà giờ lại bị người đánh.

Vội vàng đem tiểu gia hỏa đầy bụi đất từ mặt đất lạnh như băng bế lên, dùng ống tay áo ôn nhu lau nước mắt dỗ dành, "Bảo Thành, đừng khóc, nghe lời...." Giọng nói kia muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu. Lại nhìn Dận Thì ở một bên hoàn hảo không tổn hao gì, vẻ mặt còn không phục nhìn tiểu gia hỏa, lại nghĩ đến kiếp trước hắn từng thỉnh giết thái tử, hỏa khí tỏa ra, chỉ vào Dận Thì bắt đầu mắng.

"Ngạch nương của ngươi giáo dục ngươi như vậy sao? Không biết huynh đệ hữu ái, nếu như nàng có thời gian rảnh rỗi suốt ngày chỉ nghĩ đến chút tiểu tâm tư, không biết dạy con, trẫm xem cái ghế quý phi này nàng cũng không cần ngồi nữa...." Ầm ầm giáo huấn một đống nhưng càng mắng hỏa càng lớn. Tiểu gia hỏa nhìn xem hết thảy lúc này mới vui vẻ, khiêu khích nhìn Dận Thì, chỉ chốc lát sau, lại thấy Dận Thì vừa rồi không chịu thua nó vậy mà nước mắt đều muốn rơi ra.

Nhìn lại Khang Hi đang trong cơn thịnh nộ, còn có bộ dáng muốn khóc của Dận Thì, tiểu gia hỏa cũng có chút bị dọa đến rồi, lập tức liền hơi áy náy, dù sao cũng là nó nhàm chán gây chuyện với Dận Thì trước, thấy cái ná cao su trong tay Dận Thì thì muốn chơi. Vốn định hảo hảo cùng Dận Thì nói chuyện, để ngũ ca cho mình chơi. Khang Hi bình thường giáo dục nó không ít, phải hiểu lễ nghĩa. Tiểu gia hỏa về lễ nghi cơ bản vẫn phải có, chỉ là bị Khang Hi sủng quá lâu rồi, không có người nào dám không vừa ý nó. Dận Thì nhìn thấy bộ dáng kia của nó, lại nghĩ tới ngạch nương ngày ngày không vui dạy bảo mình, còn có lúc Khang Hi nhìn mình, ánh mắt xa lạ cùng với ánh mắt sủng nịch lúc nhìn tiểu gia hỏa là hoàn toàn bất đồng. Dận Thì đồng dạng từ nhỏ được hạ nhân cung phụng cũng không vui. Một đứa không cho, một đứa càng muốn, hai đứa giằng qua giằng lại rồi đánh nhau. Tiểu gia hỏa so với Dận Thì nhỏ hơn mấy tuổi, sức lực không bằng, rõ ràng đánh không lại. Đám đầy tớ thấy thế kéo đến lại không dám làm gì, đành phải đi tìm Khang Hi.

Mắt thấy Khang Hi càng ngày càng có dấu hiệu bốc hỏa, tiểu gia hỏa đang ghé vào trên vai hắn nức nở lập tức khóc to, muốn đi. Khang Hi thấy thế, đành phải thu liễm cơn giận, nhìn nhìn đám nô tài quỳ một bên, "Toàn bộ đi lĩnh 50 trượng cho trẫm." Ôm tiểu gia hỏa liền đi, cũng chưa từng hỏi rốt cuộc vì cái gì mà hai người đánh nhau, chỉ vì tiểu gia hỏa bị người đánh mà đau lòng, vội vàng đem người rời đi, lưu lại Dận Thì một mình ngơ ngác khóc.

Khang Hi ôm tiểu gia hỏa trở về Càn Thanh cung, cũng không có hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ đi rửa mặt cho tiểu gia hỏa, lại thay quần áo. Tiểu gia hỏa rũ mắt, im lặng ngồi trong ngực Khang Hi, bộ dáng nho nhỏ mang theo vệt nước mắt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Nhìn vết bầm nơi khóe mắt kia, Khang Hi lại một hồi đau lòng.

Bên cạnh, Lương Cửu công công tinh ý tất nhiên biết rõ tiểu thái tử trong lòng Khang Hi có bao nhiêu trọng yếu. Liền bước lên trước nói, "Hoàng thượng, để nô tài bôi cho thái tử chút dược." Khang Hi lắc đầu, "Để trẫm tự làm." Tiếp nhận dược trong tay Lương Cửu công công, tự mình động thủ, "Bảo Thành, nghe lời, bôi thuốc xong sẽ hết đau." Tiểu gia hỏa lại dốc sức liều mạng lắc đầu, co đầu rút cổ trong lồng ngực hắn. Khang Hi bất đắc dĩ đem tiểu gia hỏa kéo ra ngoài, "Tự mình nghịch ngợm gây sự bị thương, đau đáng đời ngươi." Trách cứ tiểu gia hỏa, lại áp chế không được ngữ khí đau lòng.

Tiểu gia hỏa nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, lại gào khóc nhưng vẫn để cho Khang Hi bôi thuốc. Thẳng đến khi khóc mệt, khóc không nổi nữa, mới tựa trong ngực Khang Hi nức nở. Khang Hi đau lòng dỗ dành tiểu gia hỏa đang buồn ngủ cựa quậy trong lòng hắn, nghĩ đến trong thư phòng còn có một đống tấu chương chưa phê, rồi lại nhìn nhóc con một bộ đáng thương nắm chặt y phục của hắn, do dự một hồi, liền ôm tiểu gia hỏa đến thư phòng, một tay ôm nó, một tay phê tấu chương.

"Hoàng thượng, Huệ phi đến." Lương Cửu công công tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân nhỏ giọng nói, nhưng trong lòng thì đem Huệ phi mắng mấy lượt. Biết rõ Khang Hi tâm tình không tốt, còn đúng lúc này đòi tới.

Quả nhiên, Khang Hi mắt nhìn người trong lòng viền mắt đỏ ửng còn treo vệt nước mắt, nhất là vết bầm chướng mắt kia, nghĩ đến chính bản thân mình còn chưa bao giờ nỡ đánh nhi tử bảo bối, đau lòng không phải là nhỏ. Thanh âm lãnh đạm đến cực hạn, "Bảo nàng trở về hảo hảo giáo huấn lại nhi tử cho trẫm, đừng có động tâm tư không nên có." Ngữ khí lạnh như băng tản ra nộ khí còn chưa tiêu tan.

Tiểu gia hỏa giống như cảm nhận được áp suất thấp, ở trong ngực Khang Hi bất an giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao. Khang Hi thấy thế, vội vàng vỗ nhẹ lưng nó, "Bảo Thành, ngủ đi, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi." Giọng nói tràn ngập ôn nhu, ánh mắt lại lạnh lùng quét qua Lương Cửu công công, hiển nhiên là mất hứng, "Đuổi Huệ phi đi cho trẫm."

Lương Cửu công công thấy thế vội vàng ứng thanh lui ra, lau lau mồ hôi trên trán, mới nhẹ nhàng thở phào.

"Huệ phi nương nương, hoàng thượng đang bề bộn nhiều việc, ngài xem...." Lương Cửu công công khó xử nói.

Huệ phi cũng hiểu rõ gật đầu, xoa tóc Dận Thì bên cạnh, đưa cho Lương Cửu công công một hầu bao nặng trịch, "Làm phiền ngươi rồi." Lương Cửu công công lại đẩy trả nàng, hiển nhiên là không muốn chuốc phiền toái lên người. Đã quen với cung đình lạnh lùng, hắn biết rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, nhất là ở bên cạnh thiên tử.

"Ngạch nương, chẳng lẽ ta không phải nhi tử của hoàng a mã sao?" Dận Thì ngẩng đầu ủy khuất hỏi nàng. Mà Huệ phi hai mắt lạnh lùng nhìn Càn Thanh cung, "Bảo Thanh, chỉ cần con so với nó cường đại hơn, hoàng a mã nhất định sẽ coi trọng con." Nàng nghiêm túc nói với tiểu nam hài trước mắt. Chỉ có nàng mới biết trong lòng nàng đến tột cùng có bao nhiêu hận, lời Khang Hi giáo huấn Dận Thì..... giống như một cây kim vô hình đâm thấu lòng nàng. Nàng sinh chính là con trai trưởng, lại khắp nơi bị tên nhóc con kia đè ép. Chính mình cùng Hách Xá Lý tiến cung cùng một ngày, cũng là người sinh hạ hoàng tử trước. Khi Hách Xá Lý chết, nàng vốn tưởng rằng cơ hội đã tới. Ai biết, tên tiểu tử kia không chỉ đè lên đầu nàng, còn khiến cho Khang Hi đối xử lạnh nhạt với mẹ con nàng, biến nàng thành trò cười trong hậu cung. Nàng sao có thể không hận, sao có thể không oán. Rồi lại không thể không đến chịu nhận lỗi. Đây là bất đắc dĩ chốn hoàng gia a.

*Lảm nhảm*: Đọc chương này với chương sau có chút thương cảm cho Dận Thì, cũng thấy Bảo Thành hơi quá đáng. Nhưng nghĩ lại thì đứa trẻ con nào được người lớn cưng chiều quá đáng mà chả như thế, nhỉ?